2. nữa mảnh tình ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dongpyo chỉnh lại áo khoác, chiếc măng tô quá khổ so với vóc người khiến em như đứa trẻ nghịch ngợm lấy trộm đồ của bố mặc vậy. Dongpyo biết rằng trông nó khá buồn cười nhưng em vẫn muốn mặc.

Chiếc măng tô này, là món đồ duy nhất của gã em còn giữ lại sau khi chia tay.

Đó là một mảnh tình dài, sáu năm ba tháng yêu đương và ngót nghét mười năm quen biết. Và thành thật thì, Dongpyo đã buông lời chia tay trong cơn bồng bột.

Giờ thì em hối hận rồi.

Nhưng có nghĩa gì đâu?

Đó chẳng phải lần đầu em buông lời cay đắng với Seungwoo, người yêu em, nhưng đó là lần duy nhất em kiên quyết kéo va-li đi.

Em nghĩ rằng, chẳng còn đường vãn hồi nữa rồi.

Khoảng cách giữa Dongpyo và Seungwoo là tám, tám năm đời người, tám lần chia tay.

Seungwoo hơn em tám tuổi, cũng chẳng phải to tác gì, em từng nghĩ. Nhưng rồi cái cách Seungwoo yêu Dongpyo khiến em ngộp thở, tình yêu của gã như một cái lồng giam vô hình vậy.

Gã dễ ghen, Seungwoo ghen với tất cả những người xuất hiện bên cạnh em, dù nam hay nữ, dù trẻ hay già thì chỉ cần một chút cử chỉ như cười đùa, khoát vai nhau cũng đủ khiến gã điên tiết.

Em thoạt đầu cũng không có ý kiến gì, vì gã yêu em, nhưng dần theo năm tháng thì cách yêu đó khiến em mệt mỏi đến cùng cực.

Những lần buông lời chia tay Seungwoo luôn nói rằng mình sẽ sửa đổi, em lại một lần rồi một lần mềm lòng, nhưng rồi cũng chẳng tới đâu.

Em chẳng biết thế nào, em chẳng đủ kiên quyết để buông tay, Seungwoo thế nào đi nữa thì cũng là thịt nơi đầu quả tim em.

Rồi cậu ta xuất hiện, mang theo những gam màu của tuổi trẻ mà em chưa từng biết tới. Cậu ta bằng tuổi em, biết vui đùa, biết cách dỗ dành, biết thứ em muốn, thứ em cần.

Và trên hết, cậu ta có sự tự do và dại khờ mà em khao khát.

Dongpyo đã có nhiều đêm thơ thẩn trong căn phòng nhỏ ở tầng gác mái-nơi riêng tư duy nhất của em, em nghĩ mình muốn sống cuộc đời như cậu bạn kia, nghĩ rằng em quá mệt mỏi trong chuyện lứa đôi.

Dongpyo nói chia tay, khi trên người vẫn mặc chiếc áo măng tô của gã, kéo va-li đi trước ánh mắt hoảng loạn và lời cầu xin từ người phía sau.

Em mệt, em muốn tự do.

Đó lần chia tay thứ tám và là lần duy nhất mọi thứ được kết thúc.

Đương nhiên, "mọi thứ" không gồm mảnh tình cảm nồng cháy trong tâm hồn Dongpyo.

Em vẫn yêu.

Vẫn đang yêu Seungwoo.

Nhưng chỉ yêu thì chẳng đủ.

Tình tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro