Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng tin tức Mạnh Yến Thần bị thương mất trí nhớ bị ba anh dùng thủ đoạn đè xuống, nhưng bản thân anh vẫn bị cưỡng chế nghỉ ngơi.

Quá chán, Mạnh Yến Thần liền im lặng nhìn <<Thiên Long Bát Bộ>>tiện tay lật lật, trong phòng bệnh to như vậy, chỉ có tiếng ấn phím trên màn hình điện thoại di động của Tiêu Diệc Kiêu, cùng với tiếng cười ngây ngô thường xuyên truyền đến.

Căn cứ vào miêu tả của ba mẹ, nghe nói là bạn tốt nhất của mình, Mạnh Yến Thần đã biết đại khái tình huống và quan hệ giao tiếp của mình. Trải qua khoảng thời gian tịnh dưỡng này, chút chút chuyện cũ cũng dần dần hiện lên trước mắt, tuy rằng vẫn cảm giác cách một tầng thủy tinh giống như thấy không rõ, anh cũng không đến mức đối với chuyện cũ hỏi cái gì cũng không biết.

"Cậu đọc tiểu thuyết kiếm hiệp sao cũng giống như đọc báo cáo tài chính vậy. Hơn nữa cậu đọc trang đó bao lâu rồi cũng không lật". Tiêu Diệc Kiêu vừa kết thúc tán tỉnh bạn gái mới, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh em tốt của mình một cái.

"Câu này rất hay, tôi đang cảm nhận lại."

" Vậy sao? Để tôi xem thử ~" Tiêu Diệc Kiêu đưa tay lấy quyển sách đặt giữa hai tay Mạnh Yến Thần, khuôn mặt cợt nhả lập tức trở nên nghiêm túc, "Mạnh Yến Thần! tay của cậu sao cứ run mãi vậy?!! bắt đầu từ khi nào?! sao cậu không nói, mau gọi bác sĩ!!"

Mạnh Yến Thần mặc cho bạn tốt ấn chuông, nhưng cũng chỉ cười khổ than nhẹ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sắp qua rồi."

"Đặc tính phát rung động, một trong những di chứng thường gặp sau tai nạn xe..." Hứa Thấm đi theo Trương phó viện trưởng phía sau, chờ phó viện trưởng đi rồi, ở lại chuẩn bị dặn dò vài câu.

"Thấm Nhi, đừng nói nhiều như vậy, nói xem anh em còn có thể khỏe lên hay không "Tiếu Diệc Kiêu có chút tức giận.

"Cái này xác suất có thể hồi phục tốt, cho dù không hoàn toàn khỏi hẳn cũng không ảnh hưởng cuộc sống bình thường" Hứa Thấm ánh mắt như trước có chút né tránh.

"Nhưng những thứ này đều là việc nhỏ, anh, trong cơ thể của anh có khối u, buổi chiều sắp xếp lấy mẫu kiểm tra,  xét nghiệm xong mới biết được kết quả cụ thể "

” Cái gì, khối u?"  Thanh âm Tiêu Diệc Kiêu tựa như một chuỗi pháo, nếu như không phải phòng VIP có cách âm, chắc sẽ truyền khắp cả bệnh viện.

"Trước tiên đừng nói cho mẹ và ba " Mạnh Yến Thần ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, bàn tay run rẩy cuối cùng cũng ngừng lại, anh giơ ngón tay chống chống kính mắt, nhìn vẫn rất tươm tất.

"Không phải, chuyện lớn như vậy cậu muốn gạt thím với chú ?!"

"Ừm" Hứa Thấm chỉ gật gật đầu, lúc này ánh mắt rốt cuộc mới di chuyển tới trên người Mạnh Yến Thần, cô mới phát hiện, anh trai gần đây càng ngày càng gầy gò, giống như trong căn phòng của anh mất đi những tiêu bản bươm bướm kia , chỉ cần mở lồng thủy tinh ra, một trận gió ập đến, sẽ bị thổi tới rối loạn, vỡ tan.

"Anh, chú ý thân thể nhiều hơn"

"Cám ơn, Hứa bác...... em gái."

Hứa Thấm rất ít khi nghe được Mạnh Yến Thần gọi mình như vậy, trong lòng biết là trí nhớ của anh còn chưa hồi phục hoàn chỉnh, vô duyên vô cớ cảm nhận được một trận chua xót, muốn mở miệng nói gì đó, lại bị một thanh âm khác cắt đứt.

"Hứa Thấm! " Lần này Tống Diệm mặc thường phục, Tưởng Dụ xách theo một giỏ hoa quả.

"Tiện đường đưa đến cho anh, chúng tôi đi ăn cơm trước. "Tống Diệm giống như không muốn chào hỏi Mạnh Yến Thần chút nào, lôi kéo Hứa Thấm đi ra ngoài, Hứa Thấm quay đầu nhìn một cái, vẫn nhắm mắt theo Tống Diệm rời khỏi phòng bệnh.

Mạnh Yến Thần có chút giật mình, Tiêu Diệc Kiêu trước tiên lớn tiếng thở dài một hơi với hai bóng lưng này, khiến cho Tưởng Dụ có chút luống cuống tay chân, buông hoa quả xuống, nhìn bóng lưng rời đi trước, lại nhìn hai người trong phòng.

"Có phải tôi tới không đúng lúc hay không?"

"Cũng không tính là thế "Tiêu Diệc Kiêu nhanh nhẹn tiếp lời, thuận tay lấy hai quả táo từ trong giỏ trái cây ra, sau đó xoay người đi rửa trái cây.

"Mẹ tôi cũng không biết từ nơi nào nghe được tin tức, liền để  cho tôi tới thăm anh. Tôi nghĩ chúng ta cũng coi như quen biết..."Tưởng Dụ có chút không biết ứng phó như thế nào."

"Mời ngồi." Mạnh Yến Thần chỉ chỉ vị trí Tiêu Diệc Kiêu vừa ngồi, ý bảo Tưởng Dụ có thể tự tiện, lúc này cuối cùng cũng tìm được đầu mối trong suy nghĩ hỗn độn, sau khi anh tỉnh lại liền cảm thấy trong quan hệ giao tiếp của mọi người có một cảm giác rất kì lạ , giờ phút này mới biết, nguyên nhân đó ở trên người ai.

"Các anh vừa nói gì vậy ?" Tưởng Dụ là người thật thà, hắn không biết chuyện Mạnh Yến Thần mất trí nhớ, cũng không quen thuộc với anh, chỉ muốn bắt chuyện nói vài câu cho xong, hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao cho.

"Hồi tưởng lại giấc mộng kiếm hiệp! "Tiêu Diệc Kiêu rửa hoa quả xong đi ra lại bắt đầu đùa giỡn, lấy ra quyển Thiên Long Bát Bộ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tưởng Dụ -" Mạnh tổng của chúng ta đọc rất có cảm ngộ"

"Vậy sao, cậu cũng thích kiếm hiệp Kim Dung! "Tưởng Dụ giống như bị khơi dậy hứng thú.

" Cậu vừa mới cảm ngộ được chỗ nào ".

"Đúng là có một câu cảm thấy rất hay"- Mạnh Yến Thần cúi đầu cười yếu ớt, biết bạn tốt muốn trêu ghẹo mình, thả lỏng một chút, nhưng anh quả thật mới mở tới một câu rất thích.

"Hữu thường mà hoá vô thường. Bốn bề song thụ một trường khô vinh. Đông, Tây, Nam, Bắc phân minh. Đã hình như giả lại hình như không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro