XVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tít tít tít.

Âm thanh của tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng, Han Wangho từ trong chăn nhíu mày gượng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại nhăn nhó mà ấn nghe chẳng thèm xem tên người gọi. Đầu dây bên kia yên lặng vài phút chẳng nói gì, Han Wangho hơi bực bội vì người gọi chẳng thèm nói câu gì ra hồn? Cậu hét lên

- Bị điên à? Sáng sớm lại gọi điện rồi không nói gì? Ai vậy?

- Wangho nhìn tên!

Đầu dây bên kia vọng lại vài tiếng ngắn ngủn, Han Wangho chợt tỉnh ngủ nhìn vào màn hình điện thoại chợt cứng người đi, vội chỉnh trang lại giọng điệu của mình, thở hắt vài hơi thật nhẹ rồi nói.

- Anh...

- Còn biết đường gọi anh?

Song Kyungho đau đầu day day thái dương vài cái, trên tay phải là một cốc cà phê nóng hổi vừa được pha xong.

- Sao sáng sớm anh lại gọi cho em?

- Bây giờ không gọi cho em thì khi nào gọi? Lúc em ở bệnh viện mới gọi à? Hay là trực tiếp để người ta gọi bọn anh đến nhận xác em thì gọi?

- Anh...anh biết hết rồi ạ?

- Bây giờ có quan trọng không? Lập tức chuẩn bị Dohyeon sẽ đưa em về nhà ngay bây giờ chúng ta cần nói chuyện, tất nhiên anh JaeGeol cũng sẽ về anh ấy cũng biết chuyện rồi.

- Shiii...

- Han Wangho!! Đừng có để anh nhắc lại lần hai, mau quay về.

- Em biết rồi, về thì về.

Tắt máy, Song Kyungho đặt điện thoại về lại bàn của mình, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà đối diện rồi lại nhìn xuống, đưa tay cầm lấy một khung ảnh trên bàn làm việc, trên ảnh là một cậu bé với mái tóc màu bạch kim đang ôm lấy một bó hoa nở một nụ cười thật tươi đối mặt với máy ảnh.

Đặt lại khung ảnh lên bàn làm việc của mình, Song Kyungho lại gọi điện cho ai đó rồi bỏ dở ly cà phê mà ra khỏi căn phòng ấy.

...





...





...

Được rồi dù bất mãn đến đâu Han Wangho vẫn phải lên xe của Park Dohyeon để về nhà.

Chạy một đoạn đường hơn một tiếng đồng hồ, chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự ngoài thành phố, bao quanh bởi những hàng hoa anh đào phấp phới trong gió nhẹ.

Qua chiếc cổng lớn, xe chạy một đoạn nữa thì dừng lại trước một căn biệt thự với lối kiến trúc khá cũ, xung quanh là những vệ sĩ đang canh gác. Bên cạnh là một hồ nước nhỏ với nhiều loài cá koi khác nhau. Han Wangho lại chợt nhớ về thời thơ ấu nghịch ngợm của mình, khi ngã vào hồ nước lúc đang nghịch ngợm, cậu nhớ rõ lúc đó đã có hai vệ sĩ bị đánh đến gãy tay vì không trông chừng cậu. Han Wangho lúc đó quá nhỏ để biết rằng bản thân đã làm những gì và hậu quả để lại ra sao.

Sau này lớn hơn một chút cậu đã ý thức được nếu bản thân bị thương hoặc chịu ấm ức gì thì vệ sĩ sẽ là người đầu tiên bị quở trách. Kể từ đó Han Wangho đã không còn ương ngạnh nữa, cậu yêu từ chối việc có vệ sĩ xung quanh và đã cãi nhau một trận to với các anh, kết quả là cậu bỏ nhà đi hết nửa ngày. JaeGeol đã nhượng bộ để cậu chịu về nhà, tất nhiên được nuôi dưỡng và bảo bọc đã tạo nên một Han Wangho như bây giờ nhưng cậu lại rất yêu quý người xung quanh.

...

- Cậu chủ nhỏ.

Tiếng vệ sĩ chào hỏi Han Wangho đồng loạt vang lên, cậu gật đầu rồi đi về phía cửa, kéo cánh cửa ra, vừa đi vào được vài bước thì một thân hình to lớn nhào đến. Kim Jongin bổ nhào vào người Han Wangho làm cậu nằm la liệt dưới nền đất.

Park Dohyeon, Kim Giun và mọi người theo sau được một phen thót tim vì lo lắng cho Han Wangho.

- Wangho, anh nghe nói em đã bị quấy rối em có làm sao không? Có phải đã hoảng sợ lắm không? Anh đã bảo là phải có vệ sĩ đi theo em mà, bây giờ anh chuyển trường cho em nhé? Hay anh đều thêm vệ sĩ qua đó???

Kim Jongin hết cọ lại dụi, tuôn một trào những câu hỏi cho Han Wangho không kịp đáp. Người đàn ông to lớn nhưng tính cách như trẻ con này đang khóc lóc ỉ ôi trong khi ôm lấy đứa trẻ mình một tay nuôi lớn.

Lee Seo Haeng từ phía sau đi đến kéo Kim Jongin ra khỏi người Han Wangho. Ân cần hỏi han em trai nhỏ của mình.

- Em không sao chứ?

- Vâng, em không sao!

Rồi gã quay lại với Kim Jongin mắng

- Tên chết tiệt này mày muốn đè chết Wangho của tao à?

- Wangho nào của mày cơ? Em ấy là em trai tao!!

Hai ánh nhìn té lửa lại đánh vào nhau.

- Wangho đến đây ngồi đi em. Mấy đứa nữa kệ hai tên đấy đi, sang đây nói chuyện nào.

Kang Beom Hyun vừa rót trà vừa xếp vài cái bánh lên dĩa rồi ra lệnh đặt dĩa bánh trước mặt Han Wangho.

- Anh Jaegeol và Kungho một lát nữa sẽ về, em ăn bánh lót dạ một chút đợi lát nữa nấu cơm xong thì chúng ta cùng ăn, hôm nay đã đặc biệt dặn nhà bếp nấu món em thích.

- Anh ơi!!!

Han Wangho nhào đến ôm lấy người Kang Beom Hyun, cảm giác được bao bọc lại lần nữa hiện về. Đôi mắt cậu mờ đi vì dòng nước trong đôi mắt thi nhau chảy xuống.

Dường như đã lâu rồi cậu chưa được vui vẻ như hôm nay.

Kang Beom Hyun cảm nhận được một dòng nước nóng hổi chảy xuống bả vai mình. Anh nhanh chóng nhận thức được đứa trẻ trước mặt mình đang khóc.

- Đừng khóc, sao em lại khóc ai đã bắt nạt em đúng không anh đánh nó cho em nhé?

Han Wangho nhìn người trước mặt mình, thật khó để nhận biết người anh của cậu bây giờ nếu bảo anh Kang Beom Hyun là một tên xã hội đen thay vì là thư sinh với gương mặt đẹp trai thì ai sẽ tin chứ?

- Em đói rồi, muốn ăn canh bánh gạo.

Hai kẻ đang đấu đá kia vừa nghe thế liền quay người nhìn về phía em, rồi cười khúc khích lại đồng thanh nói.

- Mừng em về nhà, em trai nhỏ.

Kang Beom Kyun cũng xoa đầu em vài cái rồi nhẹ giọng hơn.

- Mừng em về nhà.

.....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro