Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Mạnh Yến Thần tịnh dưỡng trọn vẹn hai tháng, thậm chí công việc cũng biến thành xử lý trực tuyến.

Ngày xuất viện, Mạnh Hoài Cẩn và Phó Văn Anh đều không tới.

Tiêu Diệc Kiêu mang theo Chiêm Tiểu Nhiêu đúng giờ xuất hiện, trong tay còn cầm một bản kế hoạch huy động vốn.

" Tôi chưa từng nói lung tung tin tức cậu nằm viện, không biết người này tại sao lại đi theo " Tiêu Diệc Kiêu ân cần nhận chậu hoa trong lòng Mạnh Yến Thần, lưu loát phủi sạch quan hệ.

"Mạnh tổng, ngài không xem bản kế hoạch này trước sao?"

Mạnh Yến Thần nhận lấy bản kế hoạch, tiến vào trạng thái làm việc tại chỗ, nhưng tiện tay lật vài trang, liền khép lại trả lại cho Chiêm Tiểu Nhiêu.

"Cô đưa ra bản kế hoạch non nớt này, sẽ khiến tôi hoài nghi trước đây đầu tư vào Chiêm tổng có quá mạo hiểm hay không "

" Đừng, đừng, đừng ! Tôi nhận ủy thác của người khác thôi , hơn nữa bản kế hoạch này cũng không phải không có điểm sáng " Chiêm Tiểu Nhiêu chỉ chỉ tên nhóm khởi nghiệp cuối cùng của bản kế hoạch, có tên Địch Miểu ở đó.

"Chiêm tổng, đang nói chuyện kinh doanh." Mạnh Yến Thần đương nhiên biết đây là do Hứa Thấm thăm dò. Trí nhớ của anh dần dần hoàn chỉnh, anh hiểu sự ích kỷ của em gái ẩn sau sự hèn nhát, hiểu sự cực đoan đôi khi quá mức của cô, nhưng cô không nên ấu trĩ thế này, cảm thấy sau khi quậy một trận ầm ỉ như thế, ba mẹ và mình còn có thể chấp nhận sự ngu ngốc của cô một lần nữa.

Tuy rằng Chiêm Tiểu Nhiêu cũng không biết tin tức Mạnh Yến Thần mất trí nhớ, nhưng nhìn thế này , biết vị trí của Hứa Thấm trong lòng Mạnh Yến Thần đã giảm đi rất nhiều, trong nháy mắt cô nắm bắt được ánh mắt của Tiêu Diệc Kiêu, suy cho cùng cũng là con hồ ly trên thương trường, lập tức tùy tiện tìm một lý do nào đó để rời đi.

"Tôi biết Thấm nhi lúc trước là rất quá đáng, anh cũng không thể hoàn toàn mặc kệ cô ấy sống chết được..."

"Trong này có hai mươi vạn, khi nào em ấy cần, cô có thể tự mình giao cho em ấy".

Mạnh Yến Thần bỏ thẻ vào tay Tiêu Diệc Kiêu, một tay đón lấy chậu cây về, lưu loát ngồi vào ghế phụ.

" Tôi không biết nên nói cậu mềm lòng hay tàn nhẫn đây" Tiêu Diệc Kiêu lái xe rời khỏi bệnh viện, kể từ lần trước Mạnh Yến Thần gặp tai nạn trên chiếc Land Rover, anh đã đổi sang Lincoln, nhưng phong cách màu mè của anh vẫn không thay đổi.

"Cậu nói với bố mẹ tôi về tình trạng của tôi khi nào?"

Mạnh Yến Thần thậm chí còn không hỏi anh lấy tin tức từ đâu.

Điều này khiến Tiêu Diệc Kiêu cảm thấy bối rối trong chốc lát, nhưng ngay sau đó đã thay thế bằng sự khó hiểu và tức giận .

" Cậu còn muốn giấu cái gì nữa, Mạnh Yến Thần, cậu bị tai nạn xe, còn chưa bình phục. Trên người lại phát hiện có mấy khối u, may mắn là lành tính, chỉ cần cắt bỏ đi, chăm sóc là được. Được rồi, cậu vẫn còn đang uống thuốc chống trầm cảm đấy. Nếu không Hứa Thấm phát hiện ra, có phải cậu chuẩn bị giấu mọi người không?"

Mạnh Yến Thần thở dài, lười cãi lại.

"Cậu đối xử tốt với bản thân một chút đi, đừng ngày nào cũng đè nén, tôi sợ cậu lại kiểm tra ra bệnh gì mới nào đó nữa"

Mạnh Yến Thần quay đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Diệc Kiêu một cái, anh lập tức ý thức được mình nói điềm gỡ, liên tục phi phi phi.

"Nói chuyện vui vẻ một chút, đi đến chỗ tôi trước đã, mèo của cậu hôm nay ở quán bar của tôi, đã tiêm phòng đầy đủ cho cậu rồi, con mèo hoang đó, đem sô pha da thật của tôi cào rách hết, cậu nói coi giọng điệu của dì lúc trước , rõ ràng là đồng ý rồi mà lúc sau lại không chịu nhận, cục cưng của cậu còn phải nuôi ở chỗ tôi..."

"Cám ơn" Dù sao ngày đó cũn.g nói lập lờ nước đôi, Mạnh Yến Thần không ngạc nhiên trước sự thất thường của mẹ mình.

Phó Văn Anh nữ sĩ vì anh lại tỉ mỉ chọn lựa mấy đối tượng xem mắt, chính là điều kiện để mèo nhỏ được về nhà cùng anh, anh phải chọn một trong số họ để có một mối quan hệ nghiêm túc chấm dứt tình trạng độc thân lâu dài của mình.

Anh cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng vẫn đáp ứng. Kỳ thật cho dù không có điều kiện để mèo con về nhà nuôi, anh biết mình cũng chỉ có thể đáp ứng đi xem mắt, dẫu sao anh cũng sẽ thoả hiệp với yêu cầu của mẹ, giống như là một loại bản năng khắc sâu vào xương máu anh.

Hành trình đến quán bar của Tiêu Diệc Kiêu không xa lắm, Mạnh Yến Thần đã sớm nhìn thấy thú cưng sống đầu tiên của mình trong phòng riêng.

Mèo con bốn, năm tháng tuổi tràn đầy năng lượng, nhảy lên nhảy xuống trong phòng, theo sau là một người phục vụ dọn dẹp đống lộn xộn, con mèo thật sự có chút linh tính, vừa thấy Mạnh Yến Thần đi vào, liền thu hồi nanh vuốt, nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh Mạnh Yến Thần, dùng đầu nhẹ nhàng dụi dụi chân quần.

"Mạnh tiên sinh, nó tên là gì?" Người phục vụ đó không ai khác chính là Diệp Tử.

" Trường Sinh" Mạnh Yến Thần đối với cô gái này không có ấn tượng gì, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, vẫn giơ chậu hoa trong tay lên.

Tiêu Diệc Kiêu và Diệp Tử cùng nhau cười ra tiếng.

"Ngài cũng đặt tên cho chậu hoa à? " Diệp Tử còn chuẩn bị trò chuyện thêm vài câu.

"Hỏi tên mèo của cậu "Tiêu Diệc Kiêu ngắt lời cô, lặng lẽ tách Diệp Tử ra khỏi Mạnh Yến Thần.

Mạnh Yến Thần nhất thời bị hỏi, hai tháng nay anh cùng mèo con đầu tiên của mình chưa có tiến hành tiếp xúc thân mật thật sự, phần lớn là cách màn hình nhìn Tiêu Diệc Kiêu vừa gọi mimi vừa trêu mèo.

Đối với chuyện có được một con mèo, anh cũng không thực sự có cảm giác gì, chuyện nghĩ tên này, trong đầu vẫn luôn chỉ là hạng mục cần làm, nhưng anh chưa bao giờ thực sự dám nhấp vào thư mục đó.

" Gọi là Khiêu Khiêu"

( Khiêu : nhảy nhót)

" Khiêu Khiêu ? Trước kia tôi từng nuôi một con Shih Tzu  cũng gọi là Khiêu Khiêu, nó mỗi ngày đều nhảy nhót, cho nên Mạnh tiên sinh cái tên này là?" ( chó có nguồn gốc từ Tây Tạng á, tui để hình dưới cmt ha )

Mạnh Yến Thần chỉ nhẹ giọng cười cười, trong đầu hiện lên dáng vẻ nhảy lên đêm đó, cùng với ánh mắt đối diện với anh.

Anh rất cảm ơn mèo con ngày đó có thể nhảy lên, cũng rất cảm ơn đó không phải ảo giác của mình.

Khiêu Khiêu mới được đặt tên, nó không hài lòng với sự thờ ơ của chủ nhân, đã từ dùng đầu cọ cọ ống quần, biến thành dùng ống quần mài móng vuốt, suy nghĩ của Mạnh Yến Thần cũng bị kéo về.

Tiêu Diệc Kiêu chuẩn bị đuổi Diệp Tử đi, nhưng anh không nghĩ tới Mạnh Yến Thần mở miệng trước.

"Cô không làm việc sao?"

"Chỉ tò mò về chuyện của ngài thôi, tôi có thể biết không?"

"Xin lỗi, không cần thiết." Mạnh Yến Thần đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, Diệp Tử có chút xấu hổ, vẫn hơi cúi đầu rồi rời khỏi đây.

Tiêu Diệc Kiêu thấy người đi rồi, đóng cửa lại, vừa quay đầu, Mạnh Yến Thần đã ngồi trên sô pha đơn, Khiêu Khiêu tựa như lớn lên cùng anh, ăn ý nhảy lên đùi Mạnh Yến Thần.

"Sao lại không thân với anh chút nào vậy " Tiêu Diệc Kiêu thử vuốt mèo, đều bị Khiêu Khiêu nhẹ nhàng tránh thoát, anh có chút xấu hổ, đành phải nói sang chuyện khác.

"Cậu tính thế nào? Thật sự đem tiểu tổ tông này ở lại chỗ tôi, hay là đi xem mắt " Tiêu Diệc Kiêu nhìn bạn tốt trong mắt vất vả lắm mới tích lũy được một chút vui mừng, không đành lòng nói ra câu trả lời nhẹ nhàng" Tặng cho người khác nuôi " từ miệng Phó nữ sĩ .

Mạnh Yến Thần không trả lời, bàn tay vuốt ve dọc theo lưng Khiêu Khiêu một hồi, đôi mắt ẩn dưới khung kính vuông có chút ẩm ướt, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện anh đang cố gắng khống chế thứ gì đó, tay lại bắt đầu run rẩy.

Con mèo nhỏ vốn đang ngồi xếp bằng trên đùi Mạnh Yến Thần đột nhiên đứng lên, dùng đầu của mình nhẹ nhàng cọ hai tay không ngừng run rẩy của Mạnh Yến Thần, phát ra tiếng ngáy khò khè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro