4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Marco đứng ở đài quan sát trên đỉnh, nhìn thiếu niên như ánh mặt trời hoạt bát nhảy lên boong tàu, giương lên nụ cười chào hỏi. Người còn ở lại trên boong tàu vui vẻ quay đầu lại, đem đội trưởng đội hai vừa trở về vây quanh, tiếng hô "Chào mừng trở về" liên tiếp vang lên.

Ký ức yên lặng nhiều năm của Phượng Hoàng bắt đầu sống lại.

Ace, là con trai út của Bố già, là em trai mà bọn họ nuông chiều nhất. Em trai thẳng thắn, ngây thơ, dũng cảm, tự tin, cười ha ha trong cái ôm nhiệt tình của các anh trai, rực rỡ toả sáng.

Mắt Ace bắt đầu đẩy các anh trai quá mức nhiệt tình ra, ánh mắt hình như đang tìm kiếm thứ gì, Marco theo bản năng đứng lên muốn tiến lên nghênh đón.

Hắn luôn làm thế.

Nhưng mà em trai đã tìm được người mà cậu muốn tìm, Bố già của bọn họ.

Ace hai ba bước nhảy lên đầu gối Bố già, một tay chống nạnh, một tay bỏ mũ xuống giương quá đỉnh đầu, nụ cười sáng lạn, "Con đã về! Bố già."

Bố già vui vẻ cười rộ lên, ngay cả không khí cũng chấn động theo, "Chào mừng trở về, con trai của ta."

Đây là đương nhiên, bọn họ mỗi người đều hy vọng có thể nghe được phản hồi của Bố già về sự trở lại của họ. Marco cũng từ trước đến nay là như vậy, chờ đợi các thuyền viên tương tác xong, lại tiến lên nói ra một phần vui sướng của mình.

Chỉ là lúc này đây, hắn không đợi được nụ cười của Ace.

Thật đáng tiếc.

Marco dời ánh mắt khỏi người Ace, bất ngờ không kịp đề phòng xông vào tầm mắt của người khổng lồ Râu Trắng. Trong lòng hắn run lên, buồn bã vừa dâng lên bị hoảng sợ xua tan, giống như trong ánh mắt sắc bén không chỗ nào che giấu.

Lúc này đây, là Bố già dời ánh mắt trước, mặt ông mang ý cười, lắng nghe Ace kể về cuộc phiêu lưu mới.

Trái tim Marco giống như muốn nhảy ra khỏi ngực, rất lâu không thể bình phục.

Bố già rất nhạy bén, đặc biệt là với các con trai.

Hắn không rõ là hi vọng Bố già nhìn ra cái gì, hay là hi vọng ông cái gì cũng không biết. Giống như lúc trước nhìn thấy Izo khi đó, ẩn đi hình xăm của mình, hắn muốn ở lại trên chiếc thuyền này.

Hình xăm có thể giúp hắn, nhưng Marco luôn luôn nhớ rõ, mình bây giờ đối với bọn họ mà nói, là một tội nhân làm tổn thương thủy thủ đoàn. Tùy tiện lộ hình xăm ra, sẽ chỉ làm tình huống càng thêm hỗn loạn.

Phượng Hoàng run run cánh, ánh sáng xanh tiêu tán.

Hắn tỉnh táo lại, thân phận của hắn không có khả năng bại lộ, một thế giới khác tồn tại quá mức ảo tưởng, không ai sẽ nghĩ đến điều đó, Bố già cho dù có phát hiện, cũng sẽ không đoán được chân tướng, mà hắn cũng sẽ không đem quá khứ mình trải qua nói ra.

Cho dù ở thế giới này không có xảy ra, nhưng tin tức người nhà chết, bất kể là thế giới nào, đều sẽ làm cho bọn họ cảm thấy đau khổ.

Chỉ cần một người gánh vác là được rồi, đây là cái giá mà hắn không bảo vệ được người nhà.

Teach tỉnh lại, hấp dẫn trên thuyền sự chú ý, đồng thời cũng là điểm chia cắt của Marco và băng hải tặc Râu Trắng.

Người đàn ông khuôn mặt thô kệch dưới sự vây quanh của các thuyền viên không thể cự tuyệt đi tới boong tàu, lộ ra nụ cười giản dị tiếp nhận sự quan tâm của các anh em.

Khi bị hỏi vì sao lại đánh nhau với Marco, biểu tình của Taech không khống chế được co rúm lại, ánh mắt bao hàm hoảng sợ, một tay vô thức che ngực, giống như nhớ tới nỗi sợ sắp chết kia.

Không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy vết thương khủng bố kia, nhưng dưới truyền miệng, các thuyền viên cũng đều biết đó là lỗ hổng có thể nhìn thấy trái tim đập.

Cái chết là chuyện trong nháy mắt, gần chết lại phải không lúc nào không cảm nhận đau đớn, cảm nhận tra tấn cách cái chết càng ngày càng gần.

Teach rất nhanh bình tỉnh lại, hắn ta kéo ra nụ cười gượng ép, khoát tay nói, "Tôi từng đọc truyền thuyết về Phượng Hoàng trong một cuốn sách, sau khi thấy được con chim đó có được năng lực như trong sách, muốn bắt nó về."

"Phượng Hoàng có lửa chữa trị, truyền thuyết nói có thể chữa khỏi tất cả vết thương, tôi vốn muốn xem nó có tác dụng lên người Bố già hay không. Là tôi quá liều lĩnh, thiếu chút nữa hại chết chính mình."

Đây là Marco đã từng biết rõ Teach, giản dị, thành khẩn, cho dù bộ dạng thường thường bị người hiểu lầm, nhưng là cái tâm địa lương thiện người, giống như bây giờ, cho dù không biết bản thân hắn ở đây, cũng vẫn là đem tình huống lúc đó, lấy góc nhìn của hắn giảng giải ra, nhưng không có chửi bới Marco nửa phần.

Giống như hắn lúc trước, không ai hoài nghi lời của Teach, cũng vì tâm tình suy nghĩ của hắn mà cảm động, nhao nhao vỗ vai hắn nói không có việc gì là tốt rồi.

Đến tận đây, đáp án mà mọi người không tìm được ở chỗ Marco, rốt cục tra ra manh mối.

Trên Grand Line cá lớn nuốt cá bé, người không có thực lực dám rong ruổi trên biển, tất phải thừa nhận khảo nghiệm của biển rộng.

Teach và Marco hai người bởi vì hiểu lầm nổi lên xung đột, Marco cũng chữa khỏi cho Teach, thậm chí đối với các thuyền viên cố ý chửi rủa, cũng chưa từng biểu đạt qua lửa giận, biết mình hiểu lầm, các thuyền viên hổ thẹn cúi đầu xuống.

Ace hoàn toàn không biết gì cả, nhìn bên này, nhìn bên kia, mờ mịt không chịu được. Nhưng mọi người đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không ai nói cho cậu một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nhận được điện thoại triệu hồi, Ace vô cùng lo lắng chạy về, mắt thấy nội dung vở kịch không hiểu ra sao như vậy, đại não và bụng đều phát ra kháng nghị.

Cậu hét lên, "Tôi đói!"

Một tiếng này truyền khắp toàn bộ boong tàu, Ace trở thành tiêu điểm ánh mắt của mọi người, boong tàu im lặng trong chớp mắt, có người phát ra tiếng kinh hô không biết ý nghĩa, sau đó là một câu "Mở yến hội đi!"

Edward tùy ý cười to, "Đi chuẩn bị đi, lấy hết rượu ra, trắng trợn vui vẻ một hồi đi!"

Kết quả vẫn là mở tiệc.

Marco từ trên cao nhìn xuống nhìn chăm chú các đồng đội tay chân nhanh nhẹn đều tự hành động, dọn ra vò rượu, mang lên chén cơm. Thatch mang theo các đội viên xông về phía sau bếp, thi thố tài năng, vì anh em nhà mình chuẩn bị đầy đủ đồ ăn mỹ vị.

Gần chạng vạng tối, mặt biển chiếu ra mảng lớn ráng đỏ, mặt trời như lửa thiêu chìm xuống đáy biển, màu đỏ gợn sóng lăn tăn, rất nhanh bị sóng biển nuốt chửng, ánh sao thắp sáng bầu trời đêm, đêm tối như màn che trải trên mặt biển. Trên thuyền sáng lên ánh lửa, lay động trên biển.

Marco không tùy tiện gia nhập yến hội, tuy nói bọn hải tặc phần lớn đã say một mảnh, ồn ào kỳ quái, ngổn ngang ngã một đống, không ai chú ý trong yến hội có thêm một con chim Phượng Hoàng.

Hắn làm tổ ở trên đài quan sát, ôn hòa nhìn hết thảy trước mắt, đem tất cả ồn ào náo động tiếp nhận.

Có một chuyện hắn một mực tự hỏi, Ace giống như không biết chuyện của hắn và Teach, theo lý thuyết phát sinh chuyện lớn như vậy, gọi Ace về là tất nhiên, nhưng là Bố già bọn họ nếu không có nói cho Ace biết chuyện Taech chuyện bị thương.

Trong lòng Marco có chút chua xót, cho dù ở một thế giới khác, không được mọi người hiểu rõ mình, cũng có thể được người nhà tín nhiệm sao?

Hắn dùng lông đuôi bao quanh mình, cố gắng làm dịu tâm trạng đang dao động, điều này rất đơn giản, khi hắn nhìn thấy Tetch, mọi cảm xúc yếu đuối đều bị đè nén.

Tetch, người vừa hồi phục, được bao quanh bởi các thành viên phi hành đoàn vui mừng vì sự hồi phục của mình, uống rượu và ăn thịt và cười sảng khoái.

Đội trưởng đội một băng hải tặc Râu Trắng, Teach.

Vinh quang từng thuộc về hắn, thuộc về người nhà của hắn, đều bị Teach thay thế. Tên khốn kiếp chân chính hại băng hải tặc Râu Trắng tan rã đó, vậy mà có thể đắm chìm trong sự quan tâm của các anh em.

Những ý nghĩa muốn giết chết hắn ta đang đấu tranh với lý trí mà chưa thể làm được.

Hắn rất sợ mình nhịn không được ra tay.

Không có trái bóng tối, Teach không phải đối thủ của hắn, hắn có thể dễ dàng giết chết Teach, giết chết Teach, người cái gì cũng chưa làm.

Như vậy hắn sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của băng hải tặc Râu Trắng, thật vất vả mới có được cơ hội, Marco không muốn dễ dàng mất đi. Hắn mơ ước được trở lại Moby Dick và không muốn bị gia đình ghét vì bất cứ lý do gì.

Nội tâm mưa rền gió dữ, Phượng Hoàng mặt ngoài giống như là ngủ, cánh khép lại, đầu vùi vào lông vũ, lông đuôi vờn quanh hắn, giống như là an ủi duy nhất của lãng tử.

Yến hội tiến hành đến nửa sau, Jozu đột nhiên nhìn chung quanh không ngừng, Kingdew cách anh ta gần nhất thấy thế hỏi anh ta làm sao vậy, Jozu buông chén rượu xuống, "Marco đâu rồi?"

"Hừ, có lẽ là sợ đối mặt với Teach, tuy rằng hắn cũng cứu Teach, nhưng tôi còn chưa tha thứ cho hắn. "Kuriel triệt để say chết than thở.

"Marco?" Một bên Teach nghe được bọn họ đối thoại, ánh mắt nhìn về phía Thatch, bọn họ bình thường quan hệ tốt nhất, lúc này trực tiếp lại gần phát ra nghi hoặc thanh âm.

Thatch không hiểu xấu hổ, không lên tiếng ngay lâp tức.

Vista quay đầu nói, "Không phải ở chỗ Izo sao?"

Đội trưởng đội mười sáu phiên đã uống say, mang theo bầu rượu chạy về phía Bố già đi ngang qua trước người bọn họ. Mọi người thảo luận hai mặt nhìn nhau, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.

Tuy rằng cảm giác Marco sẽ không ra tay với băng hải tặc, nhưng lý trí vẫn khiến bọn họ cảnh giác trước tiên.

Vista rút bội kiếm ra, "Chú ý..." Hai chữ cảnh giác còn chưa ra khỏi miệng, một tiếng vui sướng kinh hỉ từ đỉnh đầu truyền đến.

Theo tiếng nhìn lại, là em trai nhỏ của bọn họ từ trên đài quan sát lộ ra cái đầu, "Xem tôi tìm được cái gì nè!"

Cậu giơ cánh tay lên, hai tay nâng một quả bóng màu xanh lam, lông đuôi màu vàng theo cánh tay trượt xuống, ở trong gió khẽ lay động, khiến mấy người nheo mắt lại.

"Đó không phải Marco sao! "Thatch kêu lên sợ hãi.

Vista tao nhã bình tĩnh phớt lờ bởi vì tiếng la của anh ta mà tụ tập tới một ít ánh mắt, đem kiếm thu hồi, nhường chỗ Ace cho muốn nhảy xuống.

Vẻ mặt tò mò Ace nhẹ nhàng ôm Phượng Hoàng, tiến đến trước mặt mấy người anh trai hỏi, "Chúng ta nuôi chim khi nào vậy?"

Mấy người ấp úng, không biết chuyện này nên nói từ đâu. Chẳng lẽ muốn nói cho em trai đơn thuần biết, người này thiếu chút nữa giết chết anh em của cậu, nhưng hắn lại cứu người trở về, cho nên không cần tức giận, người này là người tốt. Sau này cùng nhau thân thiện ở chung.

Bố già muốn bọn họ không được nói cho Ace biết chuyện xảy ra trên thuyền, chỉ cần cậu nhanh chóng trở về, vì vậy, cậu nhóc và các thành viên đội hai cùng nhau về là người duy nhất không biết chuyện trên con tàu.

Vừa rồi còn hiểu lầm người ta muốn nhân cơ hội đánh lén, mấy người chột dạ liên tục uống rượu.

Marco đả thương Teach là sự thật, nhưng Teach cũng đã nói, là hắn ta ra tay trước, kết quả bị người ta đánh bại. Đối với Ace, người không biết Marco là con người và đang đứng trước mặt nhân vật chính hấp hối với nước da hồng hào, đây chắc chắn là một lý do hoàn hảo để cười nhạo Teach.

Cho nên, chuyện này, vẫn phải là bản thân Teach nói ra.

Chịu đựng áp lực mà một bệnh nhân vừa mới chết trở về không nên gánh chịu, Teach đối mặt với ánh mắt háo hức của nhiều người, nối liền manh mối trong đầu rồi nói" Người này kà kẻ ăn trái ác quỷ Phượng Hoàng, tên là Marco."

"Cái gì?" Ace khiếp sợ giơ con chim màu xanh lam lên, cẩn thận quan sát, "Đây là con người?!"

Cảm giác trong tay mềm mại, như là nước, lại như là không khí, nhưng có nhiệt độ ấm áp, Phượng Hoàng ngoan ngoãn nằm trên cánh tay cậu, đầu chưa từng ngẩng lên.

Làm sao một sinh vật xinh đẹp như vậy có thể là con người?

Ace dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía các anh em, bọn họ thường xuyên trêu chọc cậu, lần này nói không chừng cũng là cố ý trêu chọc cậu.

Mấy người có tiền án không nói gì ngưng nghẹn.

"Là thật, Marco là con người. "Namur, người ít trêu cợt Ace mở miệng nói.

Ace vẫn không tin, "Nhưng nó là một con chim."

Cậu đem Phượng Hoàng đưa đến trước mặt mấy người, để cho bọn họ nhìn kỹ sinh vật xinh đẹp này, rõ ràng là chim.

"Vào buổi sáng khi ăn cơm anh ta vẫn là người, chẳng qua bây giờ anh ta là chim." Thatch có quyền lên tiếng nhất, chỉ có anh ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hình dạng người của Marco.

Đáng tiếc, mỗi khi anh ta lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đồng thời cũng đại biểu anh ta đang tự hỏi làm thế nào để Ace tin tưởng anh ta nói đùa.

Ace nhìn về phía Teach, người chưa bao giờ nói dối cậu.

Teach lắc đầu, thành thật nói, "Tôi chưa từng thấy qua." Hắn ta vừa mới từ ranh giới cái chết trở về, nếu không Ace ôm Phượng Hoàng lại đây, hắn ta cơ hồ cho rằng Phượng Hoàng bị Bố già giết chết.

Các đội trưởng bị đả kích lớn, không thể tiếp nhận biểu tình khiển trách thất vọng của em trai nhỏ.

"Chúng tôi không có lừa nhóc, không tin nhóc đi hỏi Bố già! "Thatch vì vãn hồi uy tín của mình trong lòng em trai, lớn tiếng kêu lên.

"Đúng vậy, Bố già có thể làm chứng cho chúng tôi. "Vista sờ sờ ria mép của mình.

Ace lúc này ôm chim chạy đến bên cạnh Bố già, ngẩng mặt hỏi ông, "Bố già, Marco là con người sao?"

Edward nhìn đứa con trai nhỏ tràn đầy tự tin, trên mặt tràn đầy mong đợi, lại nhìn đứa con trai nhỏ tràn đầy tin cậy, bản tính xem náo nhiệt của người cha già bộc lộ không bỏ sót.

"Cái này con phải tự mình tìm hiểu, Marco là chim hay là người, ta cũng rất tò mò."

"Bố già!" Các đội trưởng hoàn toàn bị Ace hiểu lầm bất mãn kêu to, đây không phải là đang ám chỉ bọn họ đang gạt Ace sao.

Ngoại trừ Thatch, họ chỉ nhìn thấy hình dáng con người của Marco trong ngày đầu tiên. Nghĩ như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác thất bại.

"Bố già thật tinh ranh."

"Ace, lần này tôi thật sự không lừa nhóc."

"Không tin chúng tôi cũng không thể không tin cá!"

"Tên khốn kiếp này dám lặp lại lần nữa sao!'"

Yến hội kết thúc trong tiếng ồn ào, Ace không thể biết được thân phận thật sự của Marco, mọi người say khướt cũng không nhớ nói cho Ace biết, Marco có phòng của mình.

Vì thế, Ace tự nhiên đem Phượng Hoàng đặt ở đầu giường mình, còn kéo một đoạn góc chăn cho nó.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một con chim đẹp như vậy, nó thậm chí có thể phát sáng vào ban đêm!

Ace nằm xuống, cơ hồ là đồng thời liền thổi bong bóng ngủ thiếp đi.

Marco hồn nhiên không biết mình bị bắt cóc, buổi sáng tỉnh lại nhìn nửa khuôn mặt phóng đại trước mắt rơi vào trầm tư. Hắn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, như thể Ace đã tìm thấy hắn và có rất nhiều tiếng ồn xung quanh. Nhiệt độ bên người cuồn cuộn không ngừng áp vào cơ thể, làm cho hắn ngủ rất say. Nghĩ như vậy, hẳn là Ace.

Marco lười biếng duỗi duỗi móng vuốt, hắn không có thói quen ngủ nướng, hôm nay cũng giống vậy.

Cửa sổ Ace đóng chặt, ánh sáng mỏng manh xuyên vào, Marco cảm thấy một tia ý lạnh, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh vù vù thổi vào, hắn quay đầu lại, Ace run rẩy, chui vào trong chăn.

Ngày hôm qua nhiệt độ còn cực kì hợp lòng người, hôm nay liền trực tiếp hạ xuống âm, cửa sổ mở ra không bao lâu, trong phòng nhiệt khí toàn bộ xua tan, Marco đối với trên cửa ván gỗ coi như không thấy, Ace cũng nên học ăn điểm tâm đúng giờ.

Bay ra ngoài không bao lâu, ở trước cửa phòng mình, tâm tình tốt của Marco khi nhìn thấy người kia hóa thành hư ảo. 

Teach.

Marco dừng lại ở chỗ Teach có thể nhìn thấy, chờ hắn tìm tới.

Không nghi ngờ gì nữa, Teach đến tìm hắn, có lẽ hắn đã nhận ra thái độ của người trên thuyền đối với hắn, không có ý định đối địch với hắn. Taech nhìn thấy hắn và đưa tay ra hiệu. Marco vẫn đứng yên, Teach đành phải đi tới.

"Xin chào, Marco. "Nụ cười của hắn ta vẫn chất phác như trước, làm cho người ta có cảm giác rất thành thật.

Không có được trái ác quỷ thì trước đó Teach đúng là như vậy, dùng bộ dáng vô hại như vậy, lừa bọn họ mười mấy năm. Trước khi Thatch gặp chuyện không may, không ai nghĩ rằng Teach sẽ làm điều gì đó tàn nhẫn như vậy.

Marco cả đời cũng không thể hiểu được.

Băng hải tặc Râu Trắng có rất nhiều người phụ thuộc, không phải ai cũng nguyện ý an ổn cả đời trên chiếc Mobi Dick, đại đa số mọi người sau khi lên thuyền vẫn có lý tưởng của riêng mình, cũng từng xuống thuyền xây dựng đội tàu của mình trên biển.

Bố già không bao giờ trói buộc họ, và người cha yêu thương tôn trọng suy nghĩ của mọi đứa trẻ và hỗ trợ chúng. Nếu như Teach muốn thực hiện dã tâm của mình, có thể rời khỏi Moby Dick, theo đuổi lý tưởng của mình. 

Nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác lựa chọn phương án cực đoan nhất, như muốn bù đắp mười mấy năm bị lãng quên, giẫm đạp lên máu và niềm ti.Ánh mắt Marco nhàn nhạt, giống như người đứng đối diện không phải là người có huyết hải thâm cừu với mình.

Teach xấu hổ nửa ngày, gãi đầu tiếp tục nói, "Tôi là Teach."

Marco không có phản ứng, Teach cũng không ngại, hắn ta bắt đầu quen với thái độ của Phượng Hoàng, suy đoán đối phương lúc ban đầu đi lên thuyền gặp đãi ngộ không tốt, hắn ta rõ ràng tính tình người trong nhà, sẽ không để Marco dễ chịu, đối phương bởi vậy tức giận là tất nhiên.

Hắn ta tốt tính nói, "Chuyện lúc trước thật xin lỗi, tôi cho rằng anh là một con chim thật, tạo thành hậu quả ta cũng phải trả giá thật lớn. Anh thật đúng là lợi hại, tôi vốn không có lực đánh trả." Teach nắm chặt nắm đấm, lộ ra cười khổ.

Hắn ta hết sức làm dịu bầu không khí, nhưng Marco chỉ lẳng lặng đứng trên bệ cửa sổ, ngay cả tầm mắt cũng giống như lướt qua hắn ta đang nhìn nơi khác, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng thô bạo lúc ban đầu.

Đây thật sự là cùng một người sao? Không phải chim thật sao?

Hắn ta giật giật khóe miệng, kiên nhẫn đáp lời, "Thời gian vừa lúc, không bằng chúng ta cùng đi ăn điểm tâm?"Phượng Hoàng vỗ cánh, biến mất ở trước mặt hắn ta.

Teach sờ sờ mũi, lầm bầm nói, "Thật đúng là khó ở chung ."

"Sẽ không? "Trên boong tàu phía trên nhảy xuống một người, tóc dài dùng trâm gỗ vén lên, khuôn mặt tinh xảo, son môi đỏ tươi, giấu súng cắm vào bên hông, nhìn về phía Teach," Anh ta chỉ đối xử với anh như vậy."

Teach không hề sợ hãi, "Tôi còn tưởng cậu sẽ nghe lén bao lâu nữa."

Izo khinh thường, "Là hai người chọn chỗ ngắm cảnh của tôi nói chuyện, hai người quấy rầy tôi rồi."

Teach cười cười, "Vậy thật là ngại quá. Nhưng mà, thật đúng là thất bại , hắn một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ cũng là một tên trông mặt mà bắt hình dong?"

Tính cách Teach rất tốt, duy chỉ có khuôn mặt nhìn khá hung ác, là diện mạo của kẻ ác điển hình, rất dễ dàng bị người ta hiểu lầm. Izo bị sự đen tối của hắn ta chọc cười.

Họ sống với nhau mười mấy năm, thói quen hành vi rõ như lòng bàn tay. Vốn chức vị đội trưởng đội một vẫn là chỗ trống, một lần nhắc tới chuyện này, Teach chủ động tự tiến cử, dưới sự ủng hộ của mọi người lấy được chức vị đội trưởng đội một, vẫn chịu mệt nhọc.

Hắn ta kỳ thật không thích hợp làm người lãnh đạo, đội trưởng đội một phụ trách nơi phong phú rườm rà, muốn cùng đội trưởng giao tiếp, tất cả mọi người chỉ là cảm thấy thái độ hứng thú. Teach làm việc nghiêm túc, vô công vô tội, cũng không có người thích hợp, chuyện này tạm thời không ai nhắc lại.

Izo liếc mắt nhìn Teach, "Teach, trước khi làm đội trưởng đội một, anh nói rằng mình chỉ thay thế ta,j thời, cho đến bây giờ cũng chưa từng phạm sai lầm nào, có bao giờ nghĩ tới vẫn tiếp tục làm không?"

Anh ta vừa nói xong, Teach liên tục lắc đầu, cười khổ nói, "Đừng nói như vậy, các thuyền viên không biết, cậu còn không biết sao, tôi đảm nhiệm chức vụ đội trưởng, chỉ là muốn băng hải tặc tốt hơn, lấy năng lực của tôi, chỉ có thể duy trì cân bằng hiện tại, không thể làm được tốt hơn, chờ có một ngày, có người thích hợp xuất hiện, tôi tự nhiên sẽ từ chức một lần nữa làm lại một tiểu đội viên, đối với tôi mà nói càng thêm thoải mái."

Hắn ta nói chân thành, ánh mắt cũng thành khẩn, Izo cười rộ lên, "Đừng tự coi nhẹ mình, anh làm tốt lắm."

"Nhưng nếu có cơ hội, tôi quả thật cũng muốn giống như Bố già nổi tiếng toàn thế giới, đáng tiếc tôi quá yếu." Tay của hắn ta lại phủ lên ngực, khuôn mặt có trong nháy mắt vặn vẹo.

Izo biết hắn ta lại nhớ tới lúc đó, anh ta thở dài, "Marco là người tốt, nhưng bởi vì chuyện của anh, thái độ ban đầu của chúng ta đối với anh ta không tốt lắm, cho nên bây giờ đối với anh hẳn là giận chó đánh mèo, anh không cần quá để ý, sau này sẽ từ từ tốt lên."

Teach vui vẻ khoát tay, cười nói, "Không sao, là tôi không mạnh bằng người ta, xem ra không thể quá lười biếng, tôi vẫn là luyện tập nhiều một chút."

Izo vỗ vỗ bờ vai hắn ta, "Chúng tôi đều sẽ giúp anh, đi thôi, cùng đi ăn cơm."

Nói thật, Izo và Teach quan hệ cũng không thân mật, bình thường trao đổi phần lớn giới hạn trong tin tức nhiệm vụ của các đội trưởng, nhưng tốt xấu gì cũng sống cùng nhau nhiều năm như vậy. Bố già rất tán thưởng Marco, anh ta cũng nhìn ra được Marco không bài xích ở lại trên thuyền, nói không chừng về sau sẽ trở thành người nhà của bọn họ. Một khi đã như vậy, mâu thuẫn vẫn phải sớm giải quyết, tránh rắc rối sau này.

Anh ta biết Marco đang lắng nghe.

Izo lúc nhảy xuống thuận tay túm lấy Phượng Hoàng, để hắn ở trên boong tàu tầng hai ngây ngốc, Marco cho dù không tình nguyện cũng sẽ không ở dưới tình huống không có chào hỏi mà chạy đi trước, anh ta chắc chắn như vậy.

Marco quả thật không có bay xa, hai người đối thoại một chữ hắn cũng không bỏ sót, hắn thở dài, hiểu được khổ tâm của Izo.

Izo có khuôn mặt lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp, cẩn thận như mái tóc của mình, mọi chuyện đều bình tĩnh, rất nhiều chuyện anh ta nhìn như không để ở trong lòng, thực tế lại so với người khác càng để ý nhiều hơn.

Ít nhất hắn sẽ không ra tay với Teach cho đến khi hắn ta làm những chuyện đó.

Lần đầu gặp Teach, hắn liền biết tên này cùng tên ở thế giới của hắn không có gì khác nhau, chỉ là nơi này Teach không có lựa chọn che giấu bình thường, mà là đứng ở trước mặt người.

Marco bực mình vì điều đó.

"Marco!" Đang lúc suy tư, Marco nghe được có người đang gọi hắn, giọng nói trẻ trung sức sống rất dễ dàng phân biệt, hắn hướng bay đi đến phương hướng mà giọng nói gọi hắn.

Với một chiếc mũ màu cam, thiếu niên trần truồng hắt hơi và hét lên tên của hắn.

Marco bay đến nơi nó có thể nhìn thấy.

"A, Marco! "Ace bước nhanh nghênh đón, vươn cánh tay bảo hắn dừng lại.

Marco không hề gánh vác đứng lên. Hình dạng Phượng Hoàng của hắn cùng với loài chim bình thường không nặng lắm, Ace luôn chăm chỉ chiến đấu, cánh tay rắn chắc hữu lực, ngăn cản hắn thành thạo.

Hành vi ngoan ngoãn của Phượng Hoàng khiến Ace vui vẻ ra mặt, như là đứa trẻ nhận được đồ chơi, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve lông Phượng Hoàng. Lông vũ tựa như ngọn lửa nhảy nhót, lại không thiêu đốt người, ngược lại ấm lạnh thoải mái.

Marco nhảy lên bả vai Ace, tránh được vuốt ve của cậu, cánh chỉ một phương hướng, Ace không nỡ thu tay về, nhìn theo.

 "Đói bụng rồi sao? Vừa đúng lúc, tôi cũng đi ăn điểm tâm. Hôm nay không biết ai mở cửa sổ của tôi ra, cho dù tôi là người có năng lực lữa mùa đông cũng không thể không mặc quần áo, chết cóng tôi rồi."

Thời tiết ở tân thế giới một ngày thay đổi ba lần, hắn đã lâu không gặp muốn trêu chọc em trai đáng yêu một chút, hiệu quả không tệ, Ace lẩm bẩm một chút cũng không thèm để ý một con chim có thể nghe hiểu tiếng người hay không, tự mình lầm bầm, mãi cho đến nhà bếp.

Một người một chim vừa vào cửa, liền nhận được sự chú ý trước nay chưa từng có, Ace căng thẳng chào hỏi, lấy dĩa đi ăn cơm.

Không hề ngạc nhiên khi tất cả đều là thịt, bên trong là một chén cháo không ngờ tới.

"Ace hôm nay nhóc đổi tính à? "Mọi người tựa như nhìn thấy Thatch cắt đi đầu máy bay mà anh ta kiêu ngạo khiếp sợ.

Ace má phồng lên nhai nuốt, mơ hồ nói, "Đây là chuẩn bị cho Marco."

Lúc đi tới bàn ăn, thịt trong đĩa đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, Marco đứng ở trên bàn ăn, nhìn chằm chằm chén cháo kia một hồi, sau đó cúi đầu dùng mỏ chim mổ từng chút từng chút.

Dù sao bây giờ hắn cũng chỉ là một con chim.

Marco gần đây đối với việc sắm vai một con chim càng ngày càng có tâm, là bản thân nhìn thấy cũng phải hoài nghi giống loài của mình.

Nhờ lạc vào đảo nhỏ khi đó cùng chim chóc sống cùng một đoạn thời gian, cũng không trách lúc trước trên thuyền có người đã hoài nghi nhìn thấy con người có phải là ảo giác hay không, dù sao con chim trước mắt này, nhìn ngang nhìn dọc đều là một con chim.

Trong phòng ăn yên tĩnh trong chốc lát ồn ào hẳn lên, không cần có sự chú ý của Marco, càng ngày càng không có nhiều tiếng thảo luận không giấu giếm vây quanh hắn.

Một số thuyền viên chưa từng gặp qua trực tiếp đã tỏ ra phẫn nộ trước sự lừa dối của đồng đội, "Marco rõ ràng là một con chim, nhưng thật quá đáng khi ngươi lại lừa ta! Mấy ngày nay ta thật sự đã tin hắn"

"Đánh rắm! Ngươi mới vừa về cùng đội trưởng Ace không quá một ngày, thâmh chí là không có mặt!"

"Ta đã từng rất tin tưởng ngươi như vậy......"

"Nghe người ta nói đi, tên khốn!"

Một số khác biết được sự thật có miệng cũng khó giải thích, "Bố già cũng đã thấy rồi."

"Cư nhiên lấy Bố già làm lá chắn, đừng lừa ta, ngày hôm qua ta đều nghe hết rồi, Bố già vốn không có thừa nhận!"

"......"

"Ngươi...... Tiểu thương khôn lõi!"

"Quyết đấu đi tên khốn! Ta là hải tặc!"

Trong phòng ăn trong thời gian ngắn tuôn ra hơn phân nửa mọi người, khi Thatch từ sau bếp đi ra, nhìn một nửa đại sảnh trống không, không khỏi sửng sốt, "Người đâu rồi?"

Ace ăn đến hai má phồng lên, nói cũng nói không rõ ràng, dựa sự hiểu biết ngầm với em trai, Thatch vẫn có thể đoán được lời cậu muốn nói, "Lại vì vấn đề ngu ngốc đánh nhau..."

Thatch không nói nên lời.

Không nói gì nhìn về phía Marco đang chiến đấu hăng hái, dáng vẻ cố gắng của hắn thật giống một con chim.

Ace kết thúc việc nhai thức ăn trong miệng và kết luận, "Bọn họ đúng là ngu ngốc, Marco vốn là một con chim và thậm chí không thể nhìn thấy điều đó."

Thatch phức tạp nhìn Ace, đứa trẻ đáng thương này đến bây giờ cũng không biết mình mới là người bị lừa.

Thatch ngậm miệng lại, cố gắng tìm ra sự thật. Ace là một tên cứng đầu, trừ khi Marco trước mặt cậu biến thành người, nếu không Ace vĩnh viễn cũng sẽ không tin anh ta.

Sự hoang mang của anh ta lại trở về trên người Marco, rõ ràng Teach đã nói rõ với mọi người, vì sao Marco vẫn không muốn biến trở về thành người?

Chẳng lẽ thái độ lúc trước của bọn họ làm cho Marco chán ghét?

Thatch bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn chưa có xin lỗi Marco, lúc trước hiểu lầm hắn giết Teach, thậm chí còn mắng hắn, xác thực nên xin lỗi.

Anh ta hạ quyết tâm, ánh mắt ngưng tụ, liền thấy Marco đem bát không đẩy cho Ace, em trai của bọn họ cực kỳ tự nhiên cầm khăn tay lau miệng cho Marco, không, là mỏ chim.

???!!!

Ace dịu dàng chu đáo như vậy bất kì là nhà ai cũng không thể là nhà anh ta!

Thatch vô cùng bàng hoàng, rất lâu không thể bình tĩnh lại, mắt thấy một người một chim đi xa.

Đối với việc Ace lau miệng cho mình, Marco cũng hoảng sợ, nghĩ lại, Ace ở trên Moby Dick là em trai của mọi người, nhưng trước đó, cũng là anh trai Ace chăm sóc nhóc Mũ Rơm gần mười năm.

Nhớ tới thuyền trưởng nhỏ trình độ còn khó chơi hơn cả Ace, Marco cảm khái cậu ta cư nhiên có thể từ trong tay Ace sống sót bình an lớn lên.

Marco chấp nhận tốt.

Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh như dao, Marco cọ cọ vào cổ Ace, cơ thể người có năng lực trái Mera luôn ấm áp, thời điểm rét lạnh vô cùng thoải mái.

Ace nheo đôi mắt bị gió thổi không mở ra được, mắng: "Thời tiết chết tiệt."



Cậu hai ba bước liền đi lên đài quan sát, trong dự liệu nhìn thấy đội trưởng Teach râu ria rậm rạp.

"Này, Teach."

Teach trả lời một câu, cau mày, "Trên biển nổi sương mù, qua một lúc hẳn là có bão tuyết, mặt biển đóng băng, hôm nay hẳn là không đi được."

"Nhưng chúng ta vừa bổ sung xong vật tư, dừng tại chỗ một hai ngày cũng không sao, nếu thời gian quá lâu, phải phá băng mà đi."

"Để đó cho tôi. "Ace búng ngón tay, đầu ngón tay toát ra một đám tia lửa.

"Quan hệ của hai người thật tốt, Marco không muốn nói chuyện với tôi. "Teach nói đến một chủ đề khác," Cậu làm sao thuần phục anh ta vậy?"

Nghe vậy, Ace không vui nhíu mày, "Tôi không có thuần phục nó, động vật cũng có sở thích của mình, cho nên là Marco lựa chọn tôi."

Teach không nói gì, cười ha hả nói xin lỗi, còn nói thêm, "Đem quyền lựa chọn giao cho người khác sẽ mất đi thứ mình muốn, nếu như là tôi, tôi càng muốn tự mình nắm giữ quyền lợi này."

Ace ở một số thời điểm dị thường nhạy bén, "Anh có thứ đặc biệt muốn?"

Teach cười ha ha, "Vốn cũng chỉ là một hy vọng nhỏ bé không có khả năng mà thôi."

Ace mơ hồ cảm thấy những lời này có chỗ nào không đúng, giống như chỉ nói nửa câu, nhưng Teach không nói thêm gì nữa, cậu chống eo, "Anh muốn cái gì, tôi có thể giúp anh tìm."

Teach cười càng thoải mái, "Tất nhiên, lúc cần cậu hỗ trợ tôi sẽ mở miệng, cảm ơn cậu, Ace."

"Không có gì, chúng ta là người một nhà mà."

Cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang bởi một tiếng gọi, "Đội trưởng Teach, Bố già có việc tìm anh."

"Biết rồi. "Teach thò đầu trả lời," Lần sau nói chuyện tiếp nhé, Ace, tôi đi trước."

"Ồ!"

Trực giác của Marco nhận thấy thái độ của Teach dường như thay đổi, không giống với thái độ khiêm tốn cung kính với Izo khi đó, Teach có vẻ tự tin hơn. Nhưng mà chỉ trong thời gian nửa ngày, là cái gì đã thay đổi hắn ta, hay là nói, chỉ là bởi vì đối mặt với người khác, cho nên thái độ không giống nhau?

Ace mặc dù là đội trưởng, nhưng cũng là em trai nhỏ nhất trên thuyền, mọi người đối với cậu đều tương đối dung túng một chút, đội viên đội hai cùng cậu ở chung cũng cực kì hòa hợp, tôn trọng cũng không mất sinh động.

Nghĩ mãi không ra sự thay đổi tinh tế kia, Marco còn chú ý tới ngôn từ trước đây chưa từng nghe được từ miệng Teach.

Giữ sự lựa chọn trong tay của mình.

Như vậy, bởi vì trái ác quỷ âm thầm có thể trợ giúp mình thực hiện dã tâm không thể bị mình lấy được, Teach không chấp nhận bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên lựa chọn giết chết Thatch, đem khả năng thực hiện dã tâm nắm chặt trong tay.

Đó là lý do tại sao Thatch, Bố già, Ace đã hy sinh mạng sống của mình.

Quả thực hoang đường nực cười.

Marco tuyệt đối không thể tha thứ cho Teach, người coi sinh mệnh của anh em mình là nền tảng để thực hiện tham vọng.

Trong tầm mắt bỗng nhiên có huyễn quang hiện lên, trong sương mù màu trắng nồng đậm nở rộ khói lửa màu đỏ.

Marco liếc mắt một cái nhận ra, đó là đạn tín hiệu đại biểu cho địch tập kích.

Trong lúc nhất thời các nơi trên thuyền tuôn ra thuyền viên chuẩn bị chiến đấu, chạy về phía đuôi thuyền bắn đạn tín hiệu.

Ace cũng trở nên nghiêm túc, từ trên đài quan sát nhảy xuống, còn chưa rơi xuống đất, dưới chân giẫm trúng một mảng lớn màu xanh lam, cơ thể đột nhiên nhẹ nhàng, cậu kinh ngạc một tiếng, ổn định cơ thể lắc lư, nhào vào trong ngọn lửa ấm lạnh.

Phượng Hoàng vỗ cánh, Ace phảng phất như đặt mình trong gió, tầm mắt theo đó rộng rãi, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy hai chiếc tàu phá băng ở đuôi thuyền đang hướng về tàu Moby Dick tới gần.

Cậu kinh ngạc cúi đầu, "Marco?!"

Nguyên bản hình thể khéo léo Phượng Hoàng hiện tại chừng dài hơn ba mét, chở cậu một người dư dả.

Ace ngạc nhiên sờ lên lông vũ của Marco, lại phát hiện đó không phải lông vũ, mà là ngọn lửa màu lam nhảy nhót. Ngọn lửa từ khe ngón tay trượt ra, ấm áp như nước, hoàn toàn không giống với của cậu.

Cánh dài hơn một mét nhẹ nhàng vỗ, nhất thời bay về phía trước xa mấy mét, gió lạnh như lưỡi đao thổi qua gương mặt, Ace không thèm để ý, ánh mắt của cậu rạng rỡ phát sàng, "Tôi đang bay!"

Ace kinh ngạc kêu lên, "Tôi đang bay!"

Tất cả thủy thủ đoàn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu đều nghe thấy âm thanh vui vẻ của đội trưởng đội hai.

Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, cơn lốc quấn đầu xuống, bọn họ nheo mắt lại, trong nháy mắt dại ra.

Con chim xanh rất lớn bay qua bầu trời, cơ thể tinh tế ưu mỹ, màu sắc rực rỡ chói mắt, ba cái lông đuôi màu vàng giống như sao băng thổi qua, rơi xuống nhiều điểm tinh mang.

Con chim xanh xinh đẹp nhẹ nhàng bay xa, ngay sau đó trên con thuyền phá băng đối diện đốt lên ngọn lửa cam tiêu biểu của đội trưởng đội hai, ngọn lửa ngút trời như là âm thanh cháy sạch sẽ, ngọn lửa bành trướng, sau đó nổ tung.

Các thuyền viên mắt thấy Ace từ trong dư âm vụ nổ lao ra, giống như tự sát nhảy xuống biển, mọi người theo bản năng vươn tay chạy về phía trước hai bước, tốc độ chim xanh xoay quanh nhanh hơn, tiếp được ngọn lửa màu cam rơi xuống, dán mặt biển bay về phía trên Moby Dick giang cánh dừng lại.

Jozu há to miệng, "Thật tuyệt vời!"

Băng hải tặc Râu Trắng chưa bao giờ nghĩ tới phương thức giải quyết như vậy khiếp sợ im lặng.

"Bố già!"

Ace thò đầu ra khỏi lưng Phượng Hoàng và nhảy xuống chân Râu Trắng, đưa một tay ra và nhìn về phía Phượng Hoàng trong không khí.

Marco xoay một vòng, thu cánh đáp xuống cánh tay tráng kiện kia, cơ thể thu hồi kích thước lúc trước.

Edward buông cánh tay xuống, Marco không dám dùng sức nắm tay Bố già, ùng ục theo cánh tay lăn xuống, còn chưa giương cánh lần nữa bay lên, Bố già cong ngón tay đem hắn nắm trong lòng bàn tay, giơ tới trước mắt.

Phượng Hoàng dài chừng bốn mươi cm nằm trong lòng bàn tay rộng lớn của người khổng lồ, giống như một con chim sẻ đáng yêu, khiến Edward cười lớn thành tiếng.

"Bố già, bố có thấy không? con đang ngồi trên Marco! bay vút qua! bùm nổ tung!" Ace líu ríu, giống như một con chim sẻ kêu gào.

Edward hiền lành nhìn đứa con trai nhỏ hưng phấn khoa tay múa chân, Marco bay đến trên vai cậu ổn định lại.

Đám hải tặc từ trong khiếp sợ hoàn hồn vây quanh bọn họ, ồn ào không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái gì.

"Gura ra ra ra, làm tốt lắm Ace, Marco."

"Đó là đương nhiên! "Ace tự hào nói, hình xăm Râu Trắng trên lưng cũng chưa từng che khuất trong gió lạnh.

Marco nhìn chăm chú, cũng trả lời trong lòng, đây là đương nhiên, Bố già.

Sau trận địch tập kích ngoài ý muốn này, tin tức băng hải tặc Râu Trắng thu phục được Phượng Hoàng không biết tên đăng lên một trang báo nho nhỏ, không thể khiến cho bao nhiêu người chú ý. Mà Marco cũng bởi vậy, bị càng nhiều người quấn quít, biểu thị rõ ràng hoặc là ám chỉ muốn ngồi trên lưng chim lên trời dạo một vòng, nhưng mà không một ai thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro