Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon ở bên ngoài chờ mùi thuốc lá tản đi hết, cẩn thận mở cửa xe, nửa người tiến vào dò xét: “Anh có thể —— “

Choi Hyeonjun lạnh lùng mà liếc nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại: “Còn một phút rưỡi nữa mới đủ nửa tiếng.”

Khóe mắt Jeong Jihoon rũ xuống, ủy khuất “À” một tiếng, lại quay người ra ngoài đàng hoàng đứng trong gió lạnh đếm chín mươi giây mới được Choi Hyeonjun cho phép lên xe.

Hắn chui vào xe, ngập ngừng ngồi bên người Choi Hyeonjun, sau đó duỗi tay ra, muốn đem con trai bảo bối trắng trẻo ôm vào lòng.

Choi Hyeonjun ôm bé con suốt đoạn đường này quả thực hơi mệt, không ngại để Jeong Jihoon gánh chịu trách nhiệm mà một người cha nên có trong phút chốc, nhưng lại sợ áo khoác thấm hơi lạnh của Jeong Jihoon khiến bé con lạnh, cho nên cậu mặt không đổi sắc liếc mắt lén lút nhìn người kia: “Trước tiên cởi quần áo ra đi.”

Mặt Jeong Jihoon đỏ lên: “Cái này không được đâu? Bé con vẫn ở đây, hơn nữa anh vừa mới ra…còn chưa tắm.”

Bẩn như vậy mà dám ôm con trai tôi?

Choi Hyeonjun nhíu mày, ánh mắt sắc như dao: “Hay là chú nhỏ anh lên hàng đầu ngồi đi, đừng tới đây.”

Chú nhỏ?!

Jeong Jihoon trợn to mắt: “Hả?”

Đáy lòng hắn có một vạn nghi hoặc, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ của Choi Hyeonjun, hắn căn bản không dám hỏi. Jeong Jihoon nắm lấy quần áo trên người mình, đáng thương vô cùng lên hàng ghế đầu ngồi.

Tính tình Jeong Jihoon trước đây không hề dễ dãi như vậy, hắn không kiêng dè bất kỳ thứ gì, coi trời bằng vung, cũng chỉ có người có thể nhẫn nhịn như Choi Hyeonjun mới có thể thuận theo hắn.

Chỉ là bây giờ hắn mất trí nhớ rồi, làm việc gì cũng khó tránh khỏi cẩn thận hơn rất nhiều, hơn nữa lại là đối với Choi Hyeonjun nhất kiến chung tình mà hắn yêu thích vô cùng, yêu đến chết đi sống lại, cho nên mới dễ dãi như vậy.

Mà thời gian sẽ hòa tan ái tình.

Choi Hyeonjun lặng lẽ nhìn bóng lưng cô đơn của Jeong Jihoon, một câu cũng không nói.

Cậu giúp quản gia đẩy Jeong Jihoon vào nhà, sau đó sờ đầu bé con, để con trai chơi với quản gia tiên sinh trong vườn hoa một lát.

Sau khi đuổi tất cả mọi người đi, Choi Hyeonjun vẫy tay với Jeong Jihoon đang tha thiết mong chờ đứng cách đó không xa , vừa mở miệng, câu đầu tiên lại là: “Tôi muốn kết thân, bạn bè bên cạnh anh có ai thích hợp giới thiệu cho tôi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro