1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe nói, chỉ cần ham muốn đủ mãnh liệt thì có thể tạo ra kỳ tích.

Cho nên, khi Marco tỉnh lại, tiếng côn trùng kêu chim hót thanh thúy dễ nghe, bầu trời đêm rực rỡ đầy sao, như mộng như ảo. Hắn nhắm mắt lại, gió đêm thổi phồng quần áo, phất qua lồng ngực, vòng qua cổ, hắn có loại ảo giác chết đi.

Không đúng...

Hắn thật sự đã chết.

Trên đảo Sphinx, hắn lặng lẽ chết đi, cảm giác Phượng Hoàng lìa khỏi xác không phải là giả.

Như vậy, bây giờ chuyện gì đang xảy ra đây?

Marco hoài nghi đây chỉ là tàn niệm mình lưu lại trước khi chết.

Kỳ lạ, hắn còn có tàn niệm?

Nghi hoặc không được giải đáp, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gầm trầm thấp, nhiệt khí hôi thối theo đó nhào tới trên mặt, thấy sắc văn phát ra cảnh báo trước,cơ thể theo bản năng dùng sức xoay chuyển, hắn nửa quỳ trên mặt đất, tay chân như nhũn ra.

Marco ngẩng đầu, đập vào mắt là hai hàng răng nanh hình cá mập, nước bọt dính vào đôi môi rộng lớn, hai con mắt to bằng chuông đồng cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, móng thú dày thong thả dạo bước quanh hắn.

Nó đang quan sát Marco, muốn đuổi giống vật xa lạ tùy tiện xông vào lãnh địa của nó ra ngoài, nhưng trực giác của dã thú không khiến nó xông lên cắn xé trước tiên, điều này cho Marco thời gian giảm xóc.

Thân là người sử dụng trái Phượng Hoàng, Marco thường cảm nhận được đau đớn nhất, khi đau nhất, sẽ sinh ra ảo giác vô lực. Điều đó cũng không kéo dài , lữa Phượng Hoàng có thể trong nháy mắt chữa khỏi đau đớn. Cơn đau sẽ không biến mất cùng với vết thương, ngọn lửa bất tử không thể trị liệu cơn đau ảo giác về thần kinh, bởi vậy Marco quen với nhẫn nại, sau đó dựa vào nghị lực tiếp tục chiến đấu.

Hắn bây giờ giống như là bị Bố già đánh mấy chục lần, toàn thân trên dưới tràn ngập cảm giác vô lực.

Trước mắt là dã thú cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, nó có cái đầu tương tự như hổ, lông màu nâu kéo dài đến cổ liền không còn, thân thể khô cằn, làn da màu xám trắng, móng chân tráng kiện đồng dạng không có lông, móng vuốt sắc nhọn rõ ràng có thể thấy được.

Nó giằng co với Marco, thấy kẻ xâm phạm gầy yếu không nhúc nhích, nó cúi người xuống, móng vuốt nắm chặt mặt đất, nhảy lên.

Khi nó có động tác Marco liền đề cao cảnh giác, bản năng sinh tồn khiến cho hắn phản ứng, cơ thể yếu đuối bộc phát tiềm lực, Marco chật vật trên mặt đất lăn lộn tránh thoát mãnh thú tập kích.

Hắn vốn ở trên mặt đất, bị nện ra một cái hố to.

Thoát khỏi cái chết không khuấy động bất kỳ cảm xúc nào của Marco, và nó thực sự không là gì so với những gì hắn đã trải qua trước đây. Từ trước đến nay, Marco luôn phải bình tĩnh suy nghĩ.

Hắn không có ý định đối đầu trực diện với một con mãnh thú dưới tình huống bất lợi cho mình, nhất là con mãnh thú với cái đầu lớn hơn hắn gấp ba, mạnh như đạn đại bác .

Marco theo bản năng kích hoặ năng lực của Phượng Hoàng, đồng thời nhớ tới mình đã chết, Phượng Hoàng lúc này hẵn đá hóa thành trái ác quỷ, xuất hiện ở gần hắn. Tuy nhiên đôi cánh màu xanh lam thật sự xuất hiện, Marco sửng sốt, trong đầu vang lên cảnh báo, hắn vừa muốn bay lên, cánh bỗng nhiên biến mất, cả người hắn bị lực đạo hung ác đánh bay ra ngoài.

Cơ thể một đường lau qua bụi cây, cuối cùng đụng vào một thân cây cao lớn mới dừng lại. Động tĩnh không bình thường dọa sợ động vật dịu ngoan trong rừng cây, đỉnh đầu ào ào bay lên từng đàn chim lớn, những động vật nhỏ hoảng sợ chạy xung quag.

Lữa Phượng Hoàng bị kích hoặt một cách thụ động, chữa lành vết thương, nhưng mà Marco lại không cách nào khống chế nó. Hắn đứng lên, bước chân lảo đảo.

Tình trạng chật vật khiến Marco không biết nên khóc hay nên cười.

Bây giờ hắn quá yếu để đối phó với một con thú, và thậm chí có khả năng chết một lần nữa - trước khi hắn không tìm ra bất cứ điều gì.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn vẫn còn sống - không một người chết nào cảm thấy đau đớn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã chết.

Số phận dường như đang trêu đùa hắn, hắn đã gánh vác tất cả chết đi, tại sao lại để cho hắn sống lại?

Với sự nghi ngờ, Marco chạy về phía trước.

Hắn không muốn chết mà không biết gì cả.

Con thú đầu hổ khá mạnh mẽ, hắn bị đánh bay ước chừng mấy trăm mét, có thể sống sót hoàn toàn dựa vào năng lực Phượng Hoàng.

Tình trạng thể chất của hắn rất tệ, không phải bị thương nghiêm trọng. Lấy kiến thức của bác sĩ thuyền xem, Marco cảm thấy mình càng giống người bị thương nằm trên giường bệnh nửa năm, đột nhiên bị Jozu vớt lên kêu luyện tập đối chiến.

Cơ bắp của hắn không có héo rút, sức mạnh từng chút một đang tăng lên, nhưng vẫn không đủ để cho Marco đánh ngã con thú đầu hổ.

Bầu trời ban đêm rất trong vắt, ánh sao ánh trăng hòa lẫn vào nhau, chiếu sáng dị thường. Marco lại gập ghềnh, cảm thấy thị lực của mình lại giảm xuống một ít, hắn không thể thấy rõ đường đi ban đêm.

Sau lưng một trận tiếng vang hỗn độn, tiếng bước chân rầu rĩ nện xuống mặt đất càng ngày càng gần, trong lòng Marco trầm xuống, cơ thể đột nhiên ngã xuống, hắn vội vàng giang cánh tay ra, Phượng Hoàng lần này nghe theo mệnh lệnh của hắn, cánh tay hóa thành cánh mang theo hắn ở giữa không trung thoáng đình trệ.

Marco cố gắng hết sức khống chế hai cánh, sau khi bẻ gãy không biết bao nhiêu cành cây, dọa bay bao nhiêu chim chóc mới bắt được một thân cây và dừng ở trên cành cây.

Thú đầu hổ kham kham ở bên vách núi dừng lại, không cam lòng rống giận vang vọng bầu trời đêm, nó nôn nóng thong thả bước đi, qua thật lâu mới rời đi.

Lữa Phượng Hoàng chìm vào cơ thể, Marco nhìn tay mình, phát giác vẫn không thể khống chế, vì vậy cũng không thử, hắn tựa vào thân cây, quét nhìn bốn phía.

Đây là đâu?

Đây không phải là Sphinx.

Ký ức trước khi chết vô cùng mơ hồ, chỉ có tiếng chim bất tử hót vang vọng bên tai.

Marco cũng không phải chết ở chiến trường, hắn tại mỗi một cuộc chiến tranh bên trong sống sót, nghênh đón cơ thể tự nhiên tử vong.

Chẳng lẽ là lúc chết quá mức bình tĩnh, mới khó có thể lưu lại dấu vết trong trí nhớ?

Hắn không khỏi nhớ đến những người bạn đồng hành của hắn, rằng mọi thứ trên Moby Dick đều là kho báu của hắn, và Marco không bao giờ quên.

Chỉ là, rõ ràng đã nghênh đón cái chết......

"Vì sao lại sống lại..." Dường như chứa đựng ngàn lời nói, lại giống như là mang theo tiếng thở dài ẩn nấp trong rừng sâu không có tiếng động.

Trên đại dương có vô số hòn đảo, một số tồn tại mấy trăm năm, một số chỉ tồn tại mấy chục năm. Một hòn đảo trẻ tuổi nào đó, vào một ngày này nghênh đón khách đến thăm xa lạ của nó.

Ở trên đảo không tên đã qua một tuần, sau khi Marco hoàn toàn một lần nữa nắm giữ năng lực của mình, đem rừng cây tạm trú của mình thăm dò qua loa một lần.

Trong rừng rất nhiều sinh vật chưa từng thấy qua, giống trung tâm trong hồ mọc ra cá đầu cá sấu, sừng trâu, nhưng có cá thân, con chim đầu lâu là xương khô, lông vũ hoa mỹ, còn có con thú đầu hổ mà lúc đầu hắn đã gặp.

Các sinh vật trên hòn đảo này dường như vi phamh hoàn toàn các quy luật phát triển bình thường của sinh vật, như là thế giới ác tác kịch, ghép một cách thô bạo các yếu tố khác nhau vào động vật, nhưng mà hắn kiểm tra qua, trên đảo không có dấu vết của cin người. Các loài động vật đều khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, có lẽ là đặc trưng của hòn đảo, Marco nghĩ. Tân thế giới không thiếu chuyện lạ, không ai dám nói chuyện gì là tuyệt đối.

Nghĩ như vậy, Marco thả lỏng rất nhiều.

Hòn đảo được hình thành khoảng sáu bảy mươi năm trước, núi lửa dưới đáy biển vùng này phun trào rất thường xuyên, ba đến năm ngày là có thể cảm nhận được mùi nham thạch theo gió biển thổi tới, Marco không thích mùi này.

Ngày thứ ba hắn đi bờ biển kiểm tra, vừa vặn gặp phải núi lửa phun trào, nham thạch nồng đậm ở trên mặt biển hình thành lục địa mới, nóng lạnh va chạm hình thành hơi nước thiếu chút nữa khiến hắn chết ngạt.

Hắn không biết mình đang ở đâu, thậm chí không biết mình có ở Tân Thế Giới hay không, đường bay ở đây rất xa lạ, trong vòng một tuần không có thuyền bè đi qua, cũng không thấy hải âu đưa tin.

Vô luận lúc nào, không biết gì là rất nguy hiểm.

Đáng tiếc, trạng thái trước mắt của Marco hơi có chút mặc cho số phận, thuận theo tự nhiên thanh thản. Hắn ngửa đầu, mỏ chim nho nhỏ mổ xong một miếng trái cây cuối cùng, chỉ để lại tàn hạch lắc lư trên cành cây.

Hắn bây giờ có thể khống chế kích thước hình thái Phượng Hoàng, nhỏ nhất có thể biến thành dài bằng nửa cánh tay. Mấy ngày nay hắn đều ở hình thái Phượng Hoàng, cơ thể của hắn khi ở trạng thái này sẽ khôi phục càng nhanh.

Trong rừng rậm chim chóc số lượng cực kỳ khả quan, Marco trong rừng bay một vòng, trên người phủ đầy mùi hương của các loài chim, khi biến thành Phượng Hoàng, đám dã thú đều coi hắn như đồng loại đều phớt lờ hắn.

Marco mỗi ngày đều đến bờ biển khi gió thay đổi, tiếng sóng vỗ bờ biển khiến tâm tình hắn bình tĩnh, cuộc sống dưỡng lão tiến vào trước thời hạn cũng không khiến hắn cảm thấy nhàn nhã an bình.

Biển rộng bao dung, nó sẽ không để ý người trên biển có quá khứ như thế nào, bất kể là tốt hay xấu, nó đều tiếp nhận.

Chỉ cần có dũng khí và quyết tâm đối mặt với đại dương, mỗi người đều có thể triển khai cuộc phiêu lưu của mình.

Marco không nghĩ tới lại bay về phía biển rộng, hắn quá mệt mỏi, Phượng Hoàng bay quá lâu, cũng đã không có chỗ cho hắn nghỉ ngơi.

Trên biển cuồn cuộn tầng mây, mây trôi trắng noãn nhanh chóng bị màu mực nhuộm, gió cuốn không biết là từ trên trời tới hay là từ trên biển lên, dần dần nâng cao mở rộng, mặt biển không hề yên tĩnh, sóng biển càng ngày càng cao, lao thẳng lên đảo.

Bão đang đến.

Marco đáng tiếc thở dài một tiếng, hướng trong rừng bay đi.

Thân là một con chim, Marco không sống trên cây, mà là sau khi cơ thể chuyển biến tốt đẹp, đánh nhau với chủ nhân hang động vừa ý, giành được quyền sở hữu hang động.

Hang động rộng rãi thoải mái, thông gió tốt, nguyên bản chủ nhân hang động rất mạnh, khí tức còn lưu lại kinh sợ rất nhiều dã thú không thể tới gần, cho dù trải qua đại bão táp, cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Phượng Hoàng làm tổ trong một quả cầu, không để ý tới mấy con dã thú nhỏ ngẫu nhiên xông vào. Đó là con thú hình thỏ phổ biến trong rừng, tính cách nhát gan dễ sợ, không thích đào hang, luôn thích kề sát mãnh thú mạnh mẽ, và làm nhà gần lãnh thổ của nó.

Mấy con vật lông bông như bánh trôi màu vàng dính cùng một chỗ, trong bộ lông thật dài lộ ra lỗ tai thỏ, run lẩy bẩy từng chút từng chút tới gần Marco.

Marco không nhúc nhích, hắn từ trước đến nay ngủ nông, cảm giác được đám lông xù dán sát mình bất động, hắn mới vùi đầu vào lông vũ, để cho mình rơi vào giấc ngủ.

Mưa to rơi cả đêm, buổi sáng, tiếng mưa đã ngừng, cửa động truyền đến tiếng cành cây gãy nhỏ, âm thanh kinh động lỗ tai thỏ thính, chúng nó lại chen chúc về phía con chim xanh mạnh mẽ bên trong hang động.

Phượng Hoàng đầu cũng không ngẩng, cánh tựa như trấn an khép lại đám viên tròn màu vàng, viên tròn nhỏ an tâm lại ngủ thiếp đi, cửa động cũng trở lại bình tĩnh.

Sau khi thực hiện phản ứng bảo vệ, Marco cảm giác được mình bị xúc cảm ấm áp mềm mại bao vây, đầu vốn sắp tỉnh táo rủ xuống, hiếm khi không tỉnh lại.

Đến gần trưa, những đám mây mưa rời khỏi hòn đảo. Rừng cây sau cơn bão, tàn bại giống như đã trải qua một cuộc chiến tranh. Mùi bùn đất cùng lá cỏ tươi mát tự nhiên, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, gió mang theo hơi nước dính vào trên cánh, không thể lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở phía trên.

Marco dang rộng cánh chim, trong cửa động rầm rì mấy viên nhỏ lưu luyến không rời. Phượng Hoàng bay lên đầu cành, lông mày không tồn tại nhíu lại, nhìn về phía đất bùn lầy.

Đất đai từng mưa thành thật để lại dấu vết gần nhất, đó là một loạt dấu chân.

Đó là dấu chân của con người.

Đây là lần đầu tiên sau khi Marco tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy dấu vết của con người, tâm tình hắn phức tạp đuổi theo một đoạn, phát hiện sau cơn mưa người tới hòn đảo này không chỉ có một, bọn họ tách ra, Marco tùy tiện chọn một dấu chân mới nhất, nhìn mức độ mới mẻ vừa rời đi không bao lâu, hắn rất nhanh có thể đuổi kịp.

Nơi này cách vách núi lúc trước hắn ngã xuống không xa, nếu như người nọ đi về hướng này, hắn hẳn là sẽ ở nơi đó tạm dừng trong chốc lát, Marco có nhiều thời gian quan sát hắn hơn.

Về phần chuyện sau đó, Marco còn không có suy nghĩ.

Thực tế cũng không cho phép hắn suy nghĩ.

Đúng như cậu nghĩ, chủ nhân của dấu chân dừng bước trước vách đá, Marco tìm một thân cây xa xa quan sát. Bóng lưng người nọ có chút mập mạp, dáng người ngược lại cao lớn, mặc đồng phục thủy thủ màu đen, bên hông buộc dây lưng màu nâu, trên dây lưng đeo một con dao găm. Với bộ râu rậm rạp và xoăn xù xì như mái tóc của mình, nó hiện ra trước mặt Marco qua má.

Hắn dâng lên cảm giác quen thuộc mãnh liệt, đồng thời trong lòng có một loại cảm xúc phức tạp nào đó đang thiêu đốt, hắn không rõ đó là cái gì, phục hồi tinh thần lại, người trước mặt không thấy, Marco cảm thấy mình phải nhìn thấy hắn, cho nên hắn bay về phía trước.

Lúc sắp đến gần vách đá, sau lưng Marco đột nhiên nổi lên cảm giác ớn lạnh, hắn lập tức vỗ cánh hướng lên trên, đạn sượt qua lông chim của hắn đóng đinh vào vách đá.

Marco không có buông lỏng cảnh giác, cũng chưa kịp nhìn ai nổ súng, ngay sau đó thu lại cánh thẳng tắp rơi xuống, sắp đập xuống mặt đất lúc, cánh nhanh chóng mở ra, mang theo hắn sát đất phi hành.

Hai bên tranh đấu, Marco vốn không có ý định đánh nhau bị thương trước, viên đạn xuyên qua mắt cá chân, vết thương chảy ra không phải máu, mà là ngọn lửa màu lam, vết thương trong nháy mắt chữa khỏi, hắn một lần nữa bay lên trời cao, cũng rốt cục thấy được người kia.

"Ha ha ha, nhìn xem đây là cái gì? Một con chim biết tự chữa lành? Ngọn lửa màu lam làm cho ta nhớ tới một quyển sách ta đã đọc qua."

Sự tức giận không lời và những cảm xúc phức tạp khác nhất thời nhấn chìm lý trí của Marco.

Người này!

Người đàn ông này!

Teach!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro