3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Marco...... Ngươi giết Teach, rồi lại chữa thương cho ta."

Râu Trắng cúi đầu nhìn về phía Marco ra vẻ thoải mái, ông chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng khi đọc ra lại rất quen thuộc giống như ông đã từng gọi cái tên này vô số lần. Tất cả những thứ này đều quá kỳ lạ, kỳ lạ đến mức nếu không biết rõ ràng một người chỉ có thể ăn một trái ác quỷ, Râu Trắng cũng phải hoài nghi người trước mắt kỳ thật là một người song năng lực.

"Đúng vậy. "Marco cười cười, chậm rãi thoải mái trở lại. Hắn tự nhiên mà vậy ngồi đối diện Râu Trắng: "Vậy cơ thể của ngài có cảm giác thoải mái chút nào không yoi?"

"Ừ. "Tứ Hoàng lên tiếng, nhìn về phía Marco đang ngồi xếp bằng dưới đất, nhưng không tiếp tục đặt câu hỏi. Phượng Hoàng đợi một lát không hiểu sao có chút bất an, nghiêng đầu chủ động xuất kích: "Ngài cũng không hỏi lý do một chút sao?", "Ngươi sẽ trả lời sao?" Râu trắng mắt sáng như đuốc, Marco sửng sốt một chút, nhún vai theo bản năng lảng tránh ánh mắt của hắn: "Ừ...... sẽ không."

"Thật đúng là một người thành thật. "Râu Trắng cầm lấy bầu rượu mang vào nhà, ngửa đầu uống một ngụm rượu trắng lạnh lẽo. Marco nhíu nhíu mày, vẫn là đem lời khuyên can nuốt trở về. Dưới tình huống bị lữa tái sinh, Bố già uống một chút cũng không ảnh hưởng đến thân thể của ông. Tứ hoàng buông bầu rượu xuống, hài lòng thở phào nhẹ nhõm: "Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ nói dối người nhà của mình sao, Marco?"

Đề tài này chuyển biến nhanh đến bất ngờ, Marco hơi ngây người, cũng đã bị đè lại đỉnh đầu nửa bị ép đối diện với ánh mắt Râu Trắng.

"Trên đời này không có đứa con nào  gọi 'ngài' với cha mình cả." "Cái..." Tuy rằng Marco luôn luôn rất rõ ràng Bố già bọn họ ở phương diện người nhà cảm giác tinh chuẩn rất đáng sợ, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ bị nói trắng ra như vậy -- bọn họ hẳn là đều không có nhớ hắn, Marco rất tin tưởng điểm này, thậm chí ngay cả tên của hắn Bố già cũng vừa rồi hỏi. "Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, là ngươi hay là chúng ta xuất hiện vấn đề. Nhưng là --" Tứ Hoàng cúi người xuống, dùng một chút lực ấn tay lên đầu Phượng Hoàng phòng ngừa hắn tránh né ra, "Ta cũng không phải là ông già ngu ngốc ngay cả con của mình cũng không nhận ra!"

"Hay là nói, ta là một người cha tệ đến mức khiến con không muốn thừa nhận?"

Lời phản bác thậm chí không cần suy nghĩ liền thốt ra, Marco chỉ cảm thấy toàn bộ ngực đều bị những lời này đâm đến phát đau. Râu Trắng nhìn hắn kích động ở trong mắt, cái này chẳng khác nào là thừa nhận, người trước mắt chính là con trai của ông, chỉ là chẳng biết vì sao bọn họ đều không có ký ức về Marco.

"Vậy con còn nói dối bao lâu nữa? Ta còn chưa nghe được con gọi, Marco!"Ánh mắt của Râu Trắng giờ phút này không có lửa giận như Marco dự đoán, cũng không có bất kỳ bất mãn, chỉ là vẻ mặt của người cha đang chờ đợi đứa con mở miệng -- bao dung, yên tĩnh, thậm chí Marco còn nhìn ra vài phần mong đợi. Hắn há miệng, hốc mắt có chút mơ hồ nóng, thanh âm lại khô khốc giống như lữ nhân đi trong sa mạc, mấy ngày không uống nước.

"...... Con xin lỗi, Bố già."


Sau khi Marco thành thật nhận thân phận, bầu không khí đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, một trong hai bí ẩn hắn mang đến thoải mái giải quyết, nhưng cũng làm cho một bí ẩn khác càng thêm khó bề phân biệt - - con trai hắn cũng không có ly tâm với hắn, cũng không tồn tại khả năng sinh ra thù hận. Từ tình cảnh những người khác tận mắt chứng kiến cùng hành vi bó tay chịu trói của hắn đến xem, ý định giết người  của Marco chỉ nhằm vào Teach.

Râu Trắng tin tưởng con trai mình sẽ không vô duyên vô cớ sát hại người nhà, vấn đề sẽ là ở trên người Teach sao?

Marshall • D Teach, Râu Trắng nhớ rõ đứa nhỏ này lúc trước là tự mình ném vào trong đoàn hải tặc Râu Trắng. Đứa trẻ mồ côi khẩn cầu có thể trở thành một thành viên của bọn họ, sau khi lên thuyền bình bình ổn đi theo những người khác mạo hiểm, chiến đấu, sinh hoạt bình thường. Râu Trắng không phải chưa từng thấy hắn ta lộ ra vẻ mặt mang theo dã tâm, chỉ là bọn nhỏ lên thuyền tính cách khác nhau, có dã tâm chưa bao giờ chỉ có một mình Teach. Người đàn ông mạnh nhất thế giới cũng tin tưởng mình có thể bảo vệ tốt gia đình, trên cơ sở đó ông cũng không ngại bọn nhỏ đi tìm kiếm nhiều hơn.

Đó có phải là trong quá trình theo đuổi tham vọng của Teach sẽ làm ra chuyện nghiêm trọng đến mức khiến con của hắn không tiếc vi phạm lệnh cấm cũng phải tự tay tập kích giết người nhà không?

Râu Trắng cúi đầu nhìn về phía Marco bởi vì bị vạch trần thân phận mà có vẻ tự nhiên không ít, hắn giống như cũng không để ý Bố già dài dòng trầm mặc, chỉ là thân thiết nhìn chăm chú vào lữa tái sinh thiêu đốt trên vai ông, phán đoán ngọn lửa có thuận lợi phát huy hiệu quả nó nên có hay không. Nhưng đồng thời Râu Trắng cũng ý thức được, con trai mình tựa hồ cũng không muốn trình bày với ông lý do sát hại Teach, hơn nữa cũng rất rõ ràng ông cũng sẽ không ép buộc hắn nói ra.

Được rồi, Râu Trắng quả thật sẽ không làm như vậy, nhưng ít nhất bọn họ nói chuyện đã làm cho sự tình có chút tiến triển. Dục tốc tắc bất đạt, Tứ Hoàng giàu kinh nghiệm rất rõ ràng điều này. Ông vỗ vỗ vai Marco, tiện tay ném chìa khóa Hải Lâu Thạch vào lòng hắn, sau đó đứng dậy, mang theo bầu rượu đi ra khỏi phòng.

"Nghỉ ngơi thật tốt nhé, Marco. Năng lực sử dụng lớn như vậy đối với cơ thể con mà nói cũng là một loại gánh nặng không nhỏ." "... con có thể chịu được, Bố già." Marco bất đắc dĩ cười cười, đem đại lượng, có thể làm cho hắn mất đi ý thức lữa tái sinh rót vào trong thân thể Râu Trắng kết quả đương nhiên sẽ không chỉ là vô cùng đơn giản hao hết thể lực đơn giản như vậy, trên thực tế tuy rằng hắn thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì quá lớn, nhưng giờ phút này bên trong cơ thể đều ẩn ẩn đau. Nhưng Marco rất vui vẻ, hắn nắm chìa khóa cúi đầu nở nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn không cởi ra cho mình.

Có thể được Bố già thừa nhận đã là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng đây cũng không phải là lý do phạm sai lầm còn tránh né trừng phạt.


Sau khi Râu Trắng rời đi, Marco đơn giản lật lật đống báo cũ trong góc, không chút bất ngờ thấy được tin của Mũ Rơm. Người mới còn chưa tiến vào Grand Line đã có giá trị 30 ngìn Beri cũng không thấy nhiều lắm, Marco nhớ rõ lúc ấy Ace còn kích động cầm lệnh truy nã của em trai mình gặp phải người nào thì sẽ ôm bả vai đối phương khen vài câu em trai của mình ưu tú cỡ nào, nếu nhớ không lầm, toàn bộ trên dưới thuyền hẳn là cũng không tránh được "bàn tay độc ác" của Ace đúng không? Lúc ấy không ai biết cậu bé Mũ Rơm thoạt nhìn không có gì đặc biệt này cuối cùng có thể đi lên con đường trở thành vua hải tặc, tựa như không ai biết không lâu sau đó Teach sẽ vì một trái ác quỷ mà từ sau lưng giết chết Thatch, cũng không ai biết Ace trong cơn giận dữ cố ý đuổi theo sẽ bại dưới tay Teach, chết ở trong chiến tranh, càng không ai biết bọn họ liều hết thảy, nhưng cuối cùng ngay cả Bố già cũng......

 Marco buông báo bóp bóp sống mũi, hồi tưởng lại những ký ức thống khổ và u ám đó làm cho hắn cảm giác mệt mỏi. Cho dù là lữa Phượng Hoàng cũng không cách nào chữa khỏi nó, cho nên Marco đã từng có thói quen mỗi đêm không ngủ được đem những vết thương kia dung ở trong rượu, theo cổ họng một đường thiêu vào trong dạ dày, khi hôn mê say bên trong miễn cưỡng đạt được chút khô khan buồn ngủ. Theo tuổi tác càng lớn, có thể ở lúc hoàng hôn cùng hắn uống vài chén, trầm mặc nhai nuốt đau xót, nhớ lại quá khứ. Gia đình ngày càng ít đi, mà bia mộ hắn canh giữ lại càng ngày càng nhiều. Hắn đã đính thân đặt mười lăm tấm bia mộ đầu tiên xung quanh mộ của Bố già và không biết bia mộ thứ mười sáu của bản thân hắn sẽ là ai giúp hắn đặt vào trong đất.

Sau khi nhìn thấy sự tồn tại Brook, Marco tin rằng những anh em đã chết đó nhất định có thể ở dưới suối vàng nhìn thấy Bố già và mọi người. Thế giới bên này không phải không tốt, chỉ là hắn đã loại trừ nguồn gốc nguy hiểm, cũng đem đủ lượng lữa tái sinh để lại cho Bố già co nên hắn cũng sẽ không cần thiết ở đây nữa. Trên thực tế thế giới bên này vốn không có sự tồn tại của hắn, nhưng cũng không có sinh ra bất kỳ tình huống hỏng bét nào, bản thân hắn đối với nơi này cũng không có cảm giác thân thuộc gì, cũng không muốn đối mặt với những ánh mắt xa lạ, tìm tòi nghiên cứu đó. Cho nên đợi đến khi chuyện nơi này kết thúc, hắn hẳn là có thể trở về tìm kiếm đồng đội thuộc về hắn.

Chỉ là hy vọng không để cho Bố già bọn họ chờ quá lâu là được rồi.

Marco vỗ vỗ bụi trên quần áo, đi tới bên cửa sổ, ráng chiều như mây như gấm, hắn nghĩ ngày mai có lẽ sẽ là thời tiết tốt.


Buổi tối không có ai tới nữa, Marco cũng không thèm để ý, cảm giác yên tâm Moby Dick mang đến khiến hắn không cần dựa vào rượu làm dịu thần kinh căng thẳng. Giấc ngủ thoải mái đích xác đối với cơ thể khôi phục rất tốt, mặc dù cơn đau âm ỉ trong cơ thể vẫn tồn tại, nhưng ngày hôm sau Marco vẫn cảm thấy tinh thần sảng khoái đã lâu không thấy.

Lúc Thatch đi vào đưa cơm, Marco đang ngồi bên cửa sổ hóng gió, thấy anh ta đi vào vô cùng lễ phép gật đầu với anh ta: "Cảm ơn yoi." "A...... Không khách sáo." Thatch dừng lại một cách kì lạ, đồng thời sinh ra loại cảm giác không được tự nhiên, "Anh không cần khách sáo như vậy...... Nhân tiện, tên anh là Marco à?" Thatch thử tâm sự với hắn, nhưng sau khi hỏi ra khỏi miệng ngay cả chính anh ta cũng cảm thấy thật sự có chút...... ngu ngốc. Marco nhìn Thatch, người đang cảm thấy lúng túng vì nghĩ rằng mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc cảm thấy có chút buồn cười, phải biết rằng từ sau khi quen biết anh ta, hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng xấu hổ của Thatch, "Đúng vậy, anh muốn hỏi cái gì sao?"

Thatch quả thật có chuyện muốn hỏi, nhưng muốn hỏi quá nhiều, trong lúc nhất thời cũng không biết hỏi từ đâu, liền đầu máy bay đều mơ hồ có chút uể oải xuống. Marco cũng không vội, ngồi bên cửa sổ chờ anh ta. Nghẹn nửa ngày Thatch hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề ngoài dự đoán: "Marco anh...... Thích ăn cái gì?"

"...... Hả? "Marco sửng sốt một chút, nhưng vẫn trả lời," Dứa. Đúng rồi, cơm chiên của anh cũng rất ngon. "" Ha ha, vậy sao! Vậy thì tốt quá! "Thatch sảng khoái cười rộ lên, đưa đĩa trong tay qua, "Vừa vặn, bữa sáng hôm nay là cơm chiên dứa, không cần khách sáo, ăn nhiều một chút đi!"

Sau khi chứng kiến Marco ăn hết toàn bộ thức ăn trên đĩa, Thatch bước ra khỏi phòng với chiếc đĩa trống. Đợi đến khi anh ta đi ra cửa mới nhớ tới, mình hình như chỉ hỏi một vấn đề không quan trọng, chuyện quan trọng một chuyện cũng không có hỏi được! Đội trưởng đội bốn đang rối rắm vừa đặt đĩa vào trong bếp, thì bị các đội trưởng khác chặn lại. Sau khi biết Thatch cái gì cũng không hỏi ra, Ace không chút do dự cười nhạo anh em tốt của mình, sau đó thề son sắt tỏ vẻ nếu như mình đi nhất định có thể nhận được tin tức hữu hiệu.

Hỏa Quyền trẻ tuổi đối với năng lực khách sáo của mình thật sự có chút hiểu lầm, Vista vê vê râu mép, phớt lờ đội trưởng đội hai và đội bốn đang đánh nhau và chế giễu lẫn nhau. Nhắc mới nhớ, Bố già ngày hôm qua cũng không thể hỏi ra cái gì, bọn họ trước mắt có thể xác định được tin tức Marco cũng là con trai của Bố già. Quả nhiên vẫn sẽ an toàn hơn nếu như có thêm thông tin, kiếm sĩ quyết định tự mình đi gặp vị đồng đội xa lạ này.

Vista theo sau Thatch... Marco nhìn Đội trưởng Đội Năm bước vào phòng sau khi gõ cửa. Vista là một trong những đội trưởng có thể giảm bớt lượng công việc của hắn, so với tài liệu chắp vá lung tung của Ace, Vista cũng giống như danh hiệu Hoa Kiếm của anh ta, luôn có thể ưu nhã và có trật tự xử lý tốt các hạng mục sự vật, thống kê chi phí và cũng rất ít phạm sai lầm, là đội trưởng cực kì có thể khiến người ta yên tâm. Đương nhiên phương diện thẩm vấn cũng vẫn có hiệu suất cao mà ổn định, bình tĩnh mà xem xét, Marco kỳ thật rất vui mừng trong đêm gió êm sóng lặng cùng kiếm sĩ của bọn họ ôn chuyện cũ.

Chỉ tiếc lần cuối gặp mặt đã là lúc Phượng Hoàng thay anh ta thu thập  cơ thể. Kiếm sĩ trẻ tuổi chiến thắng kiếm sĩ già nua, giẫm lên cái chết của anh ta và đạt được vinh quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro