Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Phó nữ sĩ hiện giờ đã lui về phía sau, nhưng trên thương trường chém giết bà hiểu rất rõ đạo lý "cùng khấu mạc truy" (giặc tới đường cùng thì đừng nên đuổi theo).

Dưới sự ngầm đồng ý của bà, Khiêu Khiêu và Trường Sinh vẫn thuận lợi tiến vào trạch viện Mạnh gia, Khiêu Khiêu thậm chí còn có một gian phòng riêng, diện tích rất lớn, lấy ánh sáng cũng rất tốt, còn được trang bị các loại đồ dùng thông minh, nhưng bị khóa riêng, mỗi ngày đúng giờ mở cửa đóng cửa. Trường Sinh được giao cho thợ làm vườn, đặt ở góc sân, thậm chí còn được yêu cầu  phần lớn thời gian nó đều phải được ở trong một lớp kính cường lực thủy tinh trong suốt.

Còn bản thân Mạnh Yến Thần, ngoại trừ thời gian làm việc và thời gian khám bệnh ra, hầu hết đều bị sắp xếp lấp đầy bằng lịch xem mắt . Anh biết rõ thân phận của mình không thể duy trì tình trạng độc thân mãi được, nhưng lúc đối mặt với từng đối tượng xem mắt, anh thật sự không có hứng thú.

Anh đúng là đã từng rung động với Hứa Thấm, nhưng đó là sự phản kháng hèn mọn đối với áp lực gia đình, là sự đồng cảm sâu sắc với em gái đồng mệnh tương liên, là đồng tình với một bản thân khác của mình, chứ  không phải thích cô ích kỷ hèn nhát, cũng không phải thích vẻ đẹp ngu xuẩn của cô, lại càng không phải thích cô ra vẻ vô tội cùng tham lam tột độ .

Những cô gái đi xem mắt với anh, ít nhiều đều có bóng dáng của cô, Mạnh Yến Thần gần như nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng không có nghĩa là anh tình nguyện lại dẫm vào vết xe đổ.

Có điều tâm tư Phó Văn Anh nữ sĩ cũng  coi như thấu đáo, lại gấp rút sắp xếp cho anh một cô gái không giống những  cô gái ngoan ngoãn nhà giàu khác .

"Người trẻ tuổi các con nói chuyện trước đi, chúng ta còn có lớp hoa nghệ, đi trước. "Phó Văn Anh đúng lúc mang theo mẹ cô gái rời đi, chỉ để lại Mạnh Yến Thần và đối phương ngồi một mình trong phòng ăn.

Cô gái kia vươn cổ đưa mắt nhìn hai vị phụ huynh rời đi, sau đó thở dài một hơi, buông vẻ mặt đang thể hiện xuống, lộ ra một hai phần hoạt bát, giống như động viên chính mình thở dài một hơi, "Cuối cùng cũng đi rồi"

Sau đó liền thấy cô đứng dậy mở ra một cái hộp có vẻ vừa dày vừa nặng, sau đó đưa tới trước mặt mình.

Đây là? "Mạnh Yến Thần lịch đưa tay đón lấy, nhưng cuối cùng có chút do dự.

"Quà cho anh, mở ra xem đi "Cô gái nhìn thấy dáng vẻ này của Mạnh Yến Thần, nhét luôn cái hộp vào tay anh, sau đó một lần nữa ngồi xuống chỗ của mình, giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Mạnh Yến Thần đành phải mở hộp ra, chỉ thấy bên trong đặt một loạt kén bướm được đóng gói hoàn chỉnh, đáy hộp còn đặt dụng cụ ấp trứng. Chúng đều là kén bướm sắp thành bướm.

"Em có việc muốn cầu xin anh, cho nên thuận theo sở thích của anh, lấy lòng một chút. "Trên mặt cô gái có chút đắc ý, " Nếu em không điều tra kỹ càng, em cũng không biết một người có vẻ ngoài lạnh lùng như anh, lại thích bướm"

Mạnh Yến Thần cất kỹ món quà, sau đó ngẩng đầu, hơi nhướng mày, nhìn về phía cô gái, "Vậy xem ra trình độ học thuộc lòng của Đới tiểu thư còn cần phải cải thiện, những thứ tôi thu thập lúc trước đều là tiêu bản bươm bướm "

"Còn sống không phải tốt hơn chết sao ? " Đới tiểu thư không hề cảm thấy mình vuốt mông ngựa sai ( ý là nịnh người ta á), ngược lại còn hợp tình hợp lý, "Hơn nữa anh có nhiều tiêu bản như vậy, quan sát vật sống một chút không phải càng thú vị hơn sao..."

"Cô muốn cầu xin tôi chuyện gì. "Thấy đối phương thao thao bất tuyệt, Mạnh Yến Thần lập tức ngắt lời.

"A, đúng rồi, là thế này..." Đới tiểu thư lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, "Em muốn nhờ anh giúp em giấu chuyện này với gia đình, lần này trở về, anh nói với mẹ anh chúng ta nói chuyện rất vui, còn có thể tiếp xúc xem sao, em cũng sẽ nói với ba mẹ em như vậy, em biết anh nhất định cũng không thích xem mắt, coi như cùng em diễn trò, làm ơn đi."

Đới tiểu thư khép bàn tay lại làm bộ khẩn cầu, vẻ mặt chờ đợi, mắt thấy Mạnh Yến Thần đang muốn từ chối, lập tức cướp lời anh để giải thích thêm.

"Em có bạn trai, không muốn dây dưa với anh. Làm ơn đi, ba em vì ngăn cản em ở bên bạn trai, đã ném em từ Thượng Hải đến Bắc Kinh xem mắt, nếu lại cứng rắn đối đâù với họ, em thật sự sợ bị đóng gói đưa ra nước ngoài."

Mạnh Yến Thần đối với sự yếu thế của người khác bỗng dưng mềm lòng, mắt thấy sự chân thành và cấp bách trên mặt Đới tiểu thư cũng không giống như đang diễn, huống hồ anh biết rõ gia thế Đới gia và nhân phẩm của vị tiểu thư Đới Hi Hi này.

Đồng thời, anh cũng hiểu rõ Đới chủ tịch có lẽ sẽ dung túng cho đứa con gái độc nhất ở mức độ vừa phải, nhưng cũng có mong muốn kiểm soát cùng quyền uy tuyệt đối không thua gì cha mẹ mình.

Mạnh Yến Thần nhìn chằm chằm Đới tiểu thư, sự ôn hoà trên mặt cô nhạt dần, lộ ra vài phần cảm giác cấp bách, ngay khi Đới Hi Hi cho rằng anh sẽ không đồng ý, không ngờ anh thở phào.

"Cảm ơn Mạnh Tổng." Đới Hi Hi suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng.

"Hai tháng." Mạnh Yến Thần không muốn xen vào chuyện gia đình của người khác, nhưng anh cũng muốn để lại một chút thời gian nghỉ ngơi cho bản thân.

"Đủ rồi, đủ rồi, thời gian hai tháng nhất định có thể giải quyết khó khăn trước đó giữa em và anh ấy." Đới Hi Hi trên mặt tràn đầy vui sướng, lúc này lải nhải chia sẻ hạnh phúc của mình, "Thật ra em cũng muốn trực tiếp bỏ trốn với Đoàn Tự, em có bằng phân tích tài chính, cũng không phải nuôi không nổi bản thân, nhưng như vậy sẽ rất có lỗi với ba mẹ, kết quả Đoàn Tự cũng nghĩ như vậy, còn nói nhất định sẽ chứng minh cho bọn họ xem, anh ấy có năng lực ở bên em..."

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, cô lập tức vui vẻ ra mặt chào tạm biệt Mạnh Yến Thần.

"Cảm ơn Mạnh tổng, bạn trai em tới đón rồi, em đi trước đây, lần sau mang tiêu bản cho anh, tạm biệt Mạnh tổng. "
Đới Hi Hi vui vẻ nhảy dựng lên khỏi ghế rồi rời khỏi phòng riêng, Mạnh Yến Thần từ trong màng xếp nhìn thấy cô vui sướng nhào vào lòng một người đàn ông.

Mạnh Yến Thần thu hồi ánh mắt, nhìn cái hộp chứa đầy kén bướm kia, bản thân anh thậm chí còn không biết có thể mang chúng nó về nhà hay không, trước mắt lại xuất hiện dáng vẻ vỗ cánh bay cao của chúng nó, anh lắc đầu cười cười, không biết là đang tự giễu, hay là thật sự hứng thú.

Sau đó cầm món quà này rời đi, đi tới quán bar của Tiêu Diệc Kiêu.

Lúc Tiêu Diệc Kiêu phát hiện ra anh, kinh ngạc đến quên đóng cửa lại, vẫn là một nhân viên phục vụ có thị lực tốt sau lưng đóng lại thay y.

"Lúc này cậu lẽ ra đang đi xem mắt, cơm nước xong không phải còn đi nghe nhạc giao hưởng sao? Sao, không hài lòng, không hài lòng cũng tạm thời đừng tới chỗ tôi, nếu bị dì tôi phát hiện, tôi về nhà lại bị mắng."

"Nghĩ vài việc. "Mạnh Yến Thần cầm ly rượu nhìn về nơi bạn tốt đang đứng, dưới chân là hộp kén bướm, rồi ánh mắt lại nhìn về một hướng khác.

"Nghĩ tới người nào à?"

" Nghĩ tới chính mình"

"Bản thân cậu có cái gì để nghĩ. Uống ít rượu một chút, cậu còn đang uống thuốc mà. "Tiêu Diệc Kiêu lại một lần nữa cảm thấy khó hiểu với lời nói của Mạnh Yến Thần, sau đó ánh mắt nhạy bén thấy được cái hộp quà trắng nõn bên chân anh.

"Cậu còn nhận được quà của người ta à, vậy xem ra xem mắt rất thuận lợi. Cậu coi như có thể ở dưới tay Phó nữ sĩ thở một hơi rồi."

"Tôi đang suy nghĩ một con sâu bướm, nên làm thế nào để phá kén thành bướm, sau đó vỗ cánh bay cao." Mạnh Yến Thần buông ly rượu chứa đầy nước lọc, cầm theo món quà của mình, rời khỏi quán bar.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro