Thomas Nolan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thomas Nolan - Short Story

“Lạch cạch…”

Tiếng bước chân êm ái đều đặn vang lên trong căn hầm tối, ánh sáng yếu ớt từ một bóng đèn đã cũ khiến cho gã ta phải cố gắng mà để nhìn thấy kẻ đang tới gần. Con ngươi của gã co rút, tiếng ô ô ê ê phát ra từ cổ họng khô rát không thể giúp gã nói lên hết sự sợ hãi của mình, kẻ sát nhân kia đã tới rồi, Thomas Nolan.

- Ngài chính trị gia thân mến, ngài cảm thấy thế nào với đãi ngộ khách quý của tôi?

Gã lùi người né tránh đi bàn tay thon dài tuyệt mỹ của hắn, như là một thứ dịch bệnh, như là một sự kinh hoàng hỗn loạn tồn tại trong đáy mắt gã. Gã ghê tởm người đàn ông này, nhưng run rẩy tuột cùng lại là một sự thật gã không thể phủ nhận. Chiếc quần sang trọng đang ngày thêm nhơ nhuốc, tôn lên cái bản chất thối rữa của một con người.

- Ồ, tôi đã không quên, quý ngài đã bị cắt lưỡi. Những ngón tay của ngài vẫn ổn chứ?

Thomas ngồi xuống nghiêng đầu cười, một nụ cười tàn độc với sự tiếp xúc da thịt như những xúc tua muốn một cái bóp cổ liền kết liễu mạng sống của con người. Bàn tay thô ráp của hắn đang ngự trị trên cái cổ bẩn thỉu, hắn không có quá nhiều yêu thích với thứ ruồi nhặng này, thậm chí còn thấy nếu giết gã này thì đúng là dơ bẩn cho khẩu súng của hắn, rõ ràng là một kẻ sang trọng, lịch thiệp, phong lưu, nhưng hóa ra khi tận cùng của khốn cùng vẫn không thể giữ được cái chất ấy.

Những ngón tay cụt lủn không ra hình thù đang rung lên từng hồi theo mỗi con chữ mà Thomas cất lên vang vọng đầy lạnh lẽo, ngày đầu tiên hắn ta cắt lưỡi gã, hắn chỉ nói vì tiếng ăn uống của gã ta quá ồn ào và thô tục.

Ngày thứ hai, một con dao rạch bay tóc gã, vì hắn nói trông gã khi lởm chởm tóc mới là bộ dáng đẹp nhất, mới ra dáng một nhà chính trị gia hoàn hảo từ ngoại hình tới tâm hồn.

Ngày thứ ba, không nói một lí do, tên sát nhân này một nhát rìu chặt chân của gã, rồi đem thứ bộ phận bị tách rời ấy đặt ngay ở bên cạnh mỗi khi gã được ăn và bắt ngắm nhìn chúng với ánh mắt đắm đuối để cảm nhận được vẻ đẹp nguyên sơ chân thực của cơ thể người.

Ngày thứ tư, hắn bước xuống hầm, đặt trước mặt gã một đĩa thịt gà nóng hổi, và nói rằng hãy ăn bằng chính những ngón tay của mình. Kết cục là một sự châm biếm cùng đĩa thịt đầy máu tươi. Ngài hãy ăn những ngón tay này đi, hương vị của chúng còn thơm ngon gấp đôi lần miếng thịt gà đã mốc xám ấy, gã vẫn nhớ như in câu nói đó, trong thâm tâm của gã thực sự run sợ.

Ngày thứ năm, cũng chính là ngày hôm nay, hắn ta tới, như mang ngọn lửa của Địa Ngục tới thiêu đốt mọi cơ quan trong gã, mỗi ngày mất đi một chút, nó giống như một trò chơi giải đố, nếu ngươi trả lời sai, ngươi sẽ phải trả một cái giá. Sự đau đớn tới xé nát tâm can hàng ngày luôn hiện hữu trong cơ thể của gã, những nhát dao, những lưỡi rìu không dung tha cho gã, để gã sống với mọi sự sợ hãi trong đầu. Không một đêm nào gã ngủ yên giấc dù được nằm trong chăn ấm đệm êm, không một ngày nào gã ăn uống được ngon miệng dù thức ăn ngoại trừ đĩa gà ghê rợn kia thì đều là những món ăn thông thường gã ăn, thứ căn hầm tối tăm này không chỉ lạnh lẽo, mà còn là tầng thứ 18 của cung điện ác ma.

- Ngài chính trị gia thân mến, hôm nay tôi nghe nói, vợ ngài đã tái giá. - Thomas đặt lưng ngồi cạnh bên người tử tù của mình, một câu nói tưởng chừng như bâng khuâng nhưng lại chứa bao nhiêu bén nhọn.

- Tôi đã đi tìm hiểu thay ngài, đúng là bà ấy đã tái giá, tái giá với một người ngài rất quen, rất thân thiết, chắc hẳn ngài đã biết đó là ai đúng không nhỉ ngài chính trị gia? Ôi trời, tôi quên mất, ngài ở đây lâu cũng có thể giảm trí nhớ lắm, là người bạn thân của ngài đó, kẻ đã nẫng tay trên của ngài mọi thứ, từ tình yêu thương, sự chú ý của mọi người, tới những giải thưởng danh giá, rồi những danh hiệu cao quý. Cuộc hôn nhân đầu tiên của ngài cũng không mấy suôn sẻ phải không, và chúng ta ắt hẳn không cần nghĩ nhiều khi người đàn bà ngài muốn cưới về bây giờ đã thuộc về gã.
Thomas nặng nề chống cằm, lời nói như sự tiếc hận lại như một sự sát muối “vô tình” đối với kẻ đang cạn dần ý chí để sống. Hắn vẫn không thèm nhìn tới biểu cảm sửng sốt, giận dữ cùng hận thù của thứ ruồi nhặng đang cố gắng biểu hiện ra, những gì một kẻ thất bại đang cố thể hiện sự vô dụng của mình, thì nó lại càng trở thành một lưỡi dao tự đâm chết chính gã.

- Tôi cũng rất lấy làm tiếc, mà hôm nay báo đưa tin, đối thủ của ngài, đã lên chức tổng thống rồi. Aiz…tôi nghĩ bà ta sẽ là một người đứng đầu tốt hơn ông, đúng là bây giờ sự dân chủ và bình đẳng ngày càng được phát triển hơn. Đúng không?

- Mà tôi vừa hay tin, tập đoàn của ông vừa bị sập cách đây khoảng vài tiếng trước, các cổ đông rút lại cổ phần của mình, thậm chí họ còn tính chia chát lại số cổ phần của ông đấy. Nghe nói, để hoàn toàn sở hữu cổ phần của ông, có người còn cho người đi bắt cóc con trai của ông, và đem nó cho một tổ chức khủng bố để nuôi lớn. Đúng là một nước đi hay ho nhỉ, ngài chính trị gia?

- Nếu là tôi, tôi sẽ không chỉ khiến cho quý ngài đang ở trên một đỉnh cao danh vọng và tiền tài rồi một bước chân hụt mà thịt nát xương tan dưới chân núi đâu. Tôi sẽ lấy đi của quý ngài từng thứ một, bắt đầu từ tình yêu, tới con cái, rồi tiền bạc, rồi danh dự, rồi tới điều mà ngài luôn ao ước là ghế ngồi tổng thống kia.

Như đang nói lời thâm tình kể cho người bạn mình nghe dự định của mình trong tương lai, về một sự xán lạn, tốt đẹp của những thứ sắp xảy ra, hoặc có vẻ như nó đã là hiện thực, hiện tại. Nâng khẩu súng bạc lên trên một bên thái dương của kẻ ngục tù đang chìm đắm trong sự thù hận vô nghĩa.

- Ngài biết, điều đau đớn nhất là gì không, không phải là việc ngài bị mất đi bao nhiêu tiền, bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu sự cao quý, càng không phải là cái phẩm chất thượng đẳng bao năm ngài tích trữ trên người ngài như thứ chất béo dồn nén vào bụng và đùi như thể thứ rác rưởi ngài yêu thương. Cái sự khốn cùng nhất là khi ngài tưởng trừng ngài có tất cả, nhưng sau cùng thứ ngài có duy nhất trong đời lại là cơ thể mà ngài vỗ béo tới xấu xí, ngài mất đi từng bộ phận một, từ lưỡi, tới tóc, tới chân, tới tay, mọi thứ hào nhoáng ngài điểm tô cho sự hạ đẳng của mình đều là vô nghĩa với thực tại. - Mỉm cười với chất giọng mát lạnh của mình, Thomas bỏ chốt an toàn, ánh mắt chứa đầy sự ngoan độc chiếu thẳng tới con ngươi đang đong đầy sự hận thù, căm phẫn, kinh hoàng, sợ hãi, hối hận, đau đớn, tủi nhục.

- Tôi là kẻ nghèo hèn và tầm thường, sẽ chẳng hiểu nổi thú vui của kẻ giàu có ra sao, cũng chẳng biết tiền bạc, danh vọng, địa vị có bao nhiêu sự hấp dẫn nhưng tôi có thể đảm bảo với ngài rằng, ngài sẽ chết như một con chó vô chủ, như một loại ruồi nhặng về sau chẳng ai nhắc đến, ngài có tin không?

-...

- Haha, tôi cũng đoán vậy đấy ngài chính trị gia.

Thomas không cần nghe câu trả lời từ một kẻ không lưỡi, hắn vẫn dí súng lên hai bên thái dương phủ đầy bụi đất, con ngươi đen láy âm u phảng phất một sự khát vọng ẩn sâu bên trong trái tim của một kẻ điềm tĩnh. Hắn biết câu trả lời của chính mình, và cả câu trả lời vô hình vô nghĩa của con mồi, ngay cả lúc cận kề cái chết, kẻ chính trị gia này cũng không được nghe cái tên mà đã biết bao nhiêu người tung hô, thật nực cười làm sao….Đạn đã rời khỏi nòng, tiếng vang của một viên đạn xuyên qua từng lớp sọ và cục thạch bên trong nghe thực sự rất vui tai. Hơi khói từ ống súng tỏa ra chứa đầy hương vị ấm nóng như là lời an ủi chân thành cuối cùng mà gã ta được nghe.

- Tới một cái tên thôi, tôi cũng thấy thật khó khăn, ngài không ngại dạy cho tôi cách đọc chúng chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro