1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Thiết lập riêng rất nhiều, logic bug ước chừng cũng có không ít, có thể tiếp nhận xin mời đi xuống ↓

"Nói thật, ngươi là một ký chủ không tồi -- đương nhiên đây không phải lý do chúng ta gặp mặt ở đây, chỉ là cảm tưởng cá nhân của ta." Mỗi một vật chủ sau khi chết đi đều sẽ nhận được một chút quà tặng của ta, nhưng ta nghĩ đồ chơi nhỏ quá tầm thường đối với ngươi mà nói ý nghĩa không lớn, cân nhắc đến mức độ hài lòng của ta đối với ngươi, ta nghĩ có lẽ có thể..."

Marco mơ màng màng mở to mắt, mơ hồ nhớ rõ phía sau con phượng hoàng thật sự đang trú ẩn trong trái ác quỷ hình như còn nói cái gì đó, nhưng lúc đó hắn đã rơi vào trong bóng tối, hoàn toàn không nghe thấy. Đừng hiểu lầm, hắn không phải bị Teach giết chết, Teach mặc dù có thể khiến hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng chỉ cần hắn còn một hơi thở, lửa tái sinh có thể bảo vệ mạng của hắn. Cuối cùng hắn đã chết, sau khi tận mắt nhìn thấy cậu bé Mũ Rơm kế thừa ý chí của Bố già và Ace, leo lên vị trí Vua Hải tặc, chứng kiến thế giới đảo lộn đi theo quỹ đạo đúng đắn hơn, hắn trở về quê hương của Bố già, tiếp tục bảo vệ ngôi làng nhỏ yên tĩnh này. Một số anh em ngày xưa vẫn còn lang thang trên biển, có người ở ẩn giống như hắn. Có người đi trước hắn, có người còn sống yên ổn.

Mặc dù những người như Marco nhìn thấy Phượng Hoàng cư trú trong cơ thể mình dưới dạng linh hồn sau khi chết, nhưng hắn cũng choáng váng một lúc, cũng không ngờ tới sau khi chết còn có thể mở mắt trở lại. Marco đứng lên nhìn xung quanh, là một hòn đảo nhìn có chút xa lạ, thảm thực vật rậm rạp, cách đó không xa chính là bãi cát và biển.

Haki quan sát cũng không có bởi vì thay đổi thế giới mà biến mất, Marco mở rộng haki bao phủ phạm vi -- toàn bộ hòn đảo nhỏ không có dấu vết hiện diện của con người và là một hòn đảo không có người ở. Thoáng thở phào nhẹ nhõm, Marco thử thăm dò năng lực vươn tay kích hoặt năng lực của trái ác quỷ, lữa tái sinh nhanh chóng từ lòng bàn tay hắn thoát ra, ngọn lửa màu xanh vàng thân mật cọ qua gò má hắn, lúc rơi xuống bị bùn cát ma sát ra một chút sưng đỏ nhanh chóng biến mất hầu như không còn.

Xem ra cái gì cũng không thay đổi, đây có lẽ chính là món quà mà Phượng Hoàng nhắc tới. Chỉ là, tại sao? Phượng Hoàng thực sự đã đưa hắn đi đâu?

"Đây là một thế giới tương tự như thế giới của ngươi nhưng có điểm khác biệt nhỏ, Băng hải tặc Râu Trắng và những người anh em của ngươi vẫn còn sống."

Ngọn lửa không thể khống chế bùng lên trên người hắn, Phượng Hoàng có lẽ đã nhìn thấu tâm sự của hắn, âm thanh giải đáp vang lên trong lòng hắn.


"Chỉ là thế giới này không có ngươi, cũng không có đội trưởng đội một băng hải tặc Râu Trắng. Nếu ngươi muốn đi tìm anh em của mình, bay về hướng đông bắc, khoảng hai ba ngày nữa sẽ có thể nhìn thấy tàu Moby Dick. Ta chỉ có thể cùng ngươi trao đổi đến nơi này, kế tiếp ngươi có thể giống như trước kia sử dụng năng lực của ta đi làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm. Chúc ngươi may mắn, vật chủ của ta."


Marco trầm mặc lắng nghe câu trả lời cuối cùng của Phượng Hoàng, lữa tái sinh cũng lần nữa ngoan ngoãn dựa theo ý muốn của hắn rút về trong cơ thể. Lời nói của Phượng Hoàng đã dấy lên hi vọng trong lòng Marco, Bố già và những người khác đều còn sống, hắn vânc còn thời gian cứu vãn mọi thứ, thay vì chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi tất cả bi kịch xảy ra. Phượng Hoàng dang rộng đôi cánh, hoàn toàn hóa thành hình chim, theo một tiếng kêu trong trẻo vỗ cánh bay vào trời cao, lao nhanh về hướng đông bắc.

Tuy rằng lữa tái sinh có thể nhanh chóng chữa khỏi đau xót, nhưng đối với người có năng lực sử dụng năng lực mà tiêu hao thể lực sinh ra mệt mỏi quả thật bất lực. Đơn giản trên lộ tuyến phi hành có một hòn đảo nhỏ có thể nghỉ chân, Marco dừng lại nghỉ ngơi một đêm và nhanh chóng tràn đầy năng lượng lại. Có lẽ là một loại trực giác khó hiểu, Marco cảm giác mình cách Moby Dick không xa. Nhưng trước đó hắn vẫn lựa chọn cẩn thận ở trên đảo nhỏ thu thập một ít tình báo, nói thật tuy rằng theo như Phượng Hoàng nói, thế giới này không khác gì thế giới mà hắn quen thuộc, nhưng cho dù là một chút sơ sẩy có lẽ đều sẽ tạo thành kết cục càng hỏng bét - - đây cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.


Là một trong băng hải tặc Tứ Hoàng cỡ lớn, muốn thu thập tin tức liên quan cũng không phải việc khó gì, tuy rằng trong báo chí đăng ra chỉ là tin tức thật giả nửa nọ, nhưng đối với băng hải tặc Râu Trắng quen thuộc hơn nữa, Marco quả thật có thể từ tin tức trước mắt có thể tìm được mà phán đoán, Moby Dick không khác gì lúc hắn vừa lên tàu. Về phần Teach mà hắn quan tâm nhất – cũng không có tin tức gì đặc biệt, nhưng đồng thời, điều đó cũng có nghĩa là những gì Phượng Hoàng nói là sự thật, ở đây mọi thứ quả thật vẫn chưa xảy ra.

Hắn nên làm như thế nào đây?

Marco đã có quyết định.


Moby Dick ra khơi trên mặt biển yên tĩnh, khí hậu của tân thế giới tuy thay đổi không lường trước, nhưng cũng có không ít ngày bình yên nhàn nhã như thế này. Đội được phân công tuần này là đội hai, đội trưởng Ace mang theo một đội người đang tuần tra theo lệ ở mũi tàu, đội viên cũ của đội hai Teach mang theo một đội người khác ở đuôi tàu canh chừng. Ánh sáng màu xanh vàng bỗng dưng lóe lên trước mắt bọn họ, các đội viên tuần tra mở to hai mắt, ánh sáng kia tới quá nhanh, khi tầm mắt chân chính bắt được, mới phát hiện đó là một con chim rất lớn, rực cháy, mà móng vuốt của nó đã khảm thật sâu vào trong ngực của Teach đang dẫn đội.

Trong khoảnh khắc các đội viên ngây ngẩn cả người, móng vuốt của con chim kia đã đánh xuyên qua ngực của Teach, làn da cốt nhục bọc lấy tim phổi và cơ quan nội tạng bị móng vuốt vuốt thành cục đá ra khỏi vị trí ban đầu của cơ thể, ngực của Teach chỉ còn lại một lỗ hổng lớn trống rỗng. Cho dù cơ thể rèn luyện mạnh mẽ hơn nữa, cho dù cơ thể chức năng khác với người bình thường, nhưng cơ thể với bộ ngực rỗng vẫn mất đi sức sống với tốc độ đáng báo động, nặng nề ngã xuống trên boong tàu. Mọi thứ diễn ra chỉ trong một hơi thở, phải đến khi âm thanh của xác chết bị đập nát đã đánh thức các thành viên trong đội, thì cuối cùng cũng có người hắng giọng hô lớn ra câu đáng lẽ ngay từ đầu nên hô lên.

"..... Kẻ thù tấn công!!!"



Thatch là người cuối cùng đến hiện trường, không phải vì anh ta chậm, mà đơn giản là vì quãng đường từ nhà bếp đi ra xa nhất so với các đội trưởng khác. Theo lý thuyết sức mạnh của Teach không kém, thậm chí mạnh đến mức làm đội trưởng cũng không thành vấn đề, có thể trong nháy mắt giết hắn ta, có thể thấy sức mạnh của kẻ địch dù có xảy ra giao tranh ác liệt như thế nào cũng không có gì lạ. Nhưng kỳ lạ thay, anh ta chỉ nghe thấy một "Hỏa Quyền" từ Ace và âm thanh bốc cháy do đó, không có âm thanh nào khác. Khi anh ta đến nơi, phát hiện con chim màu xanh vàng kia chỉ bay trên không trung nhìn chằm chằm bọn họ, không tấn công, cũng không chạy trốn.

Thật kỳ lạ. Ace Hỏa Quyền đương nhiên không có đánh trúng nó, mà là bị né ra, muốn ở trong không trung bắt được một con chim linh hoạt cũng không dễ dàng, nếu như muốn chạy trốn, thừa dịp Bố già còn chưa tới hẳn là thời cơ tốt nhất. Nhưng hiện tại nó không muốn đánh cũng không chuẩn bị chạy trốn, hành vi kì lạ khiến tất cả mọi người nghi hoặc khó hiểu, thậm chí không có bắt đầu công kích.


"Là ai dám can đảm giết con trai ta!!!" Giọng nói của người đàn ông mạnh nhất biển cả tràn đày sự tức giận rõ ràng, áp lực nặng nề khiến không khí càng đặc hơn khi ông ta từng bước đến gần. Sao còn chưa rời đi? Bố già thật sự sẽ giết nó sao?! Thatch theo bản năng nhíu nhíu mày, phục hồi tinh thần lại thì hoảng sợ phát hiện mình vậy mà đang lo lắng cho kẻ địch sát hại anh em của bọn họ. Thật kỳ lạ khi Thatch không biết liệu những người khác có cảm thấy như vậy hay không, chẳng lẽ anh chàng này có khả năng gì sao?!

Râu Trắng rốt cục đứng ở trước người con chim lớn bay giữa không trung này, Tứ Hoàng tràn đầy tức giận nhìn qua - - ngọn lữa màu xanh vàng rực bao phủ toàn thân con chim, chỗ ngực thiêu đốt đặc biệt dữ dội, khi râu bạc nhìn qua tụ tập càng thêm rõ ràng, ngược lại giống như là đang che giấu cái gì. Râu Trắng cũng cảm thấy kì lạ khó tả, rõ ràng là hung thủ sát hại con trai mình, nhưng càng chăm chú nhìn con chim lớn này, tức giận của hắn lại càng tiêu giảm, thậm chí sẽ sinh ra chút bí ẩn... Đau lòng? Tứ Hoàng nghi hoặc với phản ứng của mình, nhưng bất luận như thế nào tìm kiếm trí nhớ trong đầu, ông ta cũng không có thể so sánh với bất kì khuôn mặt nào được thấy trước đây. Sự tồn tại đặc biệt rõ ràng như vậy ông ta không có khả năng quên lãng, cho nên xét đến cùng, ông ta chỉ có thể coi đó là một thủ thuật nhỏ của người sử dụng năng lực đặc biệt nào đó. Tuy rằng trên thế giới này người có thể lặng lẽ để Tứ Hoàng trúng chiêu cơ hồ không tồn tại.

Khi Râu Trắng quan sát con chim, đối phương dường như cũng đang chăm chú nhìn ông ta. Khi Râu Trắng vung mạnh Murakumogiri chém tới, con chim đậu trên không trung lao mạnh xuống, như muốn liều mạng phân cao thấp với Tứ Hoàng – tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, nhưng bất ngờ, nó lại thu cánh linh hoạt vờn quanh cánh tay của Murakumogiri, thuận thế quấn lấy tay Râu Trắng, lại không ngừng vòng quanh cổ ông ta. Ngọn lữa xanh vàng mãnh liệt thiêu đốt lên, cơ hồ là trong nháy mắt liền bao trùm lấy Râu Trắng cao lớn.

"Bố già!!!"

Các đội trưởng không để ý đến những thứ khác, nhao nhao hoặc rút vũ khí hoặc kích hoặt năng lực chuẩn bị nhúng tay vào trận chiến này, lại bị thanh âm hùng hậu của Tứ Hoàng ngăn cản lại: "Dừng tay lại các con! Ta không sao."


Ngọn lữa dần dần uể oải xuống, khuôn mặt Tứ Hoàng từ trong ngọn lữa hiện ra -- không có đau đớn, không có bị thương, ngược lại tràn ngập nghi hoặc. Các đội trưởng cũng mờ mịt nhìn về phía chẳng những không có sau chiến đấu mệt mỏi, thậm chí trông tốt hơn, lại nhìn về phía đột nhiên xuất hiện người đàn ông tóc vàng đang bất tỉnh trong tay Râu Trắng, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể lý giải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"...... Bố già, đây rốt cuộc là...?" Ace gãi đầu, chàng trai trẻ và đầy năng lượng không biết động não, thật sự nhìn không rõ chuyển ngoặt phức tạp này. "Nếu như ta đoán không sai, đây hẳn là lữa tái sinh." Tứ Hoàng kiến thức rộng rãi dù cho ngay từ đầu không nhìn ra nguồn gốc của ngọn lửa này, nhưng bản thân đã trải nghiệm, đã có thể chuẩn xác đoán ra sức mạnh của ngọn lửa này.

"Đây không phải dùng để chữa trị sao...... Nhưng nó, hắn vì sao phải chữa trị cho Bố già, hắn không phải đã giết chết Teach sao?"Thatch kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông mềm nhũn buông xuống trên tay Bố già, lại nhìn Teach nằm trên mặt đất chết không nhắm mắt, càng ngày càng nghi hoặc. Theo lý mà nói người làm ra loại chuyện này hoặc là kẻ địch của băng hải tặc Râu Trắng, hoặc là có thù riêng bỏ mạng cũng phải trả, nhưng bất luận là loại người nào, đều không thể ngang hàng với người sẽ hao phí năng lượng trị liệu cho Bố già.

Râu trắng không đáp lời, chỉ là đem người đàn ghé vào trên cánh tay ông ta trở mình, hình xăm khổng lồ của băng hải tặc Râu Trắng trên ngực anh ta in rõ ràng trong mắt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro