Chương 8: Nội tâm phòng bị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là ý gì?

Ở hiện đại, quả thực nàng chưa từng động đến các tác phẩm văn cổ, ngôn ngữ của người xưa có vẻ nho nhã, quả thật đã làm nàng có chút nhức đầu.

''Cái này có phải đưa nhầm người không? Cái gì mà loạn bảy tám cái máng, có ý gì hả?''Mộc Ly Ưu không để trong lòng, tự lẩm bẩm, tiện tay ném thư một cái, sau đó đi đến giường nhỏ nằm xuống ngủ thiếp đi.

Thời khắc này, nữ nhân nào đó hoàn toàn quên mất ba tháng trước đã thành hôn, hơn nữa, lúc nàng bỏ đi, đã viết thư bỏ trốn, nếu đã rời đi, làm sao có thể nghĩ đến phong thư này là viết cho mình chứ?

Mạch Sanh ngoài cửa sổ quan sát nhất cử nhất động của Mộc Ly Ưu, có chút im lặng, Vương gia đích thân viết thư, nàng lại tiện tay ném xuống một cái như vậy, xong chuyện?

Nhìn vẻ mặt nàng, nội dung bên trong thư, rốt cuộc viết cái gì? Hắn vô cùng nghi ngờ.

Lần này, Mạch Sanh không trở lại Hoành thành, bởi vì càng ngày càng xa, qua lại cũng mất không ít thời gian, cho nên bây giờ hắn dùng bồ câu đưa thư gửi tin tức trở về.

Vì vậy, khi hắn thấy hành động ban nãy của Mộc Ly Ưu, lúc này liền gửi đầu đuôi gốc ngọn, ngay cả vẻ mặt của nàng cũng báo cáo lại tất cả.

Hôm sau khi tỉnh dậy, đã là lúc mặt trời lên cao ba sào, tính toán một chút, nàng ra ngoài đã là hơn ba tháng, vốn là tới thưởng thức mỹ nam mỹ nữ, nhưng trừ lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nam mặc y phục đỏ kia, sau cũng không có cơ hội gặp được nữa.

Mộc Ly Ưu có chút thất vọng xuống lầu ăn điểm tâm, nếu nơi này đã không có mỹ nam để ngắm, như vậy ở quốc gia khác, hẳn là sẽ có, nàng sáng sớm nghe ngóng đường đi, ngoại trừ Lương Châu, nếu tiếp tục đi qua, liền đi vào vùng biên giới của Nam Hoài, bên kia chắc hẳn sẽ chơi rất vui.

Ngân lượng cũng đã dùng xong hết rồi, xem ra phải nhanh chóng đi tới Hoài Nam quốc, sau đó suy nghĩ chút biện pháp để kiếm tiền.

Nàng vừa ăn vừa tính toán, đột nhiên trước mắt bị một bóng mờ che phủ, nàng ngẩng đầu lên, mắt to xinh đẹp chứa đầy phòng bị.

Mộc Ly Ưu đối với mình đột nhiên có loại cảm giác rất xa lạ, hơn nữa loại cảm giác này, nàng có chút đáng ghét, bởi vì giờ phút này nhìn thấy mỹ nam lại toát ra bộ dạng phòng bị, cũng không phải là điều nàng muốn thể hiện.

Một loại cảm giác không thuộc về mình, vậy là từ nội tâm phòng bị, là của nguyên chủ nha!

Phó Tân Lương nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa đa dạng của Mộc Ly Ưu ở khoảng cách gần, cảm thấy rất thú vị.

Rõ ràng ban đầu trong mắt đầy phòng bị, sau đó lại có chút ảo não, về sau nữa, cái mũi xinh xắn, mắt đẹp cùng mặt đều đồng thời nhăn lại.

''Tiểu tử, tiểu hài tử ngươi chính là người ngày hôm đó một vốn một lời nói nói yêu bổn công tử?'' Phó Tân Lương tiến tới trước Mộc Ly Ưu, nhíu mày hỏi.

''Cái gì mà tiểu hài tử?'' Công tử, làm phiền ngươi tránh xa ta một chút, ok?'' Mộc Ly Ưu ngẩng mặt, hướng người về phía sau rồi liếc mắt.  

Mặc dù dáng người nàng có chút nhỏ bé, nhưng thế nào cũng là thân cao một thước sau nha, được rồi, nàng thừa nhận, ở cổ đại, dáng dấp nam nhân cũng tương đối cường tráng, hoặc là cao gầy,  loại thân hình giống như mình, đứng thẳng cũng miễn cưỡng lắm mới tới cằm của hắn, quả thật rất không giống một tiểu hài tử cao lớn.

''Ha ha, thú vị, tiểu hài tử, ngươi tên là gì? Bổn công tử quyết định, muốn cùng ngươi làm bằng hữu.'' Không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của Mộc Ly Ưu, Phó Tân Lương đứng thẳng người, tùy tiện ngồi phía đối diện.

Phó Tân Lương vừa nói vài lời, lập tức khiến cho phần trăm giá trị hảo cảm trong lòng Mộc Ly Ưu xuống còn 0 giờ.

''Cái gương mặt cùng cơ thể này được sinh ra ở trên người của ngươi, quả thật quá phí phạm của trời.'' Tuy rằng nàng thích ngắm mỹ nam, nhưng mà chỉ giới hạn ở ngắm mà thôi, nếu mỹ nam có bắt chuyện, cũng sẽ làm nàng cảm thấy ác cảm.

''Tiểu hài tử, lời này của ngươi bổn công tử rất thích nghe, ngươi nói rất đúng, cái xác này lớn lên trên người bổn công tử, đúng là không phù hợp, hoàn toàn không theo kịp khí chất bản thân bổn công tử.'' Phó Tân Lương ăn không nói có sờ sờ cằm, vẻ mặt làm bộ dạng nghiêm túc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro