Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Doanh số bán hàng cao nhất trong năm trước là Công ty TNHH Đầu tư Diêm Thành Minh Hạo, chúc mừng Mạnh Yến Thần của chúng ta, Mạnh tiên sinh..."

Mạnh Yến Thần bình tĩnh đứng dậy, khẽ gật đầu với đại diện của mấy chục công ty con trong phòng họp, nụ cười kiềm chế khiến anh trông lịch sự mà sắc sảo, như thể anh sinh ra để đứng trên sân khấu của thương trường chém giết này.

Nhưng sau khi ứng phó xong, đóng cửa lại, hai cha con trở lại phòng chủ tịch, ngồi vào hai bên bàn, Mạnh Yến Thần cố gắng chống đỡ, hơi thở mạnh mẽ của anh lập tức tản ra một nửa, quy củ ngồi ở trên ghế.

"Bao giờ thì phẫu thuật ?" Mạnh Hoài Cẩn không mặn không nhạt hỏi, ông không phải không quan tâm con trai, chỉ là lúc này ở trong tập đoàn tranh đấu với Đổng Thừa Dân đã càng ngày càng kịch liệt, mà với bộ dạng sống dở chết dở của Mạnh Yến Thần hiện giờ, ông càng sợ đối phương nhân cơ hội đoạt quyền làm mất uy tín của mình, muốn cho mình sớm ngày nghỉ hưu.

"Tuần sau." Khí chất của Mạnh Yến Thần giống như ba anh, giờ phút này anh càng tiếc chữ như vàng, nếu không phải cố ý tránh ánh mắt của ba, lúc này càng giống như đối đầu hơn là lo lắng.

"Kỳ thật, ngay cả khi ba nghỉ hưu, cổ phiếu và lương hưu cũng đã đủ..."

"Bên cạnh có Đổng Thừa Dân còn chưa đủ sao? Ba sợ mình thất thế, con cho rằng hắn không sợ sao?"

Mạnh Yến Thần im lặng lắng nghe công việc của ba anh, anh thực sự không nhớ bất kỳ tên và khuôn mặt nào trong số đó, nhưng điều này không gây cản trở với anh khớp nối từng người một thông qua mô tả của thư ký và ba anh, đôi môi nhợt nhạt của anh nhẹ nhàng mím lại, hai tay siết chặt, như thể anh đang rất tập trung, và cũng giống như anh đang rất đau đớn.

"Quên đi, con trở về trước đi." Mạnh Hoài Cẩn hít một hơi dài, "Chú ý thân thể của con, đừng để bọn họ nhìn thấy bộ dạng con thế này."

"Được" Mạnh Yến Thần đứng dậy, nhẹ giọng cúi đầu: "Ba, con đi trước."

Trở lại Minh Hạo, mãi cho đến khi giờ hằng ngày tan làm, anh vẫn duy trì trạng thái làm việc chính xác, thậm chí còn chọn ra mấy hợp đồng đầu tư không thích hợp, chuẩn bị sắp xếp người làm lại báo cáo đầu tư một lần nữa, hoặc là tự mình đi khảo sát thực địa một phen.

Đối với việc này, các cấp dưới cũng không dị nghị, chỉ là sắc mặt đều có chút phức tạp khó nói, Mạnh Yến Thần đại khái đoán được trước khi mình mất trí nhớ đối với những hợp đồng đầu tư này có một số ý tưởng rất hay, và với tính cách có trách nhiệm của mình, anh quyết định mang những hợp đồng này về nhà.

Mở ra, anh đột nhiên bị một tòa nhà có hình dáng kỳ lạ thu hút.

"Xin chào, có hẹn trước không?"

Mạnh Yến Thần chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình trước, anh chỉ đi khảo sát thực địa, sau đó quyết định có nên đầu tư hoặc thu mua nơi này hay không, nhưng vẫn bất giác bị một bức tranh trên hành lang hấp dẫn, sau đó, anh đi theo chỉ dẫn, ngồi vào ghế bệnh nhân.

"Xin chào, tôi là Thẩm Vũ, bác sĩ tâm lý ngài vừa mới hẹn trước."
--------

Hôm nay về đến nhà tương đối muộn, anh vốn tưởng mình sẽ an tĩnh trở về phòng, không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt từ phòng khách truyền đến.

Anh cách nơi tranh cãi khoảng năm, sáu mét, nhưng anh có thể thấy rõ những giọt nước mắt trên mặt Hứa Thấm, la hét điên cuồng với cha mẹ cô, thậm chí còn ném chìa khóa phòng chìa khóa xe lên bàn, thể hiện quyết tâm chỉ muốn ở bên người tên Tống Diệm.

Đó là một cảnh tượng có vẻ xa lạ đối với anh, nhưng dường như nó cũng quen thuộc như thể anh đã tập dợt nó vô số lần trong tâm trí.

Anh thật sự không muốn xen vào những chuyện tình cảm vặt vãnh này, nhưng trước khi anh tỉnh táo lại, chân anh đã đi đến trước mặt ba người bọn họ.

Vẻ mặt Hứa Thấm có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn quyết tâm rời đi, thân thể lại một lần nữa cử động trước lý trí, anh nắm lấy cổ tay Hứa Thấm, mặt em gái có chút đau đớn, dường như anh dùng sức hơi mạnh, anh thả sức ở tay ra chút.

"Mặc kệ hai người có phải là tình yêu đích thực hay không, ba mẹ cho em nhiều thứ như vậy, cũng không nên bị em làm nhục thế này." Mạnh Yến Thần dịu giọng, không biết là đang khuyên Hứa Thấm, hay là đang khuyên chính mình.

"Em biết, em biết, nhưng em thật sự rất đau khổ, em không muốn cái gì cũng nghe theo sự sắp xếp của mẹ, anh, em sẽ ngộp thở mất."

Nhìn khuôn mặt đang khóc trước mặt, trong đầu anh đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ lạ, về thỏ đồ chơi, về que cay, về vịt gỗ ... Anh cảm thấy thế giới đang quay cuồng trước mặt mình trong chốc lát, anh đột nhiên buông tay ra, thậm chí còn sớm hơn cả tiếng nói "Để nó đi đi" của mẹ.

Lo lắng cho cơ thể của mình, khí thế giữa ba người họ giảm bớt một lúc. Nhưng bức ảnh gia đình vỡ vụn trên mặt đất vẫn rõ ràng ở đó, Phó Văn Anh quay đầu đi không nhìn Hứa Thấm, vẫn cường ngạnh nói, để nó đi đi.

Thấy Hứa Thấm chuẩn bị rời đi, Mạnh Yến Thần cùng lúc nói: "Em lấy đồ đã rồi đi."

"Tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì của mấy người nữa."

"Là đồ riêng của em."

Vẻ mặt của ba người bọn họ có chút sững sờ, nhưng Mạnh Yến Thần không nhanh không chậm tìm thấy con thỏ bông ở đầu giường của Hứa Thấm và vịt gỗ giấu bên cạnh bức tường bướm của anh trong sự im lặng kỳ lạ này.

"Nó đi rồi." Mạnh Hoài Cẩn thở dài một hơi.

Phó Văn Anh càng tức giận hơn, miệng lẩm bẩm "Tôi vì nó mà hao tâm phí sức, nó lại vì một tên côn đồ mà đối xử với tôi thế này."

"Để tôi đưa qua cho nó." Những thứ này tình cờ được bỏ vào túi tài liệu của anh, thấy Mạnh Hoài Cẩn nháy mắt bảo anh cầm lấy chìa khóa nhà xe bị Hứa Thấm vứt bỏ, Mạnh Yến Trần khẽ lắc đầu, xoay người trở lại xe.

Mạnh Yến Thần đứng ở dưới lầu chung cư Hứa Thấm chờ, nơi này là khóa mật mã, cho dù Hứa Thấm thật sự không ở nữa, vẫn phải thu dọn đồ đạc rời đi.

Hết lần này tới lần khác giờ phút này đầu óc anh giống như đang sục sôi, mãnh vỡ ký ức cứ đong đưa qua lại như con thoi trước mắt anh, hỗn loạn đến mức Mạnh Yến Thần khó có thể phân biệt được giữa hiện thực và ký ức.

Chỉ nghe thấy tiếng một tiếng "Tống Diệm", sau đó anh bị người phía sau ôm thật chặt, từ độ dày của cổ tay và những dấu ngón tay còn sót lại trên đó, anh có thể đoán được người này chính là Hứa Thấm.

Anh muốn đẩy cô ra và nói với cô rằng cô đã nhận nhầm người, nhưng lúc này có một giọng nói trong đầu anh yêu cầu anh ôm người này vào lòng và tận hưởng khoảnh khắc ấm áp, và dường như giọng nói của mẹ anh liên tục cảnh báo "Con bé chỉ có thể là em gái con!" Thậm chí còn có giọng nói nhắc nhở của Hứa Thấm: "Mạnh Yến Thần, anh điên rồi sao?!"

Trong sự lôi kéo của nhiều giọng nói khác nhau, tay anh bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, chiếc túi trong tay rơi xuống đất, hợp đồng bị phân tán thành nhiều bản, con thỏ nhỏ lộ ra cái tai, vịt gỗ rơi xuống hợp đồng làm chặn giấy, và chai thuốc hình trụ lăn xuống đến chân Hứa Thấm.

“Anh?" Hứa Thấm nhận ra mình đã nhận nhầm người, xấu hổ buông ra.

"Chấn động thường thấy, lát nữa sẽ ổn thôi." Mạnh Yến Thần cười khổ nói, lúc này, anh thật sự cảm thấy có chút hạnh phúc, lại vì một chút hạnh phúc này của mình mà thấy khổ sở.

"Mạnh Yến Thần, sao anh lại ở đây!" Tống Diệm vốn định xông tới, thấy tay anh không ngừng run rẩy, ngữ điệu cao lên ba phần " Rút cái móng gà bệnh tật của anh ra xa Hứa Thấm chút đi "

Hứa Thấm giúp anh nhặt đồ, khi nhìn thấy "Thỏa thuận mua lại nhà máy ngũ cốc Tân Lê", cô nhớ ra rằng trước đây cô không thể mua loại ngũ cốc yêu thích này trong siêu thị, theo thói quen, cô vẫn nhìn Mạnh Yến Thần, hỏi ra miệng "Anh ơi, đây là cái gì?"

"Nhà máy sắp đóng cửa, một nhân viên yêu cầu xem xét liệu có thể được nó với giá thấp không, vì vậy anh đã làm một bản thu mua."

Hứa Thấm không rõ trong lòng mình rốt cuộc là tâm tình gì, kích động, dâng trào, chua xót hay lạc lối, cô nghĩ, Mạnh Yến Thần có lẽ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nếu không anh sẽ không nói chuyện với mình bằng giọng điệu hoàn toàn giống như kinh doanh thế này.

"Nhưng anh đã đi khảo sát thực địa, không cần phải mua."

"Ồ." Hứa Thấm yên lặng nhìn anh trai, muốn nói gì đó, sau đó lại nhìn Tống Diệm, cuối cùng vẫn không mở miệng.

"Anh đang làm cái quái gì ở đây?" Tống Diệm luôn rất có ý thù địch với Mạnh Yến Thần.

Nhưng Mạnh Yến Thần không quan tâm, anh cất hết tài liệu đi, sau đó lấy thỏ bông và vịt gỗ ra, tự mình đặt vào tay Hứa Thấm.

"Em quên lấy những thứ này."

"Em tự do rồi, Thấm Thấm."

Hứa Thấm hoài nghi nhìn Mạnh Yến Thần, sau đó không nói gì, chỉ cúi đầu xuống, cất đồ đi, thì thầm cảm ơn.

"Anh nhớ ra hết rồi sao?"

"Không hẳn."

Hai người thì thầm một hai câu, sau đó Hứa Thấm nhanh chóng đến phía sau Tống Diệm rời đi.

Anh lái xe về nhà lần nữa, sau khi tắm rửa và uống thuốc, anh đứng bên cạnh bức tường bướm, lúc này hai bóng lưng xuất hiện trước mặt anh, con bướm bị mắc kẹt, cuối cùng cũng rời khỏi màn mưa, anh không hiểu sao lại cảm thấy bụng có chút đau.

Nhìn những con bướm bị đóng đinh trên tường, chúng đột nhiên vỗ cánh và bay đi, từng con một đâm vào cửa kính, và ngay lập tức, tất cả chúng khô héo biến thành tro bụi, rồi một cơn gió thổi chúng  đi, và chúng lại trở lại diện mạo của chính mình.

Cậu cũng sẽ được tự do thôi.

Mạnh Yến Thần cuối cùng cũng bình tĩnh nở một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro