2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Marco tỉnh lại trong dự liệu nhìn thấy còng đá Hải Lâu trên cổ tay, hắn cũng không bị thương, chỉ là một hơi đem lượng lớn lữa tái sinh rót vào trong cơ thể Bố già làm cho thể lực của hắn tiêu hao hầu như không còn dẫn đến hôn mê, cho nên hắn cũng không quá để ý năng lực bị phong tỏa. Cái chết của Teach đã được lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, và không ai quen thuộc hơn hắn với sự thay đổi của Moby Dick, và hắn chỉ cần nhìn vào đội nào đang gác đêm để biết khi nào Teach sẽ xuất hiện.

Dù là hắn đã rất nhiều năm đều không có sổ ghi chép luân phiên, nhưng quá khứ Moby Dick trên hết thảy đều khắc sâu vào trong máu thịt của hắn, chỉ là hơi nhớ lại liền vô cùng rõ ràng ở trong đầu hắn.

Marco tự nhận là đã chuẩn bị đầy đủ, bất luận gặp phải tình huống gì đều có thể thuận lợi suôn sẽ. Nhưng hắn không nghĩ tới tiếng "kẻ thù tấn công" hướng về phía hắn hét lên vẫn dễ dàng làm đau đớn trái tim của hắn, hắn theo bản năng né tránh Hỏa Quyền mà Ace đánh tới, lập tức đột nhiên bay cao đến độ cao bọn họ không thể dễ dàng chạm tới. Marco không xác định lúc ấy mình rốt cuộc có khóc hay không, hắn chỉ nhớ rõ ánh mắt chua xót giống như năm đó hắn còn chưa ăn trái ác quỷ bị Thatch băm hành tây vào mặt.

Hắn vẫn là đánh giá quá cao bản thân. Quá cao nhìn sức chịu đựng của mình đối với đao kiếm của người xa lạ, cũng đồng thời đánh giá quá thấp địa vị của băng hải tặc Râu Trắng trong lòng hắn.

Sự xuất hiện của Bố già không có gì ngạc nhiên đối với Marco, con trai đột ngột bị người xa lạ tập kích giết chết, sẽ rất ngạc nhiên nếu Bố già không xuất hiện. Teach đúng là ngọn nguồn của tất cả ác mộng và sụp đổ, nhưng hiện tại hắn ta không giết hại Thatch, không bắt được Ace đưa đến tổng bộ hải quân, hắn ta vẫn là người nhà quan trọng trong mắt Bố già. Băng hải tặc Râu Trắng ở đây không có đội trưởng đội một Marco, nhưng hình xăn trước ngực không thể là giả, Marco chưa bao giờ loại mình ra khỏi băng hải tặc Râu Trắng chỉ vì đây là một thế giới khác, hắn như cũ mà tự hào là thành viên băng hải tặc Râu Trắng.

Kể từ khi giết Teach và vi phạm lệnh cấm trên tàu, hắn đã không nghĩ đến việc phản kháng hay chạy trốn. Né tránh Hỏa Quyền chẳng qua là bởi vì hắn còn có chuyện chưa làm xong -- hắn còn chưa rót hết lữa tái sinh vào trong cơ thể Bố già, cũng chưa có đợi hiệu quả hoàn toàn của lữa tái sinh. Tính toán thời gian, trong khoảng một tháng nữa, những vết thương tiềm ẩn trong cơ thể Bố già và những tổn thương do trái ác quỷ gây ra cho ông trong nhiều năm qua có thể giảm đi khoảng một nữa với sự hỗ trợ của lữa tái sinh, điều này ít nhất có thể để Bố già thoải mái qua vài năm.

Một tháng này hắn không cần phải chiến đấu, tác dụng của lữa tái sinh đủ để mọi người trong băng hải tặc Râu Trắng giữ hắn sống sót ít nhất một tháng vì cơ thể của Bố già. Marco không muốn nhiều lắm, hắn chỉ muốn kiên định thực nhìn Bố già và các anh em ở thế giới khác có một kết cục tốt đẹp, vì thế Phượng Hoàng cam tâm tình nguyện gánh lấy tội danh giết chết gia đình mà không chút do dự.

Nhưng bất ngờ thay, Marco phát hiện ra nơi mình đang ở không phải là một phòng giam nghiêm ngặt theo đúng nghĩa... nó có phần giống với căn phòng trước đây của hắn trên Moby Dick. Đương nhiên trên bàn không có tài liệu chồng chất, cũng không có những thứ nhỏ nhặt người khác tặng cho hắn, nhưng vẫn mang lại cho hắn một loại cảm giác vô cùng yên tâm -- đó là cảm giác chim chóc mất đi nơi đặt chân rốt cuộc đã về nhà.

Nương theo cảm giác an tâm mà Moby Dick hào nhẹ nhàng lắc lư trên biển mang lại, Marco mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ yên bình nhất từ khi đến thế giới này, cho tới bây giờ.


Phượng Hoàng, rơi vào giấc ngủ sâu, không biết mình đã gây ra bao nhiêu sóng gió cho Râu Trắng và các đội trưởng của hắn.


Các đội trưởng triệu tập họp khẩn cấp, cực kì hiếm thấy, Râu Trắng đi kiểm tra sức khỏe xong sẽ tới. Thatch bối rối nhìn Haruta và Ace đang giật tóc, và chắc chắn mình không phải là người duy nhất có tâm lý kì lạ khi gặp người đàn ông đó. Thatch lại nhìn những người khác, Vista vuốt râu mình, dường như đang suy nghĩ gì đó. Jozu cùng Lakyo đang thì thầm với nhau, vẻ mặt hơi có chút kỳ lạ. Namur thì đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt của Fossa cũng không quá lạc quan...... Izo ngồi bên cạnh Thatch đột nhiên lấy khuỷu tay chọc chọc anh ta, hạ thấp giọng nghiêm trọng: "Này Thatch, anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ đúng không...... Chính là, người đàn ông hôm nay."

"Cậu cũng cảm thấy như vậy à? "Thatch gật đầu," Lúc Bố già tới tôi thật sự muốn cho anh ta mau chạy đi...... " "Tôi cũng vậy. Hơn nữa cậu nhìn thấy hình xăm trước ngực anh ta không? Không thể nghi ngờ là dấu hiệu của chúng ta, nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng với người đàn ông đó! Sức mạnh đặc biệt này chỉ cần gặp qua một lần sẽ không có khả năng quên được?" "Cho nên tên đó rốt cuộc là ai...... Hay là nói là anh ta có khả năng gì sao? " "Nhưng người có năng lực hẳn là không thể không báo trước ngay cả Bố già cũng có thể ảnh hưởng." Keel ngồi ở bên cạnh hai người chen vào nói, "Bố già cũng rất nhân từ, lúc dùng Haki Murakumogiri cũng không làm hắn bị thương."

Cuộc thảo luận không thể tiếp tục, bởi vì Râu Trắng đã đẩy cửa bước vào. Lữa tái sinh còn đang nhảy nhót trên vai ông, không có nhiệt độ gì, nếu không có thể trực tiếp quan sát ngọn lửa này, gần như sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác này chỉ là ảo ảnh.

"Bố già, Bố cảm thấy thế nào?" - "Ngọn lửa này thật sự không có vấn đề gì sao?" - "Sẽ không sinh ra tổn hại gì chứ, Bố già?" Các đội trưởng mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, Râu Trắng khoát tay áo: "Không có vấn đề gì, cái này đang chữa khỏi cơ thể của ta." Ông theo ngón tay chỉ chỉ lữa tái sinh trên vai, đưa ra câu trả lời khiến người ta yên tâm. "Về tên nhóc kia," Râu Trắng nhíu nhíu mày, "Hình xăm đó không thể nghi ngờ là thuộc về chúng ta, nhưng ta có thể khẳng định, trong số các con của ta không có người như vậy." Ông sẽ không quên bất kỳ một đứa con trai nào, bất luận là trước kia đã chết trận, hoặc là độc lập ra đi, thậm chí lựa chọn phản bội, mỗi người ông đều nhớ rõ ràng.

"Nhưng... thật kỳ lạ, tôi luôn cảm giác anh ta rất quen thuộc, nhưng tôi thật sự không biết anh ta." Haruta buông tay, buông tóc ra, vẻ nghi hoặc trên mặt rõ ràng. Râu Trắng đưa mắt nhìn các đội trưởng khác, vẻ mặt đều giống nhau, dường như đều có chút cảm xúc kỳ diệu đối với người đàn ông đột nhiên xuất hiện, không biết địch hay bạn này.

Cuộc họp khẩn cấp này thật sự không thể tiếp tục nổi, đối với người đàn ông xa lạ hiện tại đang bị nhốt trong phòng trống bất luận là Râu Trắng hay là đội trưởng khác đều rất khó dễ dàng đưa ra quyết định giết hắn báo thù cho Teach. Vậy trước hết giữ hắn lại đi, thuyền trưởng băng hải tặc Râu Trắng nghĩ như thế nào tạm thời không đề cập tới, các con của ông ngược lại tìm cho mình một cái cớ đầy đủ hợp lý: Lữa tái sinh còn chưa hoàn toàn phát huy hết công hiệu, trước đó, người đàn ông đó không thể xảy ra chuyện.


Lúc Marco tỉnh lại đã là hoàng hôn, ánh sáng trong phòng không bật đèn có chút ảm đạm, nhưng hắn vẫn thấy trên bàn bày một đĩa cơm rang và một ly nước sạch. Hải Lâu Thạch chỉ khóa ở trên cổ tay trái của hắn, giam cầm năng lực của hắn, một đầu khác cứ như vậy buông xuống không trung, không hề hạn chế phạm vi hoạt động của hắn. Marco có chút không chắc đây rốt cuộc là tình huống gì, phải biết rằng tập kích Bố già và tập kích thuyền viên mà hắn coi là con trai là hoàn toàn khác nhau, người trước có thể chỉ là sức sống dư thừa không đủ hiểu rõ người mới của băng hải tặc Râu Trắng, mà người sau lại là tuyên chiến với Tứ Hoàng. Tuy rằng Bố già luôn luôn rất thích những đứa con năng động, nhưng hiển nhiên loại không rõ lai lịch như hắn nhưng ngực xăm biểu tượng Râu Trắng tuyệt đối không phải là loại hoàn toàn không biết gì. Cho dù bọn họ chưa bao giờ có thói quen ngược đãi tù binh, nhưng dưới tình huống như vậy, ngay cả phạm vi hoạt động cũng không hạn chế, Bố già còn chưa tính, những người khác rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy? Cho dù không có năng lực, cũng không thể cứ như vậy yên tâm để cho một nhân vật nguy hiểm có cơ hội ở trên thuyền lung tung đúng không?

Phượng Hoàng theo bản năng bắt đầu lo lắng xoa loạn tóc của mình, ngồi dậy do dự một chút, vẫn là quyết định trước khi làm rõ tất cả tình huống lấp đầy bụng đã có chút trống rỗng. Ngay khi vừa được đưa vào miệng, mùi cơm chiên khiến Marco nhận ra đó là do chính Thatch làm. Tâm tình hắn phức tạp nuốt xuống món ăn mà đồng đội tỉ mỉ nấu nướng, nói không nên lời đến tột cùng là hoài niệm nhiều một chút hay là khổ sở nhiều một chút. Marco đã không biết đã bao lâu không được nếm qua mùi vị này, nhưng phần cơm rang này không thể nghi ngờ làm cho hắn kiên định với lựa chọn của mình - - nói hắn là kẻ địch cũng được, phản bội cũng được, chỉ cần có thể chặt đứt tận gốc những vận rủi do Teach mang đến cũng không sao cả.

Tâm tình phức tạp đem thìa bỏ vào trong đĩa trống không, Marco uống hết nước, cũng không có lựa chọn ra cửa. Nói là tự tin cũng tốt, hoặc là đối với Bố già cùng bạn cũ quen thuộc cũng tốt, hắn tin tưởng lát nữa nhất định sẽ có người đến thẩm vấn hắn. Bố già bình thường sẽ không tham dự chuyện này, so với Vista, Jozu hoặc là Kingdew tới khả năng tương đối cao. Bản thân kiếm sĩ đã có lực uy hiếp nhất định, hai người còn lại đại khái ở ngoại hình và bộ dáng đều giống hải tặc hung và cực ác hơn - - trên thực tế nói là thẩm vấn, nhưng kỳ thật dưới đại đa số tình huống chỉ cần nhìn thấy đội trưởng, bọn tù binh cơ hồ đều sẽ chủ động thẳng thắn hết thảy. Danh tiếng của Râu Trắng có thể dễ dàng cạy mở miệng các tiểu lâu la, bọn họ cực ít cần thông qua tra tấn để có được đáp án.

Nhưng nếu đổi lại là trên người mình, hình như không có hiệu quả gì. Hắn vừa không sợ hãi nhóm bạn cũ của hắn, cũng không phải là người sẽ thú tội chỉ cần tra tấn, cho dù nói ra chân tướng, ở trong thế giới này cũng sẽ chỉ là lời nói dối vô căn cứ được dùng bào chữa cho bản thân?

Marco gãi đầu và đột nhiên thấy mình như thể đang mắc phải một sai lầm tinh tế. Hắn đại khái cũng không cần bị hỏi, bởi vì hắn ở trước mắt bao người giết chết Teach, hơn nữa căn cứ tình huống trên người mình mà xem, hình xăm trước ngực hơn phân nửa cũng bị thấy rõ ràng. Như vậy lý do và nguyên nhân cũng không quan trọng, quan trọng chỉ là hắn - - người mang dấu hiệu Râu Trắng, biết rõ không thể sát hại người nhà công khai phạm vào lệnh cấm trên thuyền.


Như vậy hắn kỳ thật chỉ cần chờ chết là được.


Cửa phòng đột nhiên từ bên ngoài bị mở ra, Marco phục hồi tinh thần theo bản năng nhìn về phía người tới. Thần sắc khiếp sợ hiện lên ở trên mặt hắn, suýt nữa thốt ra cái kia hô mấy chục năm xưng hô.

"Bố gi...."

Cũng may hắn nhanh chóng dừng lời, cứng rắn đem danh xưng Bố già này nuốt trở lại trong cổ họng. Phượng Hoàng rối rắm một hồi xưng hô, thực sự không thể gọi ra được tương tự như "Thuyền trưởng Râu Trắng" hoặc "Ngài Edward Newgate", chỉ có thể tránh né: "... Tôi không nghĩ ngài sẽ đích thân tới đây."

Râu Trắng nhìn kỹ người đàn trước mắt lảng tránh ánh mắt của mình, không có người cha nào sẽ nhận sai ánh mắt của con trai mình, huống chi hình xăm trên ngực còn có thiếu chút nữa hét lên xưng hô càng là chứng cứ tốt nhất. Đứa nhỏ trước mắt đích xác hẳn là con của hắn, nhưng hắn quả thật chưa từng gặp qua người này, cho dù đứa nhỏ này ở trong mắt hắn nhìn vô cùng quen thuộc, thậm chí có loại cảm giác thân thiết khó hiểu.

"Này, nhóc. "Râu Trắng ngồi xuống đối diện hắn, thuận tiện chú ý tới tư thế đứng hơi câu nệ của người đàn ông rồi nhanh chóng thả lỏng. Quanh co lòng vòng không phải phong cách của Râu Trắng, cho nên ông trực tiếp mở miệng đặt câu hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"...... Tôi còn tưởng rằng ngài sẽ hỏi tôi trước vì sao muốn giết Tech yoi. "Marco có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy đây thật sự là phong cách của Bố già."Marco, là tên tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro