Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tranh cãi nhỏ, Mạnh Yến Thần vốn đã ngủ rất ít thở dài, nhẹ nhàng mở hai mắt, đeo kính lên, đơn giản điều chỉnh giường bệnh lên xuống, sau đó nằm đó lẳng lặng nhìn nước glucose nhỏ giọt trong bình treo lơ lửng.

Thời gian nhịn ăn kéo dài đã làm cho các giác quan của anh đặc biệt nhạy cảm, anh thậm chí có thể đoán được từ những lời nói vỡ vụn bên ngoài cửa sổ chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua là ai đó đã nộp đơn từ chức và yêu cầu phó viện trưởng cho cô tham dự ca phẫu thuật này của mình.

Đối với yêu cầu đầu tiên, bộ phận nhân sự của bệnh viện đã đồng ý, trong khi yêu cầu sau đã bị từ chối nghiêm khắc.

Ba giờ rưỡi sáng, phòng bệnh trống rỗng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, tiếng báo của máy truyền dịch đột ngột vang lên, sau đó truyền đến là tiếng bước chân dồn dập, y tá ngáp dài cầm một bình màu nâu đi vào phòng bệnh, vội vàng nhìn Mạnh Yến Thần có chút kinh ngạc.

"Anh Mạnh, sáng mai anh phải phẫu thuật, còn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Tỉnh rồi." Mạnh Yến Thần không muốn y tá trở nên lo lắng hơn, sau khi lịch sự chào hỏi, anh quay đầu sang một bên nhìn ra ngoài cánh cửa chưa kịp đóng lại.

Anh cảm thấy thính giác của mình dường như trở nên rất nhạy cảm, anh nghe thấy hình như là thứ gì đó nhảy lên cầu thang một cách nhẹ nhàng, giẫm lên lan can, đi về hướng này, tạo ra tiếng động.

Mạnh Yến Thần lo lắng nín thở, không hiểu sao lại nhìn thấy thứ đó qua khe hở cửa.

Đó là một con mèo con màu vàng trắng, nhỏ gầy, cảnh giác nhìn về phía cửa, bắt gặp ánh mắt của Mạnh Yến Thần.

Mạnh Yến Thần theo bản năng nghiêng đầu, y tá thay thuốc xong, nhìn dáng vẻ Mạnh tiên sinh luôn nghiêm túc lúc này, sinh ra vài phần tò mò, cũng xoay người nhìn, mèo nhỏ hình như bị doạ sợ, nhanh chóng rời đi, chạy được một nửa, còn không quên quay đầu cảnh giác liếc mắt nhìn Mạnh Yến Thần một cái, rồi lại chạy trốn về phía trước.

"Có thứ gì sao?" Y tá nhìn xung quanh không thấy gì, vì vậy cô lịch sự hỏi lại.

Mạnh Yến Thần sững sờ một giây, sau đó lắc đầu nhẹ nhìn y tá rời đi.

"Ngài hiện đang bị trầm cảm mức độ trung bình , nếu như phát triển đến mức độ nặng rất có thể sẽ dẫn đến ảo giác, tay chân mất kiểm soát..."

Anh nhớ lại những lời này của bác sĩ Thẩm, Mạnh Yến Thần cởi kính gọng vàng ra, nhéo nhéo mũi, thả lỏng ánh mắt.

Có lẽ là hậu quả của việc ngừng thuốc gần đây.

Anh chợt nghĩ đến con mèo giả quanh năm quanh quẩn trên chiếc bàn thấp.

Tay lại không tự chủ được bắt đầu run rẩy, anh khó khăn siết chặt nắm đấm,  điện thoại đột ngột sáng lên khiến anh chuyển hướng sự chú ý trong giây lát, đó là báo thức hẹn giờ anh đặt khi bận rộn trước kia, gần đây anh quên tắt , nhắc nhở chỉ vỏn vẹn ba chữ "Nên ngủ thôi".

Sự run rẩy đột nhiên dừng lại.

Anh nhấn tắt đồng hồ báo thức, nhìn hình nền con bướm Cyprus rồi lặng lẽ tắt điện thoại, tay kia vẫn còn ấm nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mu bàn tay đã trở nên lạnh lẽo do truyền dịch, như thể đang dỗ dành bản thân, sau đó từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
--------------
Phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, chỉ là tác dụng phụ của thuốc mê có chút lớn, đem chuyện cũ trong đầu Mạnh Yến Thần lôi ra từng chuyện một.

Anh nằm ở trên giường bệnh lảm nhảm mê sảng, sau khi Mạnh Hoài Cẩn xác nhận con trai không sao liền về Quốc Khôn xử lý công việc, ngược lại sắc mặt Phó nữ sĩ có chút khó coi, Tiêu Diệc Kiêu quy củ ngồi ở một bên, thậm chí cũng không mở phần mềm nói chuyện phiếm với bạn gái, chỉ lặng lẽ mở chức năng ghi âm của điện thoại di động, thề sẽ giữ lại bằng chứng về mọi trò hớ hênh của tảng băng trôi này.

Mạnh Yến Thần thật sự có thể nhìn thấy mẹ và bạn nối khố ngồi trước mặt anh, nhưng anh cũng có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như đột nhiên tách ra khỏi thân thể này, anh có thể chạy càng ngày càng xa, thậm chí hôm qua anh còn nhìn thấy mèo con, nó biến thành gốm sứ, đột nhiên vỡ thành từng mảnh, Mạnh Yến Thần muốn nhặt hết lên, nhưng tay anh không nhịn được mà run rẩy, để chúng vỡ thành nhiều mảnh hơn, nhỏ đến mức không thể nhặt lên được .

" Mẹ, con đau quá"

Anh thấy miệng trên cơ thể mình mở ra rồi khép lại, nói xong một câu.

Không biết là do tác dụng của thuốc mê khiến anh bắt đầu đau nhức, hay sự thận trọng khắc sâu trong xương không cho phép anh hớ hênh nữa, suy nghĩ của anh lập tức quay trở lại, ngậm lại miệng hơi mở, bỏ đi đôi mắt cầu xin, cận thị bốn độ làm mờ khung cảnh trước mặt, và anh dường như nhìn thấy mèo con một lần nữa.

Mạnh Yến Thần dụi dụi mắt, đeo kính lên.

Lần này có thể nhìn thấy rõ ràng, Tưởng Dụ mặc quần áo phòng cháy chữa cháy đang đứng ở cửa, trong tay xách theo một con mèo tam thể nhỏ, nụ cười có chút ngượng ngùng, vẻ mặt biểu hiện rất muốn rời đi .

" Xin lỗi, nó đột nhiên xông vào, tôi không biết cậu lại nằm viện. " Tưởng Dụ chuẩn bị rút lui dưới ánh mắt nghiêm nghị của Phó Văn Anh, vừa lui về phía sau vừa giải thích, " Bệnh viện gọi điện thoại nói có rắn, ai biết được nó là một ổ mèo, phải mất một lúc mới bắt được con này."

Tiểu tam thể kia không thèm để ý xung quanh hỗn loạn, mở to đôi mắt tò mò đánh giá Mạnh Yến Thần trên giường bệnh, sau đó cũng nghiêng đầu giống như đang đáp lại đêm qua.

"Để tôi nuôi nó. "Mạnh Yến Thần như bị ma xui quỷ khiến nói ra những lời này, nói xong mới phát hiện mẹ còn đang đứng đó.

"Vậy tôi để ở đây cho câụ nhé? "Động tác của Tưởng Dụ có chút do dự, ánh mắt thăm dò nhìn Phó nữ sĩ.

"Bẩn quá, lông bay loạn khắp nơi!"

" Đưa cho tôi, câụ đi làm việc trước đi. " Tiêu Diệc Kiêu lớn tiếng đáp lại Tưởng Dụ, cứ như vậy cắt ngang lời phản đối của Phó nữ sĩ .

Tưởng Dụ không muốn dính dáng đến chuyện nhà này nữa, đem mèo bỏ vào lòng Tiêu Diệc Kiêu, đặt một thùng giấy lớn xuống, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

"Nuôi mèo rất tốt, con nghe nói không chỉ có thể trị run tay, còn có thể trị trầm cảm. "Tiêu Diệc Kiêu cố ý nhấn mạnh run tay cùng trầm cảm, Mạnh Yến Thần biết, bạn nối khố lại bí mật gì cũng không giữ được.

Phó Văn Anh đột nhiên ngậm miệng lại, lo lắng bước một bước về phía giường bệnh, sau đó lại lùi một bước, cau mày, thở dài:  "Con này quá bẩn, còn là mèo hoang, sau khi con xuất viện đi đến chỗ trại cấp ( khúc này là chỉ mấy con mèo được nuôi để đi thi, có chứng chỉ á) chọn một con đi."

"Con muốn nuôi nó." Mạnh Yến Thần không biết lấy đâu ra một tia can đảm, bình tĩnh nhìn vào mắt Phó Văn Anh: "Mẹ, con muốn nuôi con mèo này."

"Các ngươi đều muốn tôi tức..."

"Tắm xong sẽ không bẩn, con mang nó đi tắm, con đọc được ở một tài khoản phổ cập khoa học nói rằng, mèo hoang không rụng lông nhiều, nó đặc biệt hữu ích cho việc điều trị trầm cảm, dì, dì chờ cháu tìm, chuyển bài báo đó cho dì...."

Trong cuộc đối đầu im lặng, chỉ có giọng nói của Tiêu Diệc Kiêu làm nền, ngoài cửa sổ là đội nhân viên cứu hỏa đi ngang qua, Phó Văn Anh cuối cùng cũng chịu thua.

"Sau này đừng để quần áo mình dính lông." Nói xong, bà dò xét nhìn con mèo, rồi sải bước rời đi.

Tiêu Diệc Kiêu thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Mạnh Yến Thần: "Thằng nhóc cậu giỏi thật, dám cò kè mặc cả với Phó đổng. Tôi bị cậu ép đến cùng quá hoá liều luôn, còn phải mang nhóc này này đến bệnh viện thú y một chuyến, đừng để lây bệnh gì cho cậu nữa."

"Cậu giúp tôi mua chậu cây thứ hai đếm ngược từ dưới lên ở bên ngoài vào đi."

Tiêu Diệc Kiêu vốn định trêu ghẹo vài câu, nhưng nhìn bộ dáng kỳ quái kia của Mạnh Yến Thần, vẫn bỏ mèo vào trong thùng giấy nhốt lại, sau đó ra cửa ôm về một chậu cây chết héo.

"May mà tôi ra kịp, người ta chuẩn bị vứt rác rồi " Tiêu Diệc Kiêu 360 độ quan sát chậu cây đã chết , " Cậu nói xem sao hôm nay cậu toàn nhìn trúng mấy cái kì lạ, mèo hoang không tính đi, cây này đã chết rồi, cậu thích cái chậu à?"

Trước khi Mạnh Yến Thần kịp lên tiếng, Tiêu Diệc Kiêu lại phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

"Ồ, ở đây có một mầm cây, nhóc con cậu cũng được lắm, sao cậu phát hiện ra?"

"Ngửi thấy."

"Ngửi thấy? Cái này có mùi gì? "Tiêu Diệc Kiêu ghé sát lại ngửi, nhưng anh không ngửi thấy mùi gì, cảm thấy có lẽ bạn mình là do tác dụng của thuốc còn chưa hết.

"Ừm" Sau khi đã hài lòng vẻ mặt Mạnh Yến Thần lộ ra chút vui mừng , " Mùi của sự nảy mầm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro