4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thatch đến thăm người bạn tốt Teach, người đang nằm trên giường bệnh với tất cả các loại dụng cụ được kết nối và nghe các tín hiệu.

Anh ta không hiểu những thứ này, nhưng sắc mặt Teach so với lúc đầu trắng bệch như tờ giấy, bây giờ đã có chút hồng hào, hô hấp cũng đều đặn. Quan trọng nhất là, cái lỗ đáng sợ trên ngực đã được bao phủ bởi máu thịt mới.

Nghĩ đến bất kể là vết thương hay là chữa khỏi đều xuất phát từ cùng một người, tâm tình Thatch rất phức tạp.

Anh ta đương nhiên biết, làm hải tặc, tất nhiên tránh không được tranh đấu. Trong thế giới hải tặc, cá lớn nuốt cá bé. Mạnh mẽ là nền tảng của đấu tranh. Cho dù là dưới lá cờ của Bố già, cũng không phải nói tất cả mọi người có thể bình yên vô sự.

Hải tặc Râu Trắng là một băng hải tặc cỡ lớn có hơn một ngàn sáu trăm người, trải qua chiến đấu nhiều như nước biển trong đại dương, anh em chết đi cũng giống như vậy.

Tất cả họ đều sẵn sàng trả giá cho hành động của mình, thậm chí là cái chết.

Thành thật mà nói, chính là bởi vì cảm thấy Marco không giống như là đồ vô sỉ giết người tàn bạo, anh ta mới rối rắm như vậy. Nhưng một bên là anh em của mình, một bên là người xa lạ vừa mới gặp mặt, trực giác khó hiểu kia của anh ta sau khi gặp qua thảm trạng của Teach, căn bản không giải thích được.

Thế nhưng anh em còn ở trong phòng bệnh tiếp nhận trị liệu, anh ta lại bị Bố già yêu cầu giao đồ ăn cho kẻ giết người. Xuất phát từ đạo đức cơ bản của đầu bếp, Thatch đã không bỏ ớt ma quỷ hoặc nước mũi vào cơm chiên.

Đến trước cửa phòng Marco, anh ta nhẫn nại gõ cửa, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Thatch lại gõ gõ, chờ đợi trong chốc lát, vẫn không có động tĩnh. Anh ta hơi có vẻ thô lỗ đẩy cửa ra, chuẩn bị châm chọc tên tù nhân không tự mình hiểu lấy này.

Đẩy cửa ra, trong phòng cũng không có bóng dáng người đàn ông tóc vàng, chỉ có một ngọn lữa màu xanh trên giường, lông đuôi màu vàng tìm kiếm an toàn, vòng quanh thân chim.

Thatch một phen giữ chặt cánh cửa sắp va vào bức tường, cẩn thận làm cho nó dừng lại.

Những xúc cảm thị giác mềm mại gợi lại ký ức của anh ta.

Một cơn bão ngoài ý muốn trên biển đã đẩy họ đến một hòn đảo vô danh. Bởi vì là hòn đảo chưa từng đổ bộ qua, cũng không có tư liệu tương ứng về hòn đảo nhỏ, dưới tình huống đại khái xác định không có nguy hiểm, Thatch làm đầu bếp trưởng, dẫn người của mình lên đảo tìm kiếm thức ăn có thể ăn, lưu lại ký hiệu chờ đợi thuyền viên nhặt được.

Con đường nhỏ sau cơn mưa lầy lội không chịu nổi, tình cờ đi ngang qua một hang động, tiếng bước chân không che dấu kinh động đến động vật nhỏ cư trú trong hang động.

Đám lông xù trắng nõn nhu động mới nhìn ra nguyên lai là vài loài động vật giống nhau chen chúc cùng một chỗ, bộ lông quá dài rối tung giống như kẹo bông gòn màu trắng, đám kẹo bông gòn lộ ra lỗ tai hình tai thỏ tròn tròn thật dài, hoảng loạn đem mình giấu ở phía dưới thân thể Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng bị quấy rầy hai mắt cũng không mở, cánh khép lại, đem đám kẹo bông gòn kinh sợ bảo vệ ở dưới đôi cánh.

Các động vật nhỏ đáng yêu hấp thu tình cảnh ấm áp của nhau làm dịu đi người đầu bếp, anh ta lựa chọn không quấy rầy, che dấu hơi thở rời đi.

Vào thời điểm đó, Thatch đã không liên kết những con chim xanh trong hang với Marco, người mà anh ta gặp sau đó. Vốn tưởng rằng là đồng loại, không nghĩ tới sẽ là người ăn trái ác quỷ.

Anh ta đem cơm rang đặt lên bàn, đang do dự là trực tiếp rời đi hay là đánh thức người ta ăn cơm, bên kia Phượng Hoàng mở to mắt, trên ánh sáng người lóe ra, Thatch lại thấy một màn biến thành người, cằm không chịu thua kém há to, phát ra thán phục.

"Cho tôi sao? "Marco chỉ vào cơm chiên biết rõ còn hỏi.

Thatch gật đầu, hắn mới cầm thìa ăn. Nếm được hương vị quen thuộc, Marco thật lòng cảm tạ thần linh không biết ở nơi nào, để cho hắn có thể ở một thế giới khác, cùng các anh em gặp lại.

Hai người khó có được thời điểm an tĩnh như vậy, nhưng hắn lúc này đối với băng hải tặc Râu Trắng mà nói còn là kẻ thù, thuyền viên nhà mình đối với người dám thương tổn người nhà có bao nhiêu bài xích hắn biết rõ.

"Cảm ơn vì bữa ăn. "Marco đặt thìa xuống.

Lễ phép nói lời cảm ơn khiến Thatch kinh ngạc, trong hải tặc hiếm thấy có người lễ phép như vậy, mỗi một người đi tới trên thuyền của bọn họ, thông thường đều giống như Ace, giương nanh múa vuốt đối với bọn họ.

Marco rất bình tĩnh, thái độ có thể gọi là thoải mái, cho dù bị nhốt trong phòng nhỏ, cũng không thấy hắn có bất kỳ chống cự bài xích nào.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Marco khoanh chân ngồi ở trên giường, nụ cười ôn hòa làm cho ánh mắt của hắn như là chiếu vào ánh mặt trời.

Nhìn lén người ta bị phát hiện, Thatch trong nháy mắt không được tự nhiên. Đối diện với ánh mắt của Marco, anh ta lại giật mình, chỉ cảm thấy cặp mắt kia nhìn anh ta, giống như đang nhìn anh em thất lạc nhiều năm rốt cục tìm được về, cẩn thận dò xét, tình cảm thâm thúy lại làm cho người ta nặng nề không thở nổi.

"Anh..." Anh ta vừa nói ra một chữ, Marco liền thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra tư thế cự tuyệt nói chuyện.

Thatch gãi đầu, bưng đĩa đứng một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Trên biển rộng mỗi người đều có một đoạn quá khứ không muốn đề cập tới, mọi người trong băng hải tặc Râu Trắng lại càng như thế. Nhưng chỉ cần bản thân không muốn trả lời, bọn họ cũng không có ý định đi tìm tòi nghiên cứu vết sẹo của người nhà.

Marco có lẽ cũng vậy.

"Marco là một người đàn ông có câu chuyện. "Thatch chỉ có thể tóm tắt bằng một câu.

"Nhảm nhí. "Izo trợn mắt, không muốn nói chuyện với đầu bếp ngu ngốc nữa.

Thatch ấp úng, dưới ánh mắt thúc giục ngày càng tăng của một số đội trưởng, anh ta thẳng thắn nói, "Tôi cảm thấy anh ta không phải là người xấu, anh ta đã đang ngủ với đám lông thú trong hang động."

Thatch nói xong, mấy vị đội trưởng trong phòng đều lộ ra biểu tình ghét bỏ không kém Izo bao nhiêu, trăm triệu lần không nghĩ tới căn cứ của Thatch lại là cái này.

Giống như là hải quân đến chỗ chính phủ chính nghĩa ăn cơm - - trong nhà có tên ngốc.

Vista sâu kín nhắc nhở, "Teach bây giờ còn hôn mê bất tỉnh trong phòng y tế."

Thatch không nói gì để chống đỡ, ánh mắt xin giúp đỡ từ trên khuôn mặt lạnh lùng của Izo chuyển dời đến trên người cha kính yêu của anh ta.

Edward nháy mắt mấy cái, mỉm cười nói, "Ta rất thích hắn."

Bố già vừa lên tiếng, mọi người liền biết mình nên dùng thái độ gì đối đãi Marco.

Duy chỉ có Izo hơi nhíu mày, "Bố muốn cho Marco gia nhập sao?"

"Ồ, biểu hiện của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? "Edward hỏi ngược lại.

"Cũng không phải, chỉ là cá nhân con cảm thấy cần phải quan sát thêm một thời gian nữa. "Izo bổ sung.

"Gura ra ra ra, đó là đương nhiên, đó chỉ là ý của ta, không cần coi Marco như tội phạm mà đối đãi, giống như Ace khi đó, các con tự mình đi gặp người đàn ông đó rồi sẽ biế liệu có đủ tư cách hay không."

"Bố già, bố thật sự có niềm tin đối với hắn."

Mấy vị đội trưởng được Bố già chỉ thị, trong lòng thoải mái, nói chuyện cũng không giống trước đó căng thẳng cảm xúc.

Jozu: "Đoàn y tá nói, qua hai ba ngày nữa, Teach sẽ không sao, Marco chữa khỏi thân thể Teach, nhưng về mặt tinh thần Teach vẫn đang đấu tranh."

Namur lúc này nói, "Ngọn lửa chữa bệnh của Phượng Hoàng vậy mà có thể tác dụng lên người người khác, trước đây tôi luôn cho rằng đó là sinh vật hư cấu bịa ra".

Haruta cười hì hì nói, "Nhưng tên đó thật đúng là đẹp trai, nhưng hơi nhỏ, khi chiến đấu hắn lại giống con chim tức giận..."

Anh ta nói tới đây, dừng một chút, tất cả mọi người nghĩ tới Teach, kẻ bị Haruta gọi là chim, sức tấn công quả thật không thể coi thường.

Vì thế Haruta ở trong ánh mắt mọi người ngoan ngoãn câm miệng.

Cuộc họp kết thúc trong tiếng cười của Edward khi Moby Dick cất neo thuyền và giương buồm ra khơi.

Cảm giác phiêu diêu đặc trưng trên biển khiến Marco cảm thấy an tâm. Xét thấy thân phận của mình bây giờ, hắn vẫn luôn ở trong phòng.

Ngoại trừ hai ngày đầu tiên, Thatch sau đó bắt đầu cùng Haruta tán gẫu một chút.

Bên ngoài phòng thường có thuyền viên đi qua, ở ngoài cửa sổ nhỏ có giọng nói chuyện. Chuyện trị liệu cho Teach đúng như hắn dự đoán không có ai truyền ra ngoài, các thuyền viên còn không biết Marco cứu mạng Teach, bởi vậy lời nói phần lớn không dễ nghe.

Marco có lúc sẽ cố ý mở cửa sổ, mỉm cười với bọn họ, đám hải tặc bị bắt không hẹn mà cùng run rẩy: Lại cảm thấy bộ dạng bị dọa của mình rất mất mặt, vì thế cố gắng chống đỡ một hơi, bày ra biểu tình hung giữ, hoang mang rối loạn chạy đi.

Đó là một trong số ít những cách mà Marco có thể vui chơi và nhìn thấy phi hành đoàn sôi nổi khiến hắn có tâm trạng tốt.

"Cũng không biết tại sao họ sợ anh. "Thatch đưa bữa sáng cho hắn, nhìn đám thủy thủ vừa chạy đi, nghi hoặc không thôi.

"Ai biết được?"

Thatch hôm nay mang tới chính là một bát cháo hương ngọt mềm dẻo, có lẽ là trực giác đầu bếp, anh ta rất nhanh thăm dò thói quen ăn uống của Marco.

Bữa sáng thích thanh đạm lại thêm một ít hoa quả, bữa trưa có thể đem chút thịt và đồ uống, nhưng không thường uống rượu, bữa tối thì tùy tiện, hắn có đôi khi lại sẽ quên bữa tối tồn tại.

Thatch còn nhớ rõ ngày hôm sau lúc anh ta mang cơm tối đến, Marco đã kéo chăn chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy cơm trong tay anh ta, bỗng nhiên lộ ra biểu tình giật mình, sau đó rút mình ra khỏi chăn, chờ Thatch đem đồ ăn đưa cho hắn.

Marco rất thích cơm anh ta làm, lúc ăn vô cùng cẩn thận, không thích nói chuyện, cũng sẽ không để dư thức ăn, ăn xong còn có thể nói lời cảm ơn với anh ta, đối với đầu bếp mà nói, đây không thể nghi ngờ là lời khích lệ tốt nhất.

Bởi vậy, Thacth bình tĩnh tâm tình, thậm chí có thể ở trong phòng cùng Marco trò chuyện một lát.

"Hôm nay cũng không ra ngoài xem sao? Anh đã ở trong phòng bốn ngày rồi, thật sự coi nơi này là tổ chim sao? Bố già không có cấm anh ra ngoài."

Marco biện minh cho mình, "Tôi ăn trái con chim, không phải chim thật."

Thacth trợn trắng mắt, "Vậy sao anh cứ biến mình thành chim, mỗi lần tôi trở lại đều thấy Phượng Hoàng. Đây là phòng của anh, không phải lồng sắt của anh."

Marco không cách nào giải thích đó là bởi vì sau khi mình đi tới thế giới này vẫn là hình thái Phượng Hoàng, buổi tối biến thành chim ngủ hoàn toàn là hành vi vô ý thức.

Hắn không nói gì, thay vào đó hỏi một câu khác, "Bao lâu nữa Teach sẽ tỉnh lại?"

Thatch bây giờ đã không còn phản ứng gì khi nghe câu hỏi này nữa, nhớ lại lời nói của Angela, "Hẳn là hai ngày nữa, nếu không tỉnh lại Angela sẽ phải sử dụng biện pháp cưỡng chế."

Nghĩ đến biện pháp cưỡng chế của y tá trưởng không phải là điều mình muốn biết, Marco bỏ qua đề tài này, "Vậy đi thôi."

"Cái gì?"

Thatch thu dọn đồ ăn, không hiểu Marco đang nói gì. Xanh lam tùy tiện xông vào dư quang, anh ta cương trực đứng dậy, trên vai bỗng nhiên nặng nề, quay đầu nhìn lại, cả khuôn mặt cơ hồ vùi vào trong lông chim của Phượng Hoàng.

Cảm giác kia rất kỳ lạ, nhẹ nhàng mềm mại xúc cảm không giống như là lông vũ thật, có chút giống nước, nhưng không có cảm giác ngột ngạt.

Anh ta nâng cánh tay lên, Marco nghe lời nhảy nhót đến trên cánh tay nhỏ của anh ta, lúc này Thatch mới có thể thấy rõ toàn cảnh Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng chỉ có hơn bốn mươi cm, đứng ở trên cánh tay nhỏ của anh ta, tựa như một con chim tuyệt đẹp, lông xanh như ngọn lửa nhảy múa, màu vàng đuôi vũ rủ xuống, lóe ra điểm điểm kim quang.

"Lần đầu tiên tôi gặp anh, anh có vẻ lớn hơn bây giờ một chút."

"Tôi có thể khống chế, dù sao cơ thể cũng do Phượng Hoàng cấu thành. "Phượng Hoàng phun ra lời người, dọa Thatch nhảy dựng.

"Ngoan ngoãn, anh đừng nói nữa, tôi sợ buổi tối giết gà sẽ gặp ác mộng."

Marco lén lút trợn trắng mắt, không nói chuyện.

Thatch không nhịn được nắm lấy ba sợi lông đuôi màu vàng xinh đẹp kia, xúc cảm như tơ lụa xẹt qua lòng bàn tay, anh ta chọc chọc cơ thể Phượng Hoàng, ngón tay giống như bị cuốn vào một cục bông gòn vô cảm, hỏi, "Anh có cảm giác gì không?"

Marco rút lông đuôi của mình ra, thản nhiên nói, "Có một chút."

"Thật kỳ lạ, lửa của anh là màu xanh lam, vì sao lại có đuôi màu vàng?"

Anh ta ham học hỏi không thể nhận được giải đáp, bởi vì tay của anh ta xoa lên sống lưng Phượng Hoàng, móng vuốt của con chim không lưu tình cho anh ta một cái đau đớn, Thatch tiếc nuối thu tay về, không quên đánh giá, "Đáng lẽ nên để Ace gặp anh, thằng nhóc nhất định rất thích anh, đó là một tên nhóc khó chơi, anh đừng giận cậu ta, cậu còn là một đứa trẻ."

Đây là đương nhiên, Ace thích hết tất cả mọi thứ mới lạ, lòng hiếu kỳ của cậu ta quá tràn đầy, chờ Ace trở về, Marco sẽ có một cậu em trai hoặt bát.

Điều kiện tiên quyết là, cậu ta không biết là mình đả thương Teach, nếu không bọn họ phải đánh một trận mới có thể chung sống hòa bình.

"Tại sao anh không biến thành người lớn? "Thatch nghi hoặc.

"Tôi trước đây vẫn cho rằng mình là một con chim, cho nên quen rồi. "Marco bịa đặt lung tung.

Nhìn thấy Thatch phảng phất liên tưởng đến cái gì cẩu huyết tiểu rạp hát biểu tình, Marco có chút hối hận bản thân vì cái gì lại nói loại này đả thương địch tám trăm tự tổn hại một ngàn lời nói dối.

Thatch dẫn hắn lên boong tàu, trên cánh tay có một con chim nhỏ xinh đẹp, tay kia cầm một cái bát rỗng một cách nực cười.

Kết hợp với ánh mắt nghi hoặc tò mò của đám hải tặc xung quanh, Marco cảm thấy mình giống như chim nhà được đầu bếp nuôi dưỡng.

Mặt hồ bình tĩnh nổi lên gợn sóng.

Cái này không có gì ghê gớm, Marco ngẩng đầu lên, đây là lựa chọn của hắn.

Trên boong tàu có rất nhiều người, trong đó người đàn ông cao lớn nhàn nhã phơi nắng trên ghế nằm là dễ thấy nhất, Marco ức chế bản năng muốn bay về phía Bố già của mình, nhảy lên đỉnh đầu Thatch.

Đầu bếp hoảng hốt bảo vệ đầu, lại sợ đánh trúng hắn, vì thế hô to, "Marco, mau xuống đây, anh làm rối kiểu tóc của tôi mất!"

Anh ta lớn tiếng kêu to nhất thời đem tầm mắt lén lút, trong nháy mắt toàn bộ hấp dẫn.

Marco!!

Con chim đó!!

Bỏ qua tất cả những con mắt phức tạp, Marco trốn thoát dưới bàn tay của Thatch, người đang cố gắng bắt hắn xuống, vỗ cánh bay về phía một người đàn ông lớn khác - Jozu.

Người thành thật nói không nhiều lại không biết cự tuyệt cẩn tuân theo mệnh lệnh của Bố già, coi Marco là một thành viên trong băng Râu Trắng, cơ thể cứng ngắc tùy ý Phượng Hoàng đậu vào trên vai, nghiêng người, ngăn cản nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Marco giương cánh về phía Râu Trắng, Râu Trắng cao giọng cười to, uống một ngụm rượu, đối diện với khuôn mặt nghiêm túc của Phượng Hoàng.

Có trời mới biết làm thế nào một con chim có vẻ không đồng ý.

Không đợi ông đào sâu hơn, Phượng Hoàng đã quay mặt đi chỗ khác. 

Edward không cho rằng đó là ảo giác của mình.

Ngay từ đầu, Marco giống như là biết rõ bọn họ từ lâu, ánh mắt nhìn ông tình cảm càng dư thừa. Phức tạp đến mức ông không thể phân biệt được đó rốt cuộc là tình cảm như thế nào.

Nhưng dường như Marco không muốn cho bọn họ biết, trong trí nhớ của mình cũng không có người như vậy tồn tại. Nếu như nói là mình trước kia ngẫu nhiên cứu một nhóc như vậy, vậy chẳng có gì lạ. Nhưng Thatch cũng từng nhắc tới với ông, ánh mắt Marco nhìn anh ta tựa như đang nhìn anh em thất lạc nhiều năm.

Ông nhìn Marco đứng ở trên vai Jozu mắt nhìn xung quanh, tư thái Phượng Hoàng thích ý thả lỏng, cùng đám hải tặc dung nhập cực kì tự nhiên.

Đầu bếp trưởng của ông rõ ràng đã phản bội, đang quấn lấy Phượng Hoàng muốn kéo lông đuôi của hắn. Không thể không nói ba cái lông đuôi lấp lánh như hoàng kim kia cực kỳ xinh đẹp, ngay cả ông cũng không khỏi muốn thưởng thức một phen.

Marco không chịu nổi phiền phức, người hiền lành Jozu làm ra vẻ cực kì xứng chức, ngón tay lại nóng lòng muốn thử.

Trước sự tấn công của hai bên, Marco quyết định tìm điểm dừng chân mới.

Người dàn ông đẹp trai mặc kimono nữ, khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng cụp mắt lau súng, trên vai nặng nề, quay đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt màu xanh.

Nhận thấy có người tới gần, Izo ngẩng đầu, Thatch đuổi theo cước bộ thắng gấp, lập tức trốn về phía sau Jozu. Izo không nói gì ôm Marco xuống, một người một chim nhìn nhau thật lâu. Samurai thở dài, đặt hắn lên đùi, dặn dò, "Yên lặng một chút."

Marco gật đầu, an tâm nằm xuống, quả nhiên không có ai cố gắng trêu chọc hắn nữa.

Edward nhìn mọi thứ trong mắt.

Marco rất quen thuộc với các con của mình, thậm chí biết ai sẽ không từ chối sự gần gũi của hắn và ai sẽ giúp hắn thoát khỏi tình huống khó khăn.

Nhưng theo như ông biết, Marco từ lúc lên thuyền, chưa bao giờ ra khỏi cửa phòng. Chỗ hắn ở là một phòng kho, bình thường không có nhiều người đi, mà mấy vị đội trưởng chắc chắn sẽ không cố ý đến trước mặt hắn lung tung.

Thái độ của hắn đối với các thuyền viên có thể nói là dịu dàng, các con cố ý nói xấu trước cửa phòng hắn cũng không thấy hắn tức giận, thản nhiên tiếp nhận tất cả cảm xúc ác ý.

Edward tin tưởng năng lực nhìn người của mình, hắn sẽ không lạm sát người vô tội.

Mặc dù rất muốn đề nghị Marco làm con trai của mình, nhưng đây không phải là chuyện của một mình ông, ông sẽ hỏi ý kiến các con trai. Hơn nữa ông có trực giác, bây giờ ông trực tiếp đưa ra ý tưởng sẽ bị Marco cự tuyệt.

Người đàn ông tóc vàng lưng đeo quá khứ nặng nề, hơi không để ý sẽ chìm đắm trong đó.

Thật là một người thú vị, trước khi trở thành con trai của ta, thì sống nhé.

"Bố già. "Angela đi tới bên cạnh ông.

"Làm sao vậy? Angela. "Edward đã có dự cảm.

"Teach tỉnh rồi. "Angela lộ ra nụ cười, lớn tiếng nói.

Lời của cô có thể làm cho đại đa số người nghe thấy, người nghe được hướng người bên cạnh truyền đạt, trong lúc nhất thời trên thuyền tràn đầy hưng phấn tiếng cười.

Thatch lập tức đứng lên, vội vã chạy về phía phòng y tế.

Nhận thấy được động tác của Izo, Marco cân nhắc bay lên, muốn đến đài quan sát, bay tới giữa không trung, thị lực ưu việt của chim chóc thoáng nhìn trên mặt biển nhanh chóng tiếp cận một chiếc thuyền nhỏ, thanh niên trên thuyền nhỏ đè lại mũ màu cam, thân trên trần trụi, mặc quần đùi rộng, nụ cười rực rỡ.

Tưởng là thấy được con thuyền quen thuộc, sau thuyền nhỏ bộc phát ra một ngọn lữa lớn, thúc đẩy thuyền nhỏ tiếp cận nhanh hơn.

Đó là ngọn lửa trái ngược với hắn, cách mặt biển đều có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực. Tiếng reo hò nồng nhiệt theo gió biển đến Moby Dick.Đ

ài quan sát truyền đến thanh âm càng lớn hơn, "Đội trưởng Ace, là đội trưởng Ace trở lại!



Tôi có lời muốn nói:


Lúc đi kiểm tra đoàn y tá có tên hay không (trong bài này tên y tá trưởng là tự mình biên), đột nhiên biết được thì ra quần hoa văn báo của các y tá tất cả đều là Bố già mua, ha ha ha.

"Tôi cảm thấy hoa văn da báo... rất có cảm giác hoang dã... Gần đây bệnh viện để y tá mặc quần hình như thay đổi nhiều... Đây không phải rất đáng buồn sao! quả thực làm cho người ta muốn khóc..." Là nói như vậy, sau đó đề cử ông bố tùy hứng để cho tất cả y tá đều mặc hoa văn da báo, ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro