Chương 3158 - Tà Vật Kỳ Quái - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thanh Tử

Biên dịch: Rjnpenho


"Chuyện này cũng quá dễ dàng!" Cổ Soái nói thầm một câu, "Chỉ cần người biết chút pháp thuật cũng có thể làm được."

"Chỉ là, chúng ta đều không nghĩ đến."

Thụ Tâm thiền sư lẩm bẩm nói, hắn thân là tông sư, suy nghĩ so với mọi người phải thâm sâu hơn, thời điểm đấu pháp cùng tà vật, bọn họ là những pháp sư thâm niên, nhưng không một ai nghĩ tới chiêu đó, mà chỉ tìm cách dùng pháp thuật để áp chế đối phương, bởi vậy đối mặt hấp lực cường đại của tà vật, chỉ lo chống cự, lại xem nhẹ đối thủ có biện pháp đơn giản hơn để giải quyết...

Nói đến cùng vẫn là tư duy quán tính.

Thụ Tâm thiền sư đi tới trước mặt Diệp Tiểu Mộc, mỉm cười hỏi: "Ngươi là đệ tử của môn phái nào vậy?"

"Ta..."

"Hắn là đệ tử Mao Sơn." Tô Yên cướp lời giúp hắn đáp trả.

"À, là đệ tử của Tô chưởng môn đây." Thụ Tâm thiền sư cũng không để trong lòng, Mao Sơn tên tuổi tuy lớn, nhưng Diệp Tiểu Mộc là đạo đồng cảnh giới, cùng lắm chỉ là ký danh đệ tử, không có khả năng là đích truyền.

Ở Pháp Thuật Giới, bất luận môn phái nào, chỉ có đệ tử đích truyền mới có thể đại diện cho môn phái, nếu không đều bị xem thường.

"Biện pháp vừa rồi, làm sao ngươi nghĩ ra được vậay?"

"Cái này, chỉ là tự nhiên nghĩ ra thôi a." Diệp Tiểu Mộc gãi cái ót, nói, "Quách đại gia đã dạy ta, đối phó bất luận tà vật gì, pháp thuật đều chỉ là thủ đoạn, phải học cách phân tích thế cục, như thế nào để dùng loại pháp thuật phù hợp khiến tăng tối đa hiệu quả để đả kích đối phương, chứ không phải chấp mê bất ngộ, lao đầu vào quần ẩu..." Tô Yên dùng cánh tay đụng đụng hắn một cái, để hắn đừng nói nữa, nghĩ thầm cậu nhóc này thật đúng là thành thật, hỏi cái gì nói cái đó, lại không hiểu quy củ, Thụ Tâm thiền sư chính là La Hán bài vị Phật môn đại năng, thuyết giáo trước mặt người ta, nếu là kẻ tiểu nhân hẹp hòi sẽ cảm thấy ngươi đang khoe khoang.

Cũng may Thụ Tâm thiền sư nhân phẩm không tồi, không những không tức giận, ngược lại chắp tay với Diệp Tiểu Mộc nói: "Thụ giáo."

Đám người Cổ Soái trong lòng không phục, nhưng Thụ Tâm thiền sư đã nói như vậy, bọn họ cũng không dám nói cái gì. Thu phục tà vật kia rồi, bọn họ đi vào trước cửa đá, đối mặt khóa mật mã kỳ quái kia, Thụ Tâm thiền sư cũng không có biện pháp, nhưng mà bọn họ cũng là đã có chuẩn bị, lấy ra một que thép to bằng ngón tay, cắm ở trên vòng xích, sau đó dùng tiểu chùy gõ, lăn lộn nửa ngày, chỉ nghe răng rắc một tiếng, khóa đã mở.

Cổ Soái tháo khóa xuống, cầm trong tay nghiên cứu rồi nói: "Cũng may là đồ vật trăm năm trước, cơ quan bên trong đã hỏng, bằng không thật đúng là không dễ gì mở ra được."

Dùng xà beng nạy của đá ra, một cỗ không khí âm lãnh từ bên trong ùa ra tới. Một anh chàng tóc húi cua mặc thường phục tiến tên, lấy ra một chiếc la bàn, đứng ngoài cửa kiểm tra.

Tô Yên nhớ tới đồng hồ của mình, sau khi mở trực tiếp chỉnh đến nấc lớn nhất, trị số tập tức nhảy tới trên 300.

"Chỗ này nơi nơi đều là tà khí, vô dụng." Anh chàng tóc húi cua cũng thu hồi la bàn, nói: "Bên trong có tà vật cường đại, mọi người để ý, nhất định phải đi cùng nhau, không được đi lung tung."

Thụ Tâm thiền sư chiết một hoa đăng, giao cho Cổ Soái cầm theo, đi vào.

Bảy tám cây đèn pin, cùng nhau chiếu khắp động. Sau cánh cửa là một phòng hình chữ nhật nối tiếp, ước chừng rộng khoảng một hai trăm mét vuông, bốn phía vách tường tất cả đều là đá được mài vuông thành sắc cạnh xếp thành, kín kẽ, kiên cố.

Phòng cuối, giống như đặt một ít công trình điêu khắc linh tinh các thứ, vì khoảng cách quá xa, đèn pin chiếu không rõ ràng lắm.

Điều đầu tiên hấp dẫn mọi người là bích hoạ trên tường – hẳn là phù điêu. Mấy cây đèn pin cùng nhau chiếu tới, đoàn người nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng kham phá ra nội dung phù điêu, là một tòa núi lửa đang phun trào, rất nhiều người đang chạy trốn, lại xem bức tiếp theo, là một đám binh lính mặc khôi giáp, đang giết người khắp nơi, trong đó một người trong tay cầm rất nhiều thủ cấp, rất nhiều người ăn mặc bình dân quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin

Bức thứ ba là hồng thủy tràn bờ, cuốn rất nhiều người xuống nước, trên mặt đất còn có rất nhiều người đang bỏ chạy.

Đây là ba tấm hình bên trái, bên phải tường cũng có ba bức, bức họa thứ nhất về một nữ nhân, hạ thân tại có cái đuôi giống như một con rắn, trên người nàng là một mảnh bọt sóng, nàng đứng trên một đóa liên hoa thật lớn. Ở bờ biển, vô số người quỳ bái với nàng.

Bức thứ hai, vẽ khung cảnh một trận chiến, nhìn kỹ hơn, những người thường mặc bố y đang đuổi giết những binh lính đó, rất nhiều binh kính đã chết, khôi giáp đều rơi rụng ở một bên, lộ ra bím tóc dài trên đỉnh đầu. Một ít dân phu cầm binh khí, đang đuổi theo binh lính đào tẩu. Mà ở phía sau bọn họ, tà vật nửa người nửa rắn kia, trong tay cầm hoa sen, phát ra vạn đạo quang mang.

Tới bức tiếp theo, không gian chiếm cứ rất lớn, nội dung cũng rất nhiều, vẽ một mảnh đồng ruộng, rất nhiều người đang lao động, bên cạnh đồng ruộng có sông, có người chơi thuyền ở trên sông, bờ biển có người ở thổi sáo, vài người bộ dáng quơ chân múa tay, nơi xa, ở phía dưới ánh mặt trời, có thể nhìn thấy một ngọn núi, trên núi có một tòa cung điện.

"Mấy bức họa phía trước thì có thể lý giải, nhưng tấm phù điêu này mang ý tứ gì?"

Tào Vĩ Ba tò mò thì thào trong miệng.

"Trời trong nắng ấm, an cư lạc nghiệp." Một đầu đà dùng năm chữ để tổng kết.

Xem xong những bích họa này, bọn họ cũng khu vực cuối phòng, trước mặt lại tiếp tục là một cánh cửa.

Cảnh cửa này so với cửa lúc nãy còn to hơn nhiều, bốn phía đều điêu khắc hoa văn tường vân lưu thủy, phía trên cửa, có khắc mấy hàng chữ Hán: Bạch Liên giáo chủ, toàn thế tắc xuất, khu trừ Thát Lỗ, phục ngã sơn hà.

Quả nhiên là Bạch Liên giáo a!

Hồi tưởng mấy bức bích họa ban nãy, hiển nhiên là kể về một chuyện xưa đơn giản: Thiên tai, còn có Thát Tử khi dễ (những binh lính có bím tóc dài kia tất nhiên biểu thị Thát Tử), bá tánh dân chúng lầm than, sau đó cái gọi là Bạch Liên giáo chủ liền xuất hiện, dẫn dắt mọi người khởi nghĩa trấn áp, đánh bại quân đội, chống lại lũ lụt, khắc phục núi lửa, thiên tai, giúp bá tánh an cư lạc nghiệp.

Giống như tất cả phe tạo phản, đều là dùng chiêu này, vẽ ra một ít đạo ý lớn dễ hiểu, sau đó cố lộng huyền phóng đại vài điểm, dạng như như đem cái gọi là Bạch Liên giáo chủ kia kia vẽ thành nữ nhân hình người thân rắn, Diệp Tiểu Mộc suy đoán, đây có khả năng là so sánh nàng với Nữ Oa, mà công nhận rằng Nữ Oa mang hình dạng như thế, hơn nữa lại còn là chúa sáng thế ra văn hóa Hoa Hạ.

Trên cửa không có ổ khóa, chỉ là ngay vị trí trung tâm đại môn có khắc một đóa liên hoa phức tap, cánh hoa xoay tròn hướng tới một phương vị, có phần giống Thái Cực, ở giữa hình hoa sen, được khảm một quả hạt châu nhô lên, giống như hạt sen, đoàn người dùng đèn pin ngắm nhìn, phát hiện bốn phía hạt châu có khe hở, tựa hồ là có thể hoạt động.

Chẳng lẽ đây lại là cơ quan gì?

Thời điểm Diệp Tiểu Mộc còn đang đau khổ suy tư, chỉ thấy Thụ Tâm thiền sư gật gật đầu với anh chàng tóc húi cua kia, hắn tiến lên trước, nhìn thoáng qua ba người Diệp Tiểu Mộc nói: "Bên trong có lẽ rất nguy hiểm, các ngươi thực sự muốn vào sao?"

Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên đưa mắt nhìn nhau, gật gật đầu.

Tóc húi cua lại nhìn Thụ Tâm thiền sư, Thụ Tâm thiền sư do dự một lát, nói: "Cho bọn họ đi cùng đi."

"Vậy giờ ta sẽ mở cửa."

Thụ Tâm thiền sư gật đầu, nói với Tô Yên: "Đợi lát nữa sau khi đi vào, các ngươi nhất định phải đi cùng bọn ta, có cái gì nghi hoặc ta sẽ giải thích cho các ngươi sau khi đi ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro