Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Mạnh Yến Thần nhìn thấy Hứa Thấm lần nữa, là ở trong bệnh viện tâm lý tư nhân kia, anh cho rằng trong lòng mình sẽ sinh ra chút gợn sóng, nhưng không có, càng giống như nhìn thấy một cái gai đã tan ra, miệng vết thương đang khép lại truyền đến một chút ngứa ngáy.

"Anh" Hứa Thấm xấu hổ chào hỏi Mạnh Yến Thần,"Anh hồi phục thế nào rồi?"

"Em đến khám bệnh à? " Mạnh Yến Thần chưa nghe được lời sau của Hứa Thấm, chỉ nhớ tới trước kia bạn trai cô nói cô cũng mắc bệnh trầm cảm, lịch sự chào hỏi đối phương.

"Em đến để tìm....." Hứa Thấm nắm chặt nắm đấm, như là cố lấy dũng khí rất lớn, bất quá loại dũng khí này rất nhanh bị cắt đứt.

"Mạnh Yến Thần! Anh khỏe chưa, chúng ta đến triển lãm tranh muộn..."  Đới Hi Hi cao giọng vung chìa khóa xe hứng khởi đi vào, thấy Hứa Thấm đứng ở một bên, lễ phép chào hỏi," Xin chào."

"Cô ấy là ai? "Giọng Hứa Thấm có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại thấp giọng, quay đầu chào Đới Hi Hi," Xin chào."

"Anh chưa lấy thuốc à ?" Đới Hi Hi nghe nói sơ sơ qua Mạnh gia có con gái nuôi nổi loạn, nhưng đó không phải là chuyện cô nên tham gia, cô đã làm một số bài tập về bệnh trầm cảm, vì lo lắng cho đối tác và sự háo hức lên đường, cô vẫn nhắc nhở đối phương.

"Bác sĩ nói không cần uống" Mạnh Yến Thần biết ý Đới Hi Hi, gật đầu cười nhạt, sau đó quay đầu hỏi Hứa Thấm
"Còn chuyện gì nữa không?"

"Không có gì, chúc anh hạnh phúc, anh trai" Hứa Thấm ngoài miệng nói lời chúc phúc, xoay người lại không chút do dự, đi bước hai bước ba, giống như là đang giận ai đó.

"Đi thôi." Mạnh Yến Thần biết Đới Hi Hi đang vội, cũng không trì hoãn, dẫn người ra khỏi bệnh viện, lái xe đến triển lãm tranh.

"Em xin lỗi, em không ngờ ba em tới, nói dối còn cần anh hỗ trợ cho tới, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng, về phía cô gái vừa nãy kia em có thể giải thích." Đới Hi Hi không nắm được suy nghĩ của Mạnh Yến Thần, có chút thấp thỏm.

"Không sao, anh đã vào Quốc Khôn rồi, vừa vặn cùng chú tán gẫu chút chuyện làm ăn. " Mạnh Yến Thần liếc thấy Đới Hi Hi đang báo cáo lộ trình với bạn trai, cũng không nói nhiều.

Hai người đi thẳng vào triển lãm tranh, tìm được Đới chủ tịch cùng phu nhân đã đợi rất lâu ở đó, Mạnh Yến Thần thành thạo cùng các trưởng bối tán gẫu vài câu, cuối cùng cũng ứng phó xong chuyện phiền toái này.

Đới Hi Hi nhìn thấy cha mẹ rời đi, làm bộ muốn đi, nhưng điện thoại vang lên, giống như là lại nhận được chỉ thị gì đó, nghiêm túc chạy đến trước mặt Mạnh Yến Thần bảo cần nói chuyện chính sự một chút.

"Mạnh tổng, hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây, cảm ơn ngài đã giúp đỡ, nhưng tôi muốn xác định thời gian rõ ràng, khi nào thì chuyển mấy công ty dưới danh nghĩa của tôi về lại tay ngài đây. Tôi cũng muốn trả lại tiền đặt cọc cho ngài."

"Tháng sau đi." Mạnh Yến Thần thấy đối phương nghiêm túc, cũng theo bản năng lấy ra một ít khí thế trên thương trường, bất quá đối phương nghe được thời gian chính xác, lập tức thu hồi vẻ nghiêm túc, trở về vẻ hoạt bát, cuối cùng còn vẫy tay tạm biệt Mạnh Yến Thần.

Mạnh Yến Thần mỉm cười lắc đầu, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức bức tranh trước mặt: "Rừng mưa nhiệt đới.”

Điện thoại di động rung lên, là tin nhắn Trương Bội gửi tới, nội dung rất đơn giản, chỉ có một vé máy bay đi Brazil.
-----------
Lúc Mạnh Hoài Cẩn nổi giận đùng đùng về đến nhà, Mạnh Yến Thần đang cùng một nhóm bạn bè của anh đang ngồi ở phòng khách thử chơi sản phẩm trò chơi mới của công ty bạn bè đầu tư. Tiêu Diệc Kiêu chơi toàn tâm toàn ý, Tưởng Dụ bị hắn cứng rắn kéo tới cũng đang chơi say sưa, chính chủ nhà đầu tư thì nghiêm mặt lúc thì xem trò chơi, lúc thì xem biểu tình của người chơi, mà một người bạn khác thì giống như Mạnh Yến Thần, yên lặng chọn lọc giá trị và khuyết điểm của hạng mục này.

Nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn đến gần, tất cả đều đứng dậy chào hỏi, sau đó thấy sắc mặt ông không tốt , đều biết ý lui ra tiểu viện Mạnh gia tản bộ.

Không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên trầm thấp.

"Yến Thần, con muốn chèn ép Đổng Thành Dân ba không ý kiến, nhưng đuổi chó vào ngõ cùng, cắn trả lại Cố thúc của con, đây rốt cuộc là thủ đoạn con học không tới, hay là cố ý làm?"

Mạnh Yến Thần đứng trầm mặc, không mở miệng, Phó Văn Anh ngồi ở một bên nghe hiểu đại khái, cũng mở miệng nhắc nhở.

"Yến Thần, con là đứa khiến ba mẹ bớt lo nhất. Mẹ cũng biết đạo lý một triều chỉ có một vua, nhưng không thể để cho người già đi theo cha con dốc sức làm việc cảm thấy thất vọng, đau khổ được."

"Ba, mẹ, đạo lý Tề Hoàn Công thiện ác, con cũng hiểu."

Mạnh Hoài Cẩn có chút tức giận, chuyện này là do ông giao cho con trai, biết đúng nhưng không làm, biết sai lại không sửa, như vậy thế nào cũng tự chuốc lấy hoạ.

Ông biết con trai đang ám chỉ chuyện lão Cố tiếp tục kiếm tiền từ hạng mục kiến trúc tiêu biểu kia, thậm chí bởi vì ăn hoa hồng, rất nhiều vật tư mua sắm chất lượng cũng không đạt tiêu chuẩn. Cũng chính bởi vì chuyện này, bị Đổng Thành Dân bắt được nhược điểm, vài thao tác đã triệt cho lão Cố thành trơ trọi đáng thương.

Đương nhiên Đổng Thành Dân cũng không gặt hái được lợi ích gì, thế lực thủ hạ của ông ta làm phản đi theo Trương Bội cùng nhau đào tẩu qua Mạnh Yến Thần, không thì bị tìm được nhược điểm, trực tiếp triệt hạ, cũng không ít.

Bản thân Mạnh Hoài Cẩn cũng biết Mạnh Yến Thần cần người dưới trướng mình thế nào, nhưng vừa vào tập đoàn hai tháng đã mạnh mẽ vang dội như vậy, không khỏi khiến cho lòng người bên trong hoảng sợ.

"Trí bất cự hiền, minh bất viễn ác, thiện ác thành dụng dã. " ( Trí tuệ không chối bỏ điều thiện, trí tuệ không xa lánh điều ác, thiện và ác đều được sử dụng vào việc thiện) Phó Văn Anh dùng một câu trong." Khô Vinh Giám "của Phùng Đạo để nhắc nhở con trai, bà đối với ý nghĩ muốn thay đổi thế lực của con trai không có gì phản đối, thế nhưng cảm thấy con trai không nên bởi vì một chút khuyết điểm nhỏ mà từ bỏ con bài tốt như Cố gia, khuyên nhủ con trai có đạo đức quá cao, lúc dùng người đừng quản nhân phẩm, xem năng lực trước.

"Tài vong bất tiến." ( Người có chức vị thấp kém không nên cảnh cáo hắn làm sai chỗ nào, hắn không có tài năng thì không nên đề cử hắn)

Không ngờ Mạnh Yến Thần luôn luôn nghe lời, lần này cũng dùng lời trong Khô Vinh Giám cự tuyệt ba mẹ.

"Đủ lông đủ cánh rồi, không phục quản giáo nữa." Phó Văn Anh ngã ngồi xuống sô pha, cười khổ rơi lệ, quay lưng lại không nhìn con mình. Mạnh Hoài Cẩn mặc dù biết con trai sẽ không làm ra hành động tương tự như ném ảnh gia đình, nhưng cũng có điều đắn đo, cho nên vừa trấn an vợ, vừa nhẹ nhàng gật đầu với Mạnh Yến Thần.

Cảnh tượng trước mắt, từ ngày Mạnh Yến Thần từ lúc mới tiến vào tập đoàn đã biết trước rồi, anh thậm chí phỉ nhổ mình như vậy sẽ mang đến tổn thương cho ba mẹ lần nữa, nhưng trái tim muốn tự do từng chút từng chút một, vẫn nhịn không được dựa theo mưu đồ từng bước tiến hành.

Anh vốn tưởng rằng mình đến bước này sẽ rất bình tĩnh, cho rằng mình có thể kiềm chế được, nhưng không ngờ tới bản thân sẽ rơi lệ. Thậm chí không phân biệt được mấy giọt nước mắt này, rốt cuộc là cay đắng, hay là vui mừng.

"Mẹ, con đã, trưởng thành rồi."

Phó Văn Anh được Mạnh Hoài Cẩn trấn an một chút, lại thấy bộ dạng này của con trai, cuối cùng cũng chấp nhận mình thua cuộc, miễn cưỡng  gật đầu.

Tiêu Diệc Kiêu đã sớm đợi ở bên cạnh, cho ba người một chút thời gian thu dọn bản thân, sau đó lớn tiếng kêu hai người ngoài cửa đi vào, bọn họ cũng nên ăn một bữa cơm đoàn viên Trung thu thật ngon.
--------
Thẳng đến khi cùng Tiêu Diệc Kiêu giúp Mạnh Yến Thần dọn nhà xong, Tưởng Dụ mới biết mình đang làm cu li.

Bất quá dựa vào vào thái độ làm việc tốt thì làm đến cùng, cũng vì cảm ơn Mạnh Yến Thần lúc trước giúp nhà cậu ta trong việc làm ăn, cậu ta vẫn lôi kéo Tiêu Diệc Kiêu đi chuẩn bị, đem chuyện chuyển nhà đến Nghi Đô làm đến thập toàn thập mỹ.

Kỳ thật căn nhà Nam Hồ Gia Mộng này cũng không có quá nhiều chỗ cần thu xếp, sửa sang lại, chuyện quét dọn cũng có chuyên gia đến làm, đồ đạc của Mạnh Yến Thần cũng coi như là tối giản, ngoại trừ mấy thùng âu phục cùng giày dép, đồ dùng hàng ngày đều là đồ mới. Khó khăn duy nhất chỉ là mấy mẫu bướm.

Trước khi chuyển đến, Tưởng Dụ đã đặc biệt chụp mấy tấm ảnh, chuyển đến nhà mới vất vả lắm mới tìm được một bức tường tương tự, lôi kéo Tiêu Diệc Kiêu chuẩn bị dựa theo số liệu trong ảnh, làm một bức tường bươm bướm giống vậy.

Công việc này đối với người yêu thích bươm bướm mà nói có lẽ đơn giản, nhưng đối với cả hai người thì quả thực phức tạp giống như môn đại số trên đại học, hai người cùng nhau làm gần hai giờ còn chưa ghép xong, thậm chí Tiêu Diệc Kiêu còn cần gọi video call nhờ Chiêm Tiểu Nhiêu giúp đỡ, phân biệt một chút con bướm trong ảnh là con nào.

Mạnh Yến Thần thu dọn xong ổ mới cho Khiêu Khiêu, cất kỹ chậu thức ăn, máy uống nước thông minh, chậu cát thông minh cùng khung leo trèo cho mèo, lại nuông chiều bản thân chơi đùa với Khiêu Khiêu 40 phút, làm cho con mèo nhỏ năng lượng dư thừa này mệt đến không muốn động đậy nữa.

Lúc này anh mới phát hiện Tưởng Dụ và Tiêu Diệc Kiêu còn đang ghép bướm cho anh trong thư phòng, thậm chí còn xin trợ giúp bên ngoài.

Mạnh Yến Thần kỳ thật không cảm thấy mình sẽ mang những tiêu bản bươm bướm này ra, dù sao anh đã lựa chọn tiến vào Quốc Khôn, vì vậy để có chút tự do, nên buông bỏ một số thứ, anh muốn cứ để bọn nó lặng lẽ niêm phong như vậy, để tránh tăng thêm bi thương cho bản thân mình.

Anh bất đắc dĩ cười đến gần hai người, muốn ngăn cản trò hề này.

Tiêu Diệc Kiêu và Tưởng Dụ cũng phát hiện anh đến gần, chuẩn bị mở miệng châm chọc cà khịa anh để người lang băm ngoại đạo nhận dạng bươm bướm.

Cũng không ngờ ngay lúc tất cả mọi người chưa mở miệng, một con Thúy Phượng Điệp đai xanh từ trong thùng giấy chưa đóng kín bay ra, theo sát phía sau, là hai con Phượng Điệp xinh đẹp, một con Thúy Phượng Điệp đai ngọc cùng một con Bạch Ban Điệp.

Chúng nó đã trải qua khoảng thời gian lột xác dài đằng đẵng, cuối cùng ở một thời điểm thích hợp, phá kén giương cánh.

"Đậu má." Tiêu Diệc Kiêu bị cảnh tượng này dọa đến ngồi xổm xuống.

"Tiêu bản của anh, còn sống?! "Tưởng Dụ càng trợn mắt há hốc mồm hơn.

Mạnh Yến Thần cũng có chút không thể tin được, vuốt vuốt mắt kính, mở mắt lần nữa, con Thúy Phượng Điệp đai xanh kia đậu ở trên tay anh, mà những con bướm khác bay một hồi hình như mệt rồi, đều tự tìm một chỗ nghỉ ngơi, thậm chí có con dừng ở bên ngoài hộp kén trong suốt của đồng loại.

Mạnh Yến Thần đột nhiên cười ra tiếng, nhìn những con bướm khác nhau này, nhớ tới hai chữ Đới Hi Hi cố ý nhấn mạnh, xem ra mình không mở được hộp mù. Nhưng coi như cũng cảm thấy mỹ mãn.

"Đây là kén bướm mới nở ra." Mạnh Yến Thần cuối cùng vẫn nhớ ra giải thích cho bọn họ.

"Cậu không định tự tay làm tiêu bản đấy chứ?" Tiêu Diệc Kiêu lên tiếng, Tưởng Dụ cũng nhìn theo.

Mạnh Yến Thần lắc đầu, đặt con phượng điệp xanh lên mặt bàn, "Đây đều là giống bản địa, lát nữa cho chúng ăn một bữa cơm, tôi sẽ phóng sinh toàn bộ."

"À, vậy những tiêu bản này chờ phóng sinh rồi thì dán lại đi."

"Không cần dán." Mạnh Yến Thần vội vàng cắt ngang đề nghị của Tưởng Dụ, thấy đối phương định cất vô, bất đắc dĩ mở miệng," Cũng không cần cất vô, mấy cậu để ở đó đi, sau này tôi từ từ tự làm."

Tiêu Diệc Kiêu với Tưởng Dụ mắt tròn mắt dẹt, cũng không biết Mạnh Yến Thần rốt cuộc nghĩ gì, bất quá cũng không dị nghị, ba người đi vào bếp pha nước đường, cho bươm bướm ăn xong, đem chúng nó phóng sinh trong tiểu viện.

Tưởng Dụ tinh mắt, phát hiện trong tiểu viện có một cái hố trống trơ trọi, so với bốn phía xanh xanh có vẻ không hài hòa lắm, nhưng còn chưa kịp hỏi, tầm mắt đã bị Trương Bội hấp dẫn.

Chỉ thấy cô ôm bạn trai nhỏ, huênh hoang đi vào nhà mới của Mạnh Yến Thần, bộ dạng đã quen cửa quen nẻo, hiển nhiên không phải lần đầu tiên tới.

Sau khi hai người đi vào sân, bạn trai nhỏ hiểu chuyện đi tới trước mặt Tiêu Diệc Kiêu, Tưởng Dụ cũng bị lôi kéo gia nhập tám chuyện, còn Trương Bội đứng ở bên kia sân, cười nói chuyện phiếm với Mạnh Yến Thần.

Nhưng kỳ thật ở khoảng cách rất gần, mới có thể đánh hơi được hai người này ngoài mặt thì cười nói vui vẻ nhưng thật ra đang bình tĩnh đối đầu.

"Sao Mạnh Tổng lại hủy vé máy bay, còn sắp xếp gì khác sao?"

"Cố Thiệu Dương vào tập đoàn là do em sắp xếp, chị không cần nhắm vào, cậu ta không giống bố cậu ta."

"Thì ra từ bỏ ngày nghỉ của cậu, ý là chê tôi còn chưa đủ nhanh, để lại đường lui cho Cố gia?"

"Em thực sự cần một đội ngũ tốt, sau đó em sẽ sắp xếp kỳ nghỉ, nhưng em có một vài con dao trong tay. Nên sử dụng con dao nào hay tiêu hủy con dao nào là do em quyết định cuối cùng." Mạnh Yến Thần thu lại nụ cười trên khuôn mặt nói .

Sau khi nhận ra dấu hiệu yếu thế rõ ràng của Trương Bội, anh lấy lại nụ cười, hướng cằm vào chậu cây Trường Sinh cạnh tường, tháo bỏ nắp kính ra.

"Chị họ, em sẽ trồng cây."

Trương Bội biết rằng cô đã đạt được thân phận là bạn tâm giao của Mạnh Yến Thần, có chút cảm động khi nhìn thấy cái cây héo rũ trong chậu giờ đã cứng cáp, vững chắc, trên mặt tràn đầy chân thành gật đầu.

Mạnh Yến Thần ôm chậu cây trên tay đi đến cái hố trống.

“Không ngờ nó trước đây khô héo như vậy, bây giờ ra dáng một cái cây rồi.” Tiêu Diệc Kiêu nói đùa để điều chỉnh bầu không khí.

Mạnh Yến Thần cũng có chút xúc động, cẩn thận lấy cây Trường Sinh ra khỏi chậu, cấy vào hố đã chuẩn bị trước, sau đó đổ nước lên, lúc này mới nhớ ra mình đã quên cả hít thở.

"Chúc mừng cuộc sống mới." Mạnh Yến Thần giọng trầm thấp nói ra câu này, chỉ có bản thân anh với cây mới nghe thấy, cũng không biết là đang nói với cây hay là với chính mình.

Cây Trường Sinh mới cấy theo gió đung đưa cành lá, hứa hẹn sẽ nảy nở giữa tiếng cười của mọi người.

(Toàn văn hoàn)

Lời tác giả: Chúc người chồng điện tử của tôi Mạnh Yến Thần, ngày ngày đêm đêm, năm nào tuổi nào cũng hạnh phúc !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro