3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các thủy thủ trên tàu Moby Dick xuống dưới tàu thu dọn vật tư, cứu Marco khỏi bị mọi người coi là kẻ sát nhân.

Tuy nói là lựa chọn của mình, hắn cũng sẽ không hối hận, nhưng ở trước mặt các anh em nhà mình như vậy không chịu nổi, trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên.

Từ khi Bố già ra mệnh lệnh, Izo liền cởi bỏ xiềng xích của hắn, không chút lo lắng hắn sẽ chống trả, chạy trốn. Marco biết đó không phải là vì họ tin tưởng vào bản thân mình mà chỉ tin vào phán đoán của thuyền trưởng.

Izo dẫn hắn đến phòng y tế, dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì. Samurai cầm súng tính cách lãnh đạm, đối với người không quen nửa phần không muốn phản ứng. Đồng thời, cũng sẽ không bởi vì cảm xúc mà từ bỏ lý trí suy nghĩ.

Đây cũng là nguyên nhân Bố già muốn anh ta đến xem quản mình.

Nếu là đổi thành các anh em khác, tùy tiện Jozu, Fossa, sợ không phải sẽ trực tiếp đánh nhau, các anh em tốt của hắn cũng sẽ không nén giận, Marco cũng không cam đoan chính mình sẽ bị động chịu đòn.

Trở lại Moby Dick, mỗi tấm ván trên tàu đều gợi lại ký ức của hắn.

Thatch và Ace thường xuyên ở mạn thuyền bên trái thi đấu câu cá, trên boong thuyền đầu cá voi, Vista và Haruta sẽ tiến hành tỷ thí kiếm, trốn ở chỗ cao, lau khẩu súng lục bóng loáng kia, hắn chỉ là cần tìm chút chuyện làm, nếu có người nào không mở mắt chọc giận hắn, ví dụ như hai vị câu cá, sẽ bị hắn không thương tiếc đá xuống thuyền, sau đó Namur sẽ đợi đến khi Thatch đem Ace từ trong nước kéo lên mới vươn tay giúp đỡ.

Bố già luôn được vây quanh bởi một đám người, bọn họ đều có chuyện riêng để làm, họ chỉ là đơn giản thích ở bên cạnh Bố già và Bố già cũng thích cảm giác được các con trai vây quanh. Thường xuyên sẽ có một hai người phớt lờ lời cảnh cáo của các y tá, lén đưa cho Bố già một trai rượu, nếu Bố già cười quá vui vẻ, y tá sẽ phát hiện manh mối.

Những người này dám can đảm khiêu khích đội y tá, nhưng ngay cả một ánh mắt của Marco họ cũng không chịu nổi, cặp mắt kia thản nhiên đảo qua, một đám người biết rõ còn cố phạm vội vàng trốn tránh trách nhiệm.

Khôn ngoan như Marco, điểm danh từng người nói chuyện, trước tiên phạt lệnh cấm rượu một tháng, đồng thời bị kiểm điểm 10 000 chữ, không biết viết chữ cũng phải vẽ ra cho đủ số.

Bố già đau đớn mất rượu, còn bị con trai bất đắc dĩ răn dạy, nhưng nhìn thấy thảm trạng của các con trai khác, không chút khách khí cười ha ha, các thuyền viên giận dỗi liên tục kêu thảm thiết, Marco vẫn không mảy may lay động.

Izo lễ phép gõ cửa, tiếng đập cửa kéo về suy nghĩ bay xa của Marco trở về.

Bởi vì năng lực của Phượng Hoàng, sau này Marco đảm nhiệm vai trò thuyền y, hắn không chỉ dựa vào đặc tính của Phượng Hoàng, còn có kỹ năng chuyên môn mà bản thân hắn vì muốn trở thành bác sĩ mà cố ý học tập.

Hải tặc luôn vì ước mơ, hoặc là châu báu mà lao tới hết trận này đến trận khác, mà bác sĩ, là người chiến đấu với thần chết, cứu vớt những người sắp chết, là trách nhiệm của bọn họ, chứng kiến sinh mệnh ở trong tay trôi qua là chuyện khiến bác sĩ phải đau khổ nhất.

Đối với Marco mà nói cũng là như thế, nhưng bất kể là năng lực hay là kỹ năng, đều không thể cứu được người hắn muốn cứu, bây giờ ngược lại phải đi cứu lại người khiến hắn mất đi tất cả.

Izo gõ cửa sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, đội y tá bận rộn không ai để ý tới anh ta, họ đều đang hết sức cấp cứu Teach đang hấp hối.

Marco nhìn người đàn ông có hơi thở yếu ớt đó, nắm đấm không khỏi siết chặt.

Lúc trước, Moby Dick kết thúc bữa tiệc và bắt đầu một ngày mới, so với tất cả mọi người dậy sớm chuẩn bị đồ ăn Thatch, không thấy bóng dáng đâu nữa, khi được người khác phát hiện, Thatch đã không còn thở, ngay cả cơ thể ở trong gió đêm lạnh như băng cứng ngắc, là hắn phán định Thatch đã chết và báo cho mọi người chuyện này.

Nếu có người lúc ấy phát hiện anh ta, Marco tuyệt đối có thể cứu anh ta, nhưng ai cũng không có chú ý.

Con dao cắm ở sau lưng Thatch giờ phút này treo ở bên hông Teach, hắn thật muốn cứ như vậy mặc kệ tên khốn đó chết đi.

Nhưng là hắn cùng Bố già đã thỏa thuận, bất kể tình huống gì, Marco cũng không được làm kẻ thù của Bố già.

Để cho hắn tùy hứng một lần, lúc này đây, hắn có thể bảo vệ tất cả mọi người.

Marco quay đầu trưng cầu sự đồng ý của Izo, đi về phía trước vài bước.

Các y tá bởi vì người đàn ông đi vào bất ngờ không thể không dừng công tác trong tay, Angela đội trưởng đội y tá mặt mày sắc bén khẽ nhếch, rất là bất mãn.

"Bố già có lệnh để tên này trị liệu. "Izo kịp thời mở miệng.

"Ồ, tôi thấy rồi, chính hắn làm Teach bị thương thành như vậy, bây giờ sợ hãi muốn bù đắp à?"

Marco không nói nhiều, kinh nghiệm trước kia nói cho hắn biết, khi y tá trưởng tức giận, cố gắng giữ im lặng, nếu không, khó tránh khỏi lúc trị liệu cô ấy sẽ không để cậu chịu nhiều đau khổ nữa.

Chọc ai cũng không nên chọc thuyền y, dù sao không ai có thể cam đoan mình tuyệt đối sẽ không bị thương, cũng không ai có thể cam đoan mỗi một nữ y tá mặc hoa văn báo đều dịu dàng tốt bụng, họ càng có khả năng ở khi trị liệu tước đoạt quyền lợi sử dụng thuốc giảm đau của bạn.

Marco cũng chưa từng trải qua khi lúc Angela nổi giận, bọn hắn bình thường đều là cùng một đội, và hao tâm tổn trí vì đám đồng đội kia, nhất là khi cấm rượi Bố già.

Khả năng tự chữa lành của hắn cũng khiến hắn không có cơ hội trải nghiệm sự phục vụ nhiệt tình của các y tá.

Angela ngoài miệng không buông tha người, nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh của Bố già, cô tức giận dẫn các y tá đứng sang một bên, Marco nói tiếng cảm ơn, đứng ở trước mặt Teach.

Ranh giới giữa vết thương bị rách mơ hồ, trải qua xử lý, lúc này không có máu chảy ra, đòn tấn công của hắn lúc đó làm gãy hai cái xương sườn, trái tim lộ ra, lúc này đập yếu ớt.

Sự sống yếu ớt như thế, chỉ cần hơi động một chút, là có thể chấm dứt mạng sống của người này, hắn ta sẽ chậm rãi chết đi, thiết bị y tế tiên tiến nhất cũng không cách nào hồi sinh mạng sống của hắn. Giống như Thatch lúc đó.

Marco không thể tránh khỏi nổi lên ý nghĩ như vậy.

Hắn vươn tay ra, tất cả mọi người ở đây không khỏi ngừng thở, sát ý ẩn giấu như có như không vờn quanh hắn, các vị trong đội y tá cũng rất lo lắng.

Bàn tay hóa thành lữa Phượng Hoàng đang thiêu đốt, Marco nhét bàn tay vào trong lỗ thủng to bằng nắm đấm trước ngực Teach.

Chuyện không thể tưởng tượng nổi đang phát sinh, Marco cực kỳ chậm rãi giơ bàn tay lên, chỗ lữa Phượng Hoàng bao trùm, mầm thịt nhanh chóng sinh trưởng, bao trùm trái tim, càng nhiều máu thịt tân sinh bám vào xương trắng.

Thịt và máu được tái sinh, xương cốt được nối lại, Angela ánh mắt sáng quắc nhìn Marco, giống như đang nhìn "thuốc vạn năng".

Cho đến khi cái lỗ trên ngực của Teach biến mất, làn da mới màu sắc tái sinh cùng những chỗ khác hơi có khác biệt, còn lại thì tìm không ra dấu vết bị thương, dấu hiệu sự sống đang ổn định, không lâu nữa, Teach liền có thể tỉnh táo lại.

"Anh, năng lực của anh là gì? "Angela mắt nóng hỏi.

"Năng lực của Phượng Hoàng, phải rất lâu, tôi mới biết có thể dùng như vậy. "Hắn làm như đáng tiếc, ngón tay lướt qua cằm người đàn ông, thu hồi bên người.

Angela nghe ra tiếc nuối trong lời nói của hắn, trong khoảng thời gian ngắn đúng là có thể đoán được lời chưa nói hết của hắn.

Người đàn ông tóc vàng nhìn Teach, cảm xúc trong mắt cực kì phức tạp, hắn có phải nhớ tới chuyện gì hay không? Ánh mắt kia có một phần cô rất quen thuộc, khi không thể cứu được đồng đội, cô cũng sẽ lộ ra mệt mỏi và hối hận lực bất tòng tâm như vậy.

Nếu như có thể lợi hại hơn một chút, chuyên nghiệp hơn một chút, có phải là có thể cứu được bọn họ hay không?

Angela từ lâu nghĩ thông suốt, đem bản thân giam cầm ở quá khứ chẳng có ích gì, quan trọng là hiện tại, cô có thể cứu càng nhiều đồng đội, để những kẻ sắp chết kia ở trong lửa giận của mình, khắc sâu cho hậu quả của việc không tuân theo lời dặn của bác sĩ.

"Nếu cứu được rồi, đừng ở chỗ này vướng chân, mau cút đi." cô đối với quá khứ của người ngoài băng hải tặc Râu Trắng không có hứng thú, lập tức sữa lại tâm lí, bắt đầu đuổi người.

Marco không phải lần đầu tiên dùng năng lực cứu người, cũng là lần đầu tiên mất hết sức lực như vậy, bây giờ chỉ đứng liền cực kì khó khăn, trước mắt biến thành màu đen, tay chân vô lực.

Đây là kết quả của việc sử dụng quá mức khả năng.

Phượng Hoàng đối với người ngoài mình tác dụng không lớn, cũng là lần này ngẫu nhiên, hắn phát hiện lữa Phượng Hoàng mình rơi vào tim Teach không có dập tắt, mà là bảo vệ tim của hắn, lúc này mới có thể chống đỡ đến bây giờ.

Nói có thể cứu người chỉ là một canh bạc, đánh bạc thắng, hắn có thể đứng ở Moby Dick, đánh bạc thua, đó cũng chỉ là sự truy đuổi không ngừng của băng hải tặc Râu Trắng.

Hắn không quan tâm kết cục, chỉ cần tất cả bọn họ đều còn sống.

Không nghĩ tới ở thế giới khác, năng lực của hắn so với trước kia còn có chỗ tăng lên, tuy rằng tiêu hao tương đối lớn, nhưng vết thương chí mạng như vậy vẫn có thể cứu được, tin tức này nếu để lộ ra ngoài, tiền thưởng của hắn sẽ lại tăng gấp đôi.

Nhưng ở đây hắn chính là một kẻ vô danh, thậm chí cũng không tính là hải tặc, tự nhiên cũng sẽ không có thứ gọi là tiền thưởng. Tiết lộ trên tàu có người sở hữu khả năng chữa trị sẽ dễ dàng thu hút những kẻ thèm muốn, Bố già sẽ không cho phép hắn tìm rắc rối, năng lực của hắn cũng sẽ không có càng nhiều người biết.

Sự phát triễn của mọi thứ đang chệch hướng. Hắn nên suy nghĩ cẩn thận về những việc cần làm tiếp theo.

Izo đưa hắn đi ra ngoài, đi ngang qua phòng mà hắn đã từng ở, Marco dừng lại dò hỏi, "Đây là phòng của ai?"

Sắc mặt người đàn ông mặc kimono lạnh lùng, "Của Teach."

Marco biết anh ta vẫn còn cảnh giác với mình, người đàn ông này mặt ngoài không nói, trên thực tế mọi người trong băng hải tặc Râu Trắng cực kì để ý, muốn anh ta xem xét tội phạm giết người thiếu chút nữa đắc thủ này, trong lòng phỏng chừng rất khó chịu.

Nhưng mà đáp án Izo làm cho Marco có chút bất an.

Phi hành đoàn có thể lựa chọn nơi ở của mình, điểm này không có quy định đặc biệt gì ở Moby Dick. Nhưng là phòng của các đội trưởng, đều là cố ý an bài tốt, vì khi địch tập kích sẽ phản ứng nhanh nhất.

Hắn nhanh chóng hồi tưởng lại các đội trưởng mình đã gặp qua, ngoại trừ Ace, mỗi người đều đã gặp bên cạnh Bố già.

Marco không biết mình đang ở khoảng thời gian nào, hắn cũng không thể nhìn thấy gợi ý tương ứng. Nếu Ace ở trên tàu, nó sẽ không còn xa nút nơi Thatch tìm thấy Trái ác Quỷ.

Phiền nhiễu của hắn rất nhanh được giải đáp, phòng của Ace vẫn là căn phòng đó. Trên cửa treo một tấm ván gỗ, nóng nảy viết: Ngoại trừ ăn cơm và đánh nhau, đừng gọi tôi dậy!

Ace giống như là chưa bao giờ ngủ đủ giấc, ở ngoài chiến đấu bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể tùy thời tùy chỗ tiến vào giấc ngủ. Thanh niên mới vừa tiếp nhận lời mời của Bố già, ở trong tiệc tối đột nhiên ập mặt vào trong đĩa, kêu thế nào cũng không tỉnh, mọi người sợ tới mức nhanh chóng kéo hắn lại, Marco cẩn thận kiểm tra tình huống của Ace, khiếp sợ lại không nói gì, "Thằng nhóc ngủ rồi."

"Hả?!!!"

Nhớ lại quá khứ, Marco khẽ cười thành tiếng, thu hút ánh mắt chăm chú của Izo, Marco gõ tấm ván gỗ, bình luận, "Cậu ta thật đáng yêu."

Ánh mắt giống như nhìn biến thái của Izo, Marco cảm thấy hắn nghĩ sai cái gì, nhưng suy nghĩ chân chính của mình cũng không thể nói ra, Ace rất đáng yêu, đây là sự thật mọi người công nhận nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra trước mặt cậu ta.

Trừ phi là muốn bị Hỏa Quyền xấu hổ đấm bay, thì nói sao cũng được.

"Tôi ở đâu?"

"Phòng giam."

"Thật đúng là mới lạ. "Hắn cũng không biết trên Moby Dick vậy mà có phòng giam.

Căn phòng Izo dẫn hắn tới là phòng chứa đồ tạm thời thu dọn, căn phòng không lớn, chỉ có một cái giường gỗ, trên giường đặt hai tấm chăn, gấp gọn gàng, ngược lại nhìn không ra là đãi ngộ đối đãi với "phạm nhân".

Marco thích ứng tốt, nghe thấy Izo khóa cửa, hắn lên giường nằm, bắt đầu sắp xếp lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Biết được Ace đã lên tàu, như vậy khoảng cách thời gian Thatch tìm được trái bóng tối không xa.

Marco vốn tưởng rằng, có lẽ thay đổi một thế giới, hướng đi cũng sẽ khác nhau, ví dụ như Thatch sẽ không bị Teach sát hại, cuộc chiến trên thượng đỉnh cũng sẽ không xảy ra.

Nhưng là khi nhìn thấy Teach, hắn liền biết, ý nghĩ này chỉ là vọng tưởng mà thôi, Taech không có thay đổi, hết thảy cũng sẽ không thay đổi.

Thay đổi một thế giới khác, Teach so với trước càng chủ động, hắn ta không có che giấu bản thân, ngược lại đem bản thân đặt ở chỗ dễ thấy, trở thành đội trưởng băng hải tặc Râu Trắng.

Sự phát triển này nằm ngoài dự đoán của Marco.

Khi băng hải tặc Râu Trắng mới thành lập chế độ đội trưởng, chưa từng quy định đội trưởng nhất định phải là người như thế nào mới có thể làm. Việc lựa chọn đội trưởng được quyết định dựa trên phiếu bầu của phi hành đoàn.

Lúc trước khi Kozuki Oden trở lại Wano, đội trưởng đội hai bị bỏ trống một thời gian dài, Teach đã ở trên tàu thời gian dài, tận tâm với công việc, tính cách lại hiền lành, cho nên được bầu làm đội trưởng.

Bản thân Teach không có ý đồ là một mặt, mặt khác, Bố già đối với việc này cũng không có biểu thị gì, việc này cuối cùng không giải quyết được gì.

Có một lần, hắn tình cờ nhắc tới chuyện này, người đàn ông ánh mắt thâm thúy, giơ vò rượu lên uống một ngụm lớn, lắc đầu.

Marco biết đây là không muốn nói, vì thế đoạt lấy vò rượu của ông, cau mày nói, "Bố già, đừng tưởng rằng ra vẻ thâm trầm có thể lấy cớ uống rượu, lần này đã vượt qua lượng rượi hôm nay!"

"Gura ra ra ra, thật là keo kiệt, Marco."

Lúc đó Bố già, có phải hay không nhìn thấy điều gì rồi?

Cho dù là ở chung nhiều năm, Marco vẫn không cách nào hoàn toàn lý giải ý nghĩ của Bố già, hắn chỉ là toàn tâm tín nhiệm cha mình, tin tưởng ông có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Nhưng Bố già đã mạnh mẽ quá lâu, lâu đến nỗi hắn cho rằng Bố già không gì không làm được, thẳng đến thượng đỉnh sau này, Marco vô số lần nhớ tới lời Bố già nói với Ace.

"Ta có đủ tư cách làm cha hay không?"

Bố già đương nhiên là một người cha đủ tư cách.

Vậy hắn có phải là một đứa con trai đủ tư cách hay không?

Thân là con trai, chẳng lẽ không nên trở thành lá chắn mạnh mẽ nhất bảo vệ cha mình hay sao, đem tất cả nguy hiểm đều ngăn cản, bảo vệ cha mình không bị thương tổn?

Trách nhiệm của con trai và cha là giống nhau, cha làm được, hắn lại không làm được.

Marco mệt mỏi ngã vào trong chăn, tự nói với mình đó đã là quá khứ, hắn bây giờ có cơ hội thay đổi tất cả, chỉ cần tiếp tục ở lại Moby Dick, hắn sẽ giám sát nhất cử nhất động của Teach.

Tuyệt đối sẽ không, để bi kịch lúc trước xảy ra lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro