Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên, Choi Hyeonjun rơi vào trầm mặc, cảm thấy việc chị dâu này như tự đào hố chôn mình. Mặt không đổi sắc xoay người rời đi, lại bị Alpha nhanh chóng cản lại, kéo cậu vào trong phòng, cưỡng chế ép nửa người cậu lên tường.

“Chị dâu.” Jeong Jihoon cúi đầu nhìn Omega bị mình giam trên tường, hai chữ giữa răng môi nhẹ nhàng lăn một vòng, lúc phun ra tràn đầy tình ý kiểu diễm, “Dù sao anh trai cũng qua đời rồi, vậy anh thích em một chút có được hay không? Em chắc chắn sẽ yêu thương anh và bé con.”

Ánh nến mờ ảo, ánh trăng mơ hồ.

Phản chiếu gương mặt Jeong Jihoon vốn tuấn tú xuất chúng càng thêm dễ nhìn.

Choi Hyeonjun bị nam sắc làm cho mê muội bỗng sửng sốt phút chốc, sau khi lấy lại tinh thần sầm mặt giơ tay tát hắn: “Không được.”

Jeong Jihoon bị đánh, nháy mắt oan ức, thiết lập tính cách bá đạo tổng tài đột nhiên đổ nát, biến trở về dáng dấp đáng ghét mà Choi Hyeonjun quen thuộc.

Hắn không quan tâm dấu tay đau rát trên mặt mình, cầm lấy cái tay tát mình của Choi Hyeonjun thổi thổi, chỉ sợ đối phương đau, sau đó liên tục nhấn mạnh: “Không được nói bậy! Chắc chắn em cũng thích anh, nếu không phải thì bé con ở đâu ra!”

…Thích anh cái quái gì chứ.

Choi Hyeonjun giận dữ cười: “Cái giày trong tủ sắt với tôi, chọn một trong hai đi, anh chọn cái nào?”

Jeong Jihoon gặp tai nạn xe vừa mới tỉnh lại liền coi giày như trân bảo, lúc vào tù cũng muốn mang giày theo chần chờ chốc lát, trước ánh mắt trong suốt sáng ngời của Choi Hyeonjun thấp giọng nói: “Đương nhiên là chọn em.”

Trên thực tế, quả thực trong tù Jeong Jihoon mỗi đêm đều khó ngủ, nhưng hắn không còn nghĩ đến chiếc giày bẩn thỉu và quá khứ xám xịt kia nữa, mà nghĩ về…Choi Hyeonjun.

Người mới tươi tắn đầy sức sống dù sao cũng tốt hơn vật cũ phai màu nhiều.

Phàm là đánh bạc tất cả đều đánh cược “Y bất như tân, nhân bất như cố” (*), mà phần lớn đều thua.  

Choi Hyeonjun từ lâu đã nghĩ đến câu trả lời này mặt không đổi sắc, bên môi vẫn mang theo nụ cười như trước: “Anh có biết tại sao tôi lại chia tay anh không?”

Jeong Jihoon không nhớ một mống gì lắc đầu.

(*) Y bất như tân, nhân bất như cố (衣不如新人不如故):Y phục không bằng mới, người cũng không bằng cũ.” Viết rằng những người phụ nữ bị bỏ rơi buộc phải ra đi, giống như con thỏ trắng cô đơn, đi về hướng đông nhưng lại cứ nhìn về hướng tây. Đây là cái cũ nhớ cái cũ chứ không phải nói cái cũ phải hơn cái mới. (Cre: Baike).

Nguồn gốc: trích từ bài thơ “Cổ diễm ca”.

古艷歌 

煢煢白兔,
東走西顧。
衣不如新,
人不如故。

Cổ diễm ca

Quỳnh quỳnh bạch thố,
Đông tẩu tây cố.
Y bất như tân,
Nhân bất như cố.

Dịch nghĩa

Con thỏ trắng côi cút,
Chạy hướng đông ngó hướng tây.
Áo không gì bằng mới,
Người không gì bằng cũ.

Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả. Bản đời Minh, Thanh chú là vợ của Đậu Huyền 竇玄 làm với đề Cổ oán ca 古怨歌. Tuy nhiên, Nghệ văn loại tụ chép chuyện của vợ Đậu Huyền như sau đời Hậu Hán hình mạo đẹp đẽ, vua gả công chúa cho, vợ cũ viết thư cho Huyền từ biệt bằng một bài thơ có hai câu “Y bất yếm tân, Nhân bất yếm cố” 衣不厭新,人不厭故 nhưng không phải bài này.(Cre: Thivien).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro