2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Teach cười to một cách điên cuồng, khuôn mặt của hắn ta thô ráp, một nửa khuôn mặt được bao phủ bởi bộ râu xoăn lộn xộn, dáng người cường tráng và hơi béo. Quần áo trên người rất mộc mạc, nhìn không ra sau này sẽ trở thành Tứ Hoàng.

Vẻ ngoài của hắn ta càng giống với với vẻ ngoài khi còn chưa được biết đến của Moby Dick, lúc đó hắn ta đem dã tâm giấu ở dưới tính cách thành thật hàm hậu, lừa gạt tất cả mọi người, mà bây giờ, Teach dùng ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng hắn, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, Marco đã bắt được.

Trực giác của người đàn ông vô cùng nhạy bén, "Này, ngươi là con người phải không? Ngươi là người trên hòn đảo này đúng không?"

Phượng Hoàng trước mặt có dáng người mãnh khảnh, duyên dáng với lông vũ hiện lên màu xanh lam, mép giống như thủy quang lưu động, cổ thon dài ngẩng cao, đôi mắt màu xanh giống như bảo thạch đắt tiền, phần đuôi buông xuống ba cái lông đuôi vàng rực rỡ, chợt nhìn giống như là chân thật của sinh vật ảo tưởng trong thần thoại cổ tích.

Lời của hắn ta không được đáp lại, chỉ nhận được công kích bất thình lình của Phượng Hoàng. 

Không giống như lúc mới tiếp xúc thăm dò, móng chim mang theo sát khí bức người trong nháy mắt đi tới trước ngực, móng vuốt sắc bén co rút lại, nhất định phải bắt lấy một khối máu thịt lớn.

Teach tự biết không cách nào chống cự, hắn ta mạnh mẽ ngã về phía sau, có thể nói linh hoạt thuận thế lăn một vòng, né tránh một kích này. Phượng Hoàng không có dừng lại, tỏ ra cự tuyệt trao đổi. Đôi cánh mềm mại xinh đẹp kia cứng rắn như sắt thép, hơi không để ý, trên người sẽ lưu lại vết thương hình sợi.

Cánh vung lên, hất hắn ta bay ra ngoài, đả kích trầm trọng bị hắn ta dùng cánh tay ngăn lại, đau đớn kịch liệt kèm theo cánh tay quanh co quỷ dị, không hề nghi ngờ, cánh tay gãy xương.

Không nghĩ tới chỉ là nhận ra có người theo dõi, mới dừng lại xem là tên nào. Tuy nói khi nhìn thấy ngọn lữa chữa lành nổi lên lòng tham, nhưng người này mạnh như vậy, ra tay tàn nhẫn, không có một chút đường sống nói chuyện với nhau.

Không có lí do gì mà Phượng Hoàng lại căm ghét hắn ta như vậy, bọn họ thậm chí chỉ là vừa vừa mới gặp nhau trước khi có một trận chiến kịch liệt như vậy.

Chẳng lẽ là ghét con người?

Cẩn thận nghĩ lại đối phương rất có thể là con người ăn trái Phượng Hoàng, nhưng mà hình thái chim chóc này, không phải vừa sinh ra đã cùng các động vật sống cùng một chỗ, nhiễm tập tính động vật, cho rằng hắn ta là kẻ địch tranh đoạt lãnh địa?

Phương thức tấn công của Phượng Hoàng chỉ có một, chỉ dùng cánh và móng vuốt, nhưng mà chỉ là như vậy, hắn ta cũng dần dần chống đỡ không được, thể lực tiêu hao rất nhiều, phản ứng của hắn ta cũng dần dần chậm chạp, nhất thời không tránh thoát được, móng chim móc vào trong ngực, mạnh mẽ xé rách một khối thịt lớn, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ hơn nửa người, mà Phượng Hoàng lữa xanh bay lượn sáng quắc, không có một tia tạp sắc.

Cơn đau giống như côn trùng xâu xé da thịt, khiến thị lực trước mắt hắn ta biến thành màu đen, nhưng hắn ta vẫn ở dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt tránh thoát một kích đánh thẳng vào cổ, cũng bởi vậy ngã vào trong bùn đất, Teach cố sức móc ra đạn tín hiệu cầu cứu, rầm một tiếng, bầu trời nổ tung sương khói màu đỏ.

Khi nhìn thấy đạn khói, Phượng Hoàng theo bản năng nhìn lại, trong nháy mắt giật mình, liền bởi vậy điều chỉnh thân hình. Ngay sau đó, Phượng Hoàng nhìn về phía hắn ta trong mắt tràn ngập rực lữa, phẫn nộ và hận ý làm cho hắn ta da đầu tê dại.

Teach không thể nào tự hỏi, mất máu quá nhiều khiến động tác của hắn ta càng ngày càng chậm chạp, công kích của Phượng Hoàng không có một tia nương tay, sống đến bây giờ đối với hắn ta mà nói quả thực là một kỳ tích, nhưng lúc này đã đến cực hạn.

Chỉ khi nhìn kỹ mới có thể thấy đôi cánh màu xanh  lam là ngọn lữa xanh không ngừng nhấp nháy, không có nhiệt độ thiêu đốt mà ngọn lửa nên có, chỉ có sát ý lạnh như băng.

Hắn ta than thở trong lòng là mình sẽ chết tại đây, rõ ràng lý tưởng còn chưa được bước đầu tiên, thậm chí không có bất luận kẻ nào biết, hắn ta đã phải chết.

Nói không rõ là tiếc nuối hay thản nhiên, hai mắt vẫn không chịu nhắm chặt nhìn thấy lưỡi dao hình thức kỳ dị xoay tròn với tốc độ cao chặt đứt đôi cánh đang vung tới về phía hắn ta, đôi cánh nhỏ xuống biến thành ngọn lữa, trước khi rơi vào trên mặt hắn ta đã tiêu tán trong không khí.

Hắn ta được cứu rồi...

Không thể ngừng nhịp tim đập dữ dội, Teach rơi vào hôn mê.

Marco thu hồi chỉ còn một nửa cánh, lữa tái sinh trào ra, bổ sung toàn bộ cánh bị chặt đứt, cơ thể một lần nữa ổn định trên không trung. Tầm nhìn của anh ta rơi vào con dao.

Đó không phải là lưỡi dao mà người bình thường sử dụng, thân đao rộng mà ngắn, có hình vuông, chuôi đao nửa dài không ngắn, thích hợp cầm bằng tay.

Nói ngắn gọn, đó là một con dao nhà bếp.

Ký ức yên lặng đã lâu bỗng nhiên trở nên sống động, Marco kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên nhớ rõ bộ dáng của thanh đao này, chủ nhân của thanh đao rất nhanh từ trong rừng chui ra, khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ kia cẩn thận mà phẫn nộ, biểu tình như vậy chưa bao giờ lộ ra với anh.

Khi nhìn thấy anh ta, cảm xúc của Marco dịu lại.

Ít nhất bề ngoài thì trông như vậy.

Đã có nhiều năm, có thể là hàng chục năm, hàng thập kỷ, kể từ ngày mất đi Thatch, Marco chưa bao giờ quên đi anh ta.

Nhưng ký ức đã phản bội Marco, và khuôn mặt của người anh em ngày càng mờ đi, ngay cả trong giấc mơ, như thể anh ta đã nhìn thấy Thatch, và khi tỉnh dậy, anh ta đã quên sạch mọi thứ. Marco căm hận bản thân vô dụng như vậy.

Sau khi gặp Teach, Marco chưa bao giờ nghĩ tại sao mình lại gặp hắn ta. Để loại bỏ hận ý của mình? Để cho anh ta gặp Râu Đen khi chưa ăn trái bóng tối? Cái gì đây? Món quà trước khi chết?

Anh ta biết mình còn sống, nhưng mà nhìn thấy hai người này anh ta không khỏi hoài nghi bản thân, đến tột cùng là mình đã sống ở thế giới nào.

Khi đó tràn ngập trong đầu, chỉ có suy nghĩ duy nhất.

Giết chết hắn ta.

Nếu không có Teach, Thatch vẫn sẽ ở trên tàu Moby Dick, làm một đầu bếp không cần phải đánh nhau như vậy, ước mơ lớn nhất là tìm được biển trong truyền thuyết "All Blue", thỉnh thoảng trêu chọc anh ta như một con chim mẹ thích quan tâm lo lắng, kể cho anh ta nghe những chuyện phiếm trên thuyền.

Còn có Bố già, sẽ cùng anh ta đấu trí chỉ vì giấu đi một vò rượu, ở trong lời trách cứ bất đắc dĩ của anh ta cất tiếng cười to, bả vai rộng lớn có thể cho anh ta vượt qua một giờ nghỉ trưa yên ổn.

Em trai út của anh ta, Ace, luôn luôn ập mặt vào bát cơm của mình trong bữa ăn, và ngọn lửa cực nóng trong chiến đấu có thể làm đỏ cả đại dương, ngay cả bầu trời cũng sẽ có cùng màu sắc.

Hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác trên tàu Moby Dick, đi hết hòn đảo này đến hòn đảo khác. Bọn họ là hải tặc tự do trên biển, là gia đình hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ không có khả năng mất đi lẫn nhau.

Nếu không có những gì Teach đã làm...

Mọi thứ sẽ là tốt nhất.

Cảm xúc của Marco ít khi dao động lớn như vậy, nhưng mà một khắc nhìn thấy Teach, lý trí bị lửa giận dâng tào trấn áp, anh ta nhất định phải giết chết tên này, bất kể trả giá thế nào.

Hiện tại, anh em của anh ta, đang bảo vệ kẻ thù trước mặt anh ta.

Marco nhắm mắt lại, buộc mình tỉnh táo lại, anh đánh giá Thatch, bạn tốt vẫn giống như trước, không có thay đổi, biểu tình sống động trở lại ký ức của anh ta.

Marco bỗng nhiên nghĩ đến, hoặc có thể nói là bởi vì ý nghĩ kia quá mức tốt đẹp, khiến anh ta không dám nghĩ tiếp.

Thatch và Teach đều ở chỗ này, thậm chí Teach còn phát ra đạn tín hiệu cầu cứu, anh ta sẽ không nhìn lầm, đó là đạn tín hiệu của băng hải tặc Râu Trắng. Khác với những mẫu hoàn thiện sau này sẽ để lại biểu tượng của băng hải tặc Râu Trắng, trước mắt xem ra, chế tác đạn tín hiệu chỉ là thỏa mãn nhu cầu cơ bản.

Marco có một phỏng đoán gần như chứng minh được sự thật.

Hạnh phúc to lớn đập vào đầu, Marco cũng sắp khóc lên. Ngọn lữa xanh không ngừng dao động, nhưng không ai có thể nhìn ra anh ta không bình tĩnh.

Người dù lợi hại đến đâu, cũng không cách nào từ trên mặt một con chim nhìn ra tâm tình dao động của nó, không thể nghi ngờ.

Cho nên, Thatch vẫn duy trì tư thế phòng thủ như cũ.

"Này! Chuyện gì xảy ra?"

Đạn tín hiệu phát ra không quá một phút đồng hồ, Marco lại nhìn thấy một người quen, sau khi "Kết thúc cuộc chiến", làm bạn với anh ta ở Sphinx và thủ hộ quê hương của Bố già - - Izo.

Bộ kimono nữ màu đen đoan trang tùy ý buộc thắt lưng, tóc dài dùng trâm cài cài sau đầu, son môi diễm lệ, dung mạo quanh co khúc khuỷu, vừa mở miệng, lại là giọng nam tính.

Ánh mắt như mũi tên chim ưng quét qua xung quanh, nhìn thấy Teach người đầy máu nằm trên mặt đất không biết sống chết, khí thế quanh thân nhất thời biến đổi.

"Ai đã làm điều đó!", anh ta giận dữ.

Lại dám ra tay với người nhà của anh ta! Không thể tha thứ!

Thatch cũng tức giận không kém, một ngón tay hướng Phượng Hoàng từ lúc anh ta xuất hiện liền im lặng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Chính là nó, con quái vật chết tiệt đó!"

Izo cũng nhìn về phía con chim xanh xinh đẹp kia, đối phương chỉ dài nửa cánh tay, cái cổ mảnh mai bẻ một cái liền gãy, thu cánh lại đứng ở trên cành ngóng nhìn bọn họ bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng, trên người sạch sẽ không giống như là hung thủ tạo thành vết máu đầy người Teach.

Nhưng so với phán đoán của mình, lời buộc tội của Thatch, cùng với thảm trạng của Teach càng có thể thiên về sự thật, con chim nhỏ thoạt nhìn ngoan ngoãn này, chút nữa là có thể giết người nhà của bọn họ!

Phi hành đoàn đã tập trung nhiều hơn, và dưới sự vắng mặt của con chim xanh, Teach đã được xử lý khẩn cấp trước khi được phi hành đoàn đưa đi để điều trị hiệu quả hơn.

Phượng Hoàng vẫn nhìn Teach rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng nó không nhúc nhích, không có một chút dấu hiệu công kích, thậm chí gạt qua một bên cảm xúc mà nói, Thatch và Izo không cảm giác được một tia thù địch.

Hoàn toàn không giống lúc trước chắc chắn sẽ khiến cho Teach chết.

Bầu không khí nhất thời hết sức kì lạ, một bên căn bản không có ý đánh nhau, một bên bỏ lỡ thời cơ ra tay tốt nhất, Thatch vẻ mặt rối rắm, không biết có nên tấn công hay không.

Hai người một chim giằng co rất lâu, Phượng Hoàng trên cây ra tay, nó từ trên cây nhảy xuống đất biến thành một người đàn ông cao lớn tóc vàng!

Thatch phát ra tiếng kêu kì lạ, tay cầm súng cũng dừng lại, hoang mang trừng mắt nhìn.

Người đàn ông tóc vàng khí chất thành thục ổn trọng, trên mặt mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, nhìn kỹ, bên trong giống như ẩn chứa một loại cảm xúc nặng nề nào đó, làm cho người ta không khỏi tránh né đối diện với hắn, sợ bị loại tình cảm này bao phủ.

Trong lúc người đàn ông hiện thân, anh ta đã túm lấy chiếc áo sơ mi trắng đang mở rộng, Izo còn chưa thấy rõ dấu vết màu đen kia là gì, anh ta đã cài nút áo lên trên cùng.

Quần dài màu đen vừa vặn chỉ đến bắp chân, trên đùi trái mang theo vòng tua rua, càng lộ ra bắp chân dài nhỏ, lông mày Izo nhếch lên khi nhìn thấy dép lê của người đàn ông thì hung hăng nhăn lại, tình cảm ghét bỏ bộc lộ trong lời nói, hòa tan bầu không khí đối địch.

Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, mị lực của người đàn ông trưởng thành đập vào mặt, tư thái thả lỏng lộ ra sự thành thạo của anh ta, giống như chuyện gì cũng không làm khó được anh ta, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.

Chỉ là nhìn người này, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng anh ta đánh Teach đến chỉ còn một hơi thở.

Có vẻ là một người tốt. Đó là ấn tượng đầu tiên của Izo.

Bố già chắc hẳn là sẽ thích anh ta, Izo nghĩ tiếp.

Không hề ý thức được mình đang đối mặt với kẻ thù làm tổn thương anh em mình, quay đầu nhìn Thatch, người này đã hoàn toàn mất đi ý chiến đấu.

Anh ra sẽ không còn đang suy nghĩ chuyện chim biến thành người sống chứ? Izo biết rõ mạch não đơn thuần của Thatch nên không nói gì.

Marco vẫn duy trì khoảng cách giữa ba người, họng súng đen nhánh như cũ nhắm ngay anh ta, sau khi bản thân biến trở về thành người, hai người rõ ràng đã trải qua bão táp trong đầu, không hẹn mà sự thù định giảm xuống, cho nên, trong mắt Marco, động tác giơ súng nhắm ngay anh ta có chút ngốc.

Nhưng đây là anh em nhà mình, Marco cũng không có vạch trần.

Bất luận là Thatch hay là Izo, bọn họ đều không nhận ra mình, mặc dù sự thù địch không còn nữa nhưng ánh mắt nhìn người xa lạ kia vẫn cực kì rõ ràng. Marco không cảm thấy xấu hổ vì các anh em không nhận ra mình, anh ta tin chắc đây là một thế giới khác, một thế giới mà tất cả mọi người đều sống mà không có anh ta.

Chuyện Marco nằm mơ cũng không dám nghĩ rõ ràng đã xảy ra trước mắt. Nếu cái giá phải trả cho giấc mơ trở thành sự thật là để anh ta chết ngay lập tức, Marco cũng nhất định không chút do dự.

"Tên TÔI là Marco, là người sử dụng năng lực trái Phượng Hoàng."

"Oa, tuyệt thật đấy! "Thatch phát ra cảm khái không đúng lúc.

Izo trừng mắt nhìn anh ta, ôm lấy cánh tay, dùng ngữ khí tuyên bố nói, "Ngươi vừa rồi suýt chút nữa giết anh em của bọn ta."

"Đúng vậy, không sai, tôi thiếu chút nữa có thể giết hắn." Marco không có một chút ăn năn, thậm chí có chút tiếc nuối.

Izo chán ghét chậc một tiếng, Thatch lúng túng nói không ra lời.

"Ngươi có biết băng hải tặc Râu Trắng đối xử với người làm hại gia đình bọn ta như thế nào không?"

Marco gật đầu và nói với giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta khó chịu, "Tôi biết, tôi sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình."

Dừng một chút, anh ta còn nói, "Hắn còn chưa chết, nhưng nếu tôi chết, vậy thì không nhất định."

Thatch bỏ đi biểu tình ngơ ngác, ánh mắt sắc bén, "Ngươi đang uy hiếp bọn ta sao?"

Marco thái độ thập phần ôn hòa, khóe môi là nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ có thể bao dung tất cả tính tình bén nhọn của bọn họ.

"Tôi là đang nói sự thật, lữa của tôi không làm tổn thương người, nhưng có thể chữa khỏi vết thương, khi anh chặt đứt cánh của tôi, có lữa đã rơi vào và giúp hắn duy trì sự sống. Chờ hắn tỉnh, các ngươi có thể hỏi hắn, là ai bắt đầu tấn công trước, tôi phản công chỉ là hơi quá đáng một chút."

"Không chỉ một chút, ngươi chút nữa đã giết hắn!" Thatch tức giận nói, cảm thấy mình thật ngu ngốc khi nửa phút trước nghĩ đối phương là người tốt.

"Hắn cũng muốn giết tôi, nếu như tôi không có năng lực Phượng Hoàng, bây giờ tôi đã chết dưới khẩu súng của hắn." Marco phóng đại sự thật, thành công để cho Thatch nói không ra lời.

Hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau, Thatch sẽ nói cái gì, anh ta một chút cũng không bất ngờ.

Điều khó xử lí chính là Izo, vị mỹ nhân nóng nảy này cực kỳ bình tĩnh, thường thường anh ta không nói một lời, khẳng định không phải bởi vì bạn đã thuyết phục được anh ta, mà là anh ta đang quan sát, tìm ra tâm tư ác liệt không có ý tốt.

Marco thái độ thản nhiên, mặc cho anh ta đánh giá, anh ta biết rõ anh em của mình, mà đối với bọn họ mà nói, mình là một người xa lạ nguy hiểm, Marco có thể đoán được mình sau đó sẽ trải qua cái gì, trong lòng không có sợ hãi, chỉ có thật sâu chờ mong.

Sau khi liên lạc với Râu Trắng, Izo được chỉ thị móc ra Hải Lâu Thạch, thói quen này của anh ta cho dù thay đổi thế giới vẫn không thay đổi. Những người có năng lực đều không muốn cảm nhận cảm giác bị đá biển trói buộc, nghe nói toàn thân sẽ vô lực, giống như chết đuối trong nước biển.

Marco không có chút chống cự nào, điều này làm cho Izo không khỏi nhìn anh một cái, trong lòng không khỏi nghi hoặc, "Ngươi thật sự biết ngươi sẽ đối mặt cái gì sao?"

"Đại khái vậy."

Izo siết chặt còng tay Hải Lâu, "Cho dù ngươi muốn trốn, bây giờ cũng không có cơ hội."

Marco lắc lắc còng tay, cười nói, "Tôi sẽ không trốn đâu."

Cá voi to lớn giống như thuyền dừng lại bờ biển, là mọt vùng đất mới được khai sinh, thuyền khoảng cách quá gần dễ dàng mắc cạn, cho nên dừng ở khá xa biển sâu, trên boong tàu đứng đầy người, khác với xem náo nhiệt tâm tính, những người này ôm sát ý tụ tập ở trên thuyền, nhưng bởi vì mệnh lệnh Râu Trắng không được phép xuống thuyền

Mười mấy đội trưởng lần lượt xếp ra, đứng ở trước người bọn họ, thân hình vĩ ngạn như người khổng lồ, tay cầm Murakumogiri, áo choàng màu trắng theo gió tung bay, tư thế đứng thẳng tắp như cây thông, Râu Trắng mang tính biểu tượng, đó là Bố già của anh ta.

Hình xăm trước ngực Marco dường như đang nóng lên, anh ta nhịn xuống tâm tình kích động, đứng cách đó hơn mười bước.

Bố già tâm trạng không tốt đi đến gần, phát giác chung quanh không gian mơ hồ chấn động, đủ để nhìn ra người đàn ông tức giận. Lúc này Bố già không dễ dàng chọc giận như trước, năm tháng lắng đọng ổn trọng, nhưng con trai bị thương đối với ông mà nói, so với tôn nghiêm bị hao tổn còn nghiêm trọng hơn.

Marco ánh mắt lưu luyến từ trên người Bố già dời đi, tất cả người quen thuộc toàn bộ ở đây, kể cả Jozu người đã mất đi cánh tay.

Đây là đương nhiên, lúc này, cái gì cũng chưa xảy ra.

Marco thở dài.

Đối mặt với tù binh đã làm bị thương con trai, Edward không có bao nhiêu kiên nhẫn, mặc dù biết tính mạng của người này liên quan đến tính mạng của con trai, ông vẫn phải trừng phạt người đàn ông không biết tốt xấu này một chút.

Không có bất kỳ điềm báo nào, uy áp ùn ùn kéo đến tập trung người đàn ông tóc vàng, năng lực bị Hải Lâu Thạch giam cầm so với người bình thường còn yếu ớt hơn.

Edward không sử dụng năng lực, chỉ dùng Haki đã khiến cho không khí ngưng trệ, người đàn ông tóc vàng sắc mặt nhất thời trắng bệch, cơ thể run rẩy, nhưng vẫn không chịu khuất phục áp lực, ánh mắt ôn hòa phát ra ánh sáng, máu từ khóe miệng anh ta chảy xuống, trong mắt người đàn ông này vẫn không lộ ra chút e ngại và hối hận nào.

Ánh mắt kiên nghị như vậy, không phải một kẻ liều mạng sẽ có được.

Edward nheo mắt lại, người đàn ông lảo đảo một chút khi ông giải trừ Haki, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, anh ta thở hổn hển hai hơi, lại đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt ông.

"Tên của ngươi."

Người đàn ông không hề tỏ ra ngạc nhiên, như là chắc chắn ông sẽ làm như vậy, "Marco, tôi tên là Marco."

Marco lặp lại, giống như muốn ông nhớ kỹ.

Ánh mắt thâm thúy của Edward một lần nữa đánh giá Marco, người này cho ông cảm giác quen thuộc, trực giác mờ mịt nhạt nhẽo, ông luôn cảm thấy mình sắp bắt được linh quang, Marco đột nhiên quay mặt đi, cúi đầu che giấu biểu cảm.

Hành động này đột ngột đến, Edward không khỏi sửng sốt, sau đó ý thức được, điểm chú ý của mình đối với Marco hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.

Người này, là bởi vì giết Teach mà bị đưa tới trước mặt ông, mà ông bây giờ cũng không muốn ra tay với Marco, đây không phải là lời giải thích cho con trai mình.

"Sao ngươi lại làm tổn thương con trai ta?"

Marco vẫn không nhìn thẳng ông, trong mắt Edward hiện lên vẻ không vui, người đàn mở miệng nói, "Tôi có thể chữa khỏi cho hắn."

"Bố già không có hỏi ngươi cái này! "Điếu xì gà trong miệng Fosa bị nhổ ra, vết sẹo trên mặt bởi vì trào phúng càng lộ vẻ hung ác.

Edward biết Marco còn có lời muốn nói, khi các đội trưởng phía sau không kiên nhẫn mở miệng, ông giơ tay ngăn lại.

Marco chiếm được cơ hội mở miệng, cũng không có vẻ gì vui vẻ, thanh âm nặng nề, nhìn về phía Moby Dick, "Tôi nói cái gì cũng sẽ không phải là sự thật, không bằng chờ hắn tỉnh lại, các ngươi tự mình hỏi là được rồi, đến lúc đó lại phán xét có phải muốn trả thù tôi hay không bất kể kết quả ra sao, tôi đều chấp nhận."

Rõ ràng là liên quan đến tình thế nghiêm trọng của tính mạng, lời nói của Marco lại đứng ở góc độ băng hải tặc Râu Tráng suy nghĩ, đây là giải pháp tốt nhất bây giờ, không ai biết lúc ấy xung đột phát sinh như thế nào, duy nhất tính mạng của người liên quan đang gặp nguy hiểm.

Nói không nên lời là bình tĩnh hay là ngu ngốc, đem tính mạng của mình giao phó cho một người gần như không có khả năng bào chữa cho mình, kết cục nhìn như hẳn phải chết, rốt cuộc vì sao lại làm ra lựa chọn như vậy?

Edward trầm ngâm hồi lâu, trong sự kinh ngạc trầm mặc của các đội trưởng còn lại, xoay người đi về phía Moby Dick, "Izo, đưa hắn lên đi."

"Hiểu rồi, Bố già."

Ta lại nói một câu:

Về việc tại sao Teach cho rằng Marco nhất định là người có sở hữu năng lực trái ác quỷ, đó đương nhiên là bởi vì thế giới của Vua Hải Tặc không có sinh vật giả tưởng nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro