Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon khổ sở chờ đợi một tuần, trong thời gian đó, hắn đi khám nha sĩ, kết luận là bên trong răng nanh sứt mẻ vẫn còn vài dây thần kinh, kiến nghị nhanh chóng phẫu thuật chữa trị.

Chỉ là một khi tiến hành phẫu thuật, ít nhất cũng phải vài tháng không có cách nào giải phóng pheromone. Nói cách khác, đánh dấu tạm thời Jeong Jihoon thật vất vả mới cầu được giờ lại mất hiệu lực.

Jeong Jihoon không nỡ.

Choi Hyeonjun đồng ý để hắn cắn nhất định là vì kỳ nhạy cảm.

Kỳ nhạy cảm một năm cũng chỉ có vài lần, trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng cớ này lần hai được.

Vì vậy Jeong Jihoon tàn nhẫn quyết tâm không tiến hành phẫu thuật, mà kiên trì chờ đến thời gian đã hẹn trước.

Jeong Jihoon đau răng đến muốn bất tỉnh đứng ngoài cửa nhà đợi Choi Hyeonjun, Choi Hyeonjun vừa ra liền ngay lập tức nhào tới, che miệng nhỏ giọng nói: “Vợ à…mau để anh cắn một ngụm, nhanh lên nhanh lên.”

Choi Hyeonjun mặt đen: “Ai là vợ anh, cắn nhanh lên, cắn xong liền cút đi.”

Jeong Jihoon che miệng lại gần cái gáy trắng tuyết của Omega thấp thoáng sau làn tóc đen, sau đó hít sâu một hơi, cẩn thận đâm cái răng nanh còn lại gần đây cũng bắt đầu đau vào.

“Shhh—— “

Tiếng hít không khí này không phải Choi Hyeonjun phát ra.

Mà là Jeong Jihoon.

Khoảng khắc đầu răng dùng sức cắn lên da thịt mềm mại, chua xót khó có thể diễn tả bằng lời đâm thẳng vào đại não Jeong Jihoon.

Tổn thương dây thần kinh răng gây nên từng trận đau đớn sắc bén. Không chỉ như vậy, cơn đau còn lan rộng ra nướu răng theo động tác đánh dấu của Jeong Jihoon.

“Đau…” Jeong Jihoon ủy khuất rút răng nanh ra, một tay che hai má thiếu chút nữa khóc lên, “Vợ à, răng anh rơi mất huhu …”

Sau khi kỳ phát tình kết thúc, Choi Hyeonjun không gặp qua Jeong Jihoon lần hai, tự nhiên cũng không biết việc răng hắn không còn nữa.

Vì vậy lúc Jeong Jihoon kêu khóc, Choi Hyeonjun rất hờ hững, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu si đánh giá đối phương: “Anh lại lén lút ăn đường trong chăn giống như hồi bé?”

Lời vừa thốt ra, Choi Hyeonjun liền tự biết lỡ lời.

Thay thế “Nguyên phối” kết hôn với Jeong Jihoon đáng ra cậu phải không biết gì về quá khứ Jeong Jihoon mới đúng, sao có thể rõ ràng mọi chuyện khi còn nhỏ được.

May là chỉ số thông minh của Jeong Jihoon căn bản không đủ để bắt lấy Choi Hyeonjun ngã ngựa.

“Không phải!” Jeong Jihoon như mèo bị giẫm phải đuôi, âm lượng cũng cao hơn một khoảng, nhưng tay vẫn che má như trước, “Anh đã sớm không ăn nữa rồi!”

Choi Hyeonjun thở phào nhẹ nhõm, sau đó nheo mắt lại, ngón tay mảnh khảnh một phát bắt được cánh tay Jeong Jihoon, ánh mắt sắc bén mà lạnh nhạt: “Rốt cuộc răng anh làm sao vậy?”

Jeong Jihoon đau đến choáng váng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bị Choi Hyeonjun cưỡng ép kéo tay đang che mặt ra, lộ rõ răng nanh sáng loáng gãy mất một nửa.

Choi Hyeonjun nhìn chằm chằm nửa cái răng nanh còn lại kia, lâm vào trầm mặc.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Choi Hyeonjun, Jeong Jihoon không khỏi xấu hổ, muốn chạy trốn lại cảm thấy mất mặt, oan ức gục đầu xuống.

“…Sao lại thế này?” Choi Hyeonjun nhíu mày hỏi.

Jeong Jihoon nào chịu ăn ngay nói thật, ấp úng mượn cớ nửa ngày, khăng khăng mình là “Lúc đi bộ không cẩn thận té lộn mèo một cái, vừa vặn va phải tảng đá ven đường”.

Có quỷ mới tin hắn.

“Cho anh mười giây nói sự thật cho tôi.” Omega lạnh lùng thu tay về, tiện thể phủi lớp bụi không tồn tại trên đầu ngón tay một cái, “Nếu để tôi phát hiện anh đang gạt tôi, chúng ta không cần liên lạc với nhau nữa.”

Trước mặt vợ yêu, tự tôn có là gì chứ.

Jeong Jihoon cúi đầu thấp hơn, đàng hoàng kể lại: “Lúc em phát tình…anh thiếu chút nữa đã cưỡng chế đánh dấu em rồi.”

Choi Hyeonjun không có ký ức lúc phát tình nghe vậy liền sửng sốt, sống lưng bỗng cảm giác một trận lạnh lẽo thấu xương.

Khi đó cậu phát tình, mơ hồ đến lợi hại, bị Jeong Jihoon ôm chạy vào phòng…căn bản không nghĩ đến việc mình sẽ bị đối đãi ra sao.

Nếu Jeong Jihoon quyết tâm muốn đánh dấu cậu, cậu căn bản sẽ không có bất cứ cơ hội nào trốn chạy, sẽ bị cưỡng chế trói chặt với đối phương suốt quãng đời còn lại, không có tự do.

Jeong Jihoon thấy cậu không lên tiếng, nuốt nước miếng, tiếp tục lo lắng thấp thỏm thú nhận: “Anh…em cũng biết anh tự chủ không tốt mà, thường không quản được chính mình. Anh sợ sơ ý một chút sẽ thật sự đánh dấu em, em sẽ tức giận, anh liền…liền đập răng vào tấm ván đầu giường, như vậy sẽ không làm thương tổn em được…tuy rằng khi đó anh vẫn lén lút cắn em một ngụm đánh dấu tạm thời…thế nhưng…anh…”

Choi Hyeonjun nhấc mắt, nhìn Jeong Jihoon, cuối cùng cho ra tổng kết lời ít ý nhiều: “Anh là đồ ngu.”

Jeong Jihoon hiếm khi thấy Choi Hyeonjun chửi người liền choáng váng: “Không phải, vợ à, sao đột nhiên em lại mắng người?”

“Anh ngậm miệng đi, tôi sợ trong cơn tức giận tôi đập nốt cái răng còn lại của anh.” Choi Hyeonjun lạnh mặt nắm lấy tay Jeong Jihoon, lôi Alpha cao hơn mình một cái đầu ra ngoài, “Đi, đi bệnh viện nha khoa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro