5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Moby Dick đã đi trên biển hơn một tháng và mọi người đã quen với con chim bất tử màu xanh lam trên tàu. Các thủy thủ đoàn - chủ yếu là cuộc tranh luận giữa đội hai và các thủy thủ đoàn khác về việc Marco là người hay chim - đã gây ra nhiều hư hỏng trên boong tàu. Izo giận dữ mắng mỏ thuyền viên gây chuyện, cũng ném bọn họ vào sau bếp của Thatch, phạt rửa chén đĩa.

Rửa bát chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn.

Các thuyền viên không chịu thua chen chúc trước mặt đội trưởng Thatch, để cho anh ta chứng thực, mặc dù Thatch nhiều lần cam đoan, Marco chắc chắn là con người hàng thật giá thật, nhưng sự cố chấp của các đội viên đội hai giống như đội trưởng của bọn họ, mắt không thấy là không thật.

Thatch không chịu nổi quấy nhiễu, thừa dịp câu cá nhàn hạ, anh ta khổ não gõ mạn thuyền, "Marco, anh thật sự không định nói cho Ace sự thật về Phượng Hoàng ư? Tôi thật sợ khi thằng nhóc biết mình bị lừa sẽ nhịn không được đánh anh một trận."

Marco lắc lắc lông vũ, "Thú vị thật, nhưng tôi không lừa cậu ấy, tôi cũng chưa từng nói mình là chim."

Thatch cười lạnh, "A, hai kỹ năng nhỏ của người lớn."

Marco không thể phủ nhận.

"Nhưng, anh vẫn như vậy chờ biến khi thành người có thể thích ứng hay không?"

"Cái gì?"

"Ví dụ như lúc ăn cơm chỉ dùng miệng hoặc là cho rằng cánh của mình vẫn còn, lúc nhảy lên vung cánh tay muốn bay các kiểu?"Thatch kể ra cảnh tượng tưởng tượng một chút buồn cười vô cùng, anh ta quay đầu đi cười trộm, Marco chỉ coi như không nhìn thấy.

"Quả thật có thể như vậy, nhưng mà chờ chút đi."

"Chờ cái gì?"

Marco không trả lời, mà nói, "Hòn đảo kế tiếp, tôi muốn đi xem."

Thatch cho rằng chờ đợi là chỉ thời điểm tiếp theo lên đảo, vì thế cười rộ lên, "Sớm nên như vậy, nghe nói lần này hòn đảo chúng ta đi cất giấu kho báu thần bí, không biết sẽ có cái gì."

Marco cụp mắt, thấy phao hơi nhúc nhích, nhắc nhở Thatch thu dây, con cá kia cực kì có lực, cơ thể khổng lồ, bóng đen di động dưới nước, tạo nên sóng gợn khiến cho thân thuyền lắc lư.

Marco bất vi sở động, cũng không muốn hỗ trợ, "Nếu có kho báu anh hy vọng là cái gì."

Thatch chiến đấu với một con thú biển bị nghi ngờ là giống Hải Vương, vẻ mặt dữ tợn, cắn răng nói, "Cái đó... cũng phải xem... là... cái gì..."

Đáng tiếc chính là, Thatch cố gắng nửa ngày, con cá kia vẫn chạy mất, trước khi đi dùng đuôi giội nước lên mặt Thatch, trả thù hành vi anh ta dùng mồi giả có mùi thơm xung quanh lừa gạt nó.

Thatch cùng cá thi đấu thất bại nguyên nhân quy kết trên người con cá, Marco không muốn nhắc nhở anh ta những lời này biến tướng thể hiện anh ta không bằng chỉ số thông minh của con cá, nhưng nể tình là bạn tốt nhiều năm, hắn quyết định cho để lại chút mặt mũi cho Thatch.

Đầu bếp trưởng thay mồi mới, quăng dây câu ra, Marco hỏi, "Nếu tìm được kho báu thì anh hy vọng nó là gì?"

"Kho báu? "Thatch đối với kho báu không có hứng thú lắm," Một con dao phay dùng không hỏng chăg?"

"Có lẽ sẽ không có ai coi thứ đó như một kho báu," Marco nhẫn tâm chỉ ra, "nếu đó là trái ác quỷ, anh muốn nó trông như thế nào?"

Thatch lần này cũng không suy nghĩ, vẻ mặt tiếc nuối nói, "Nếu như là trái ác quỷ, vẫn là trái Mera của Ace phù hợp với đầu bếp nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể nhóm lửa, quả thực tuyệt phối với đầu bếp."

Marco nghe câu trả lời không kém bao nhiêu so với trước kia, lộ ra nụ cười.

"Nhưng anh hỏi những thứ này làm gì? Anh cũng muốn có kho báu sao?"

"Không có, kho báu tôi muốn đã tìm được rồi."

"Vậy ư, chúc mừng anh!"

"Ừ."

"Anh thật đúng là không khách khí......"

"Mắc câu rồi."

"Oa, lần này tôi nhất định có thể thành công!"

Đường đi của Moby Dick đã sớm bàn bạc xong, nếu không gặp phải thời tiết khắc nghiệt, sẽ không thay đổi đường . Hoa tiêu mỗi ngày đều cập nhật tình báo thời tiết kịp thời, hiện tại tất cả đều tốt đẹp.

Thatch cuối cùng cũng không thể bắt được một con cá nào trong vùng biển yên tĩnh, và ngay khi anh ta cất cần câu đi, một tiếng hét từ mũi tàu vang lên, "Nhìn thấy hòn đảo, hướng một giờ, hãy chú ý đến bánh lái."

"Chúng ta cũng đi thôi, vì chúc mừng chim của chúng ta lần đầu tiên xuống thuyền, có muốn tôi..." Đầu bếp trưởng lời còn chưa nói xong, cả người liền ngã xuống biển rộng.

Marco thu hồi cánh, đám hải tặc nghe được động tĩnh đến xem xét thình lình nhìn thấy Phượng Hoàng ánh mắt nhẹ nhàng phiêu phiêu, bên tai là đội trưởng Thatch đạp nước bọt kêu cứu, mấy phen do dự, không người tiến lên.

Lúc trước cố gắng lấy sâu cho ăn bị treo ở ngoài thuyền làm mồi câu cá ngày hôm qua, chim nhà tính cách dịu dàng, nhưng hung dữ không phải hải tặc bình thường có thể chống lại.

Chúc may mắn.

Đám hải tặc cầu nguyện cho đội trưởng đội bốn gặp phải trắc trở.

Chuyện ly kỳ trên biển đặc biệt nhiều, ví dụ như voi hoạt động siêu đại hội, đảo trên trờ cao trên vạn dặm, còn có Phượng Hoàng biến thành người.

Khi Marco đi ra cửa phòng, nhìn thấy nhóm thuyền viên của hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó bày ra tư thái cảnh giác, cuối cùng sau khi Marco chủ động chào hỏi ngơ ngác nhìn hắn rời đi.

"Ai vậy?"

"Có chút quen mắt, anh không biết anh ta sao?"

"Không biết à?"

"Anh ta vừa mới chào hỏi anh?"

"Chẳng lẽ vừa rồi anh ta không phải đang chào hỏi anh?"

"......"

"......"

Đám hải tặc cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không biết là ai nói một câu, "Đó hình như là Marco?"

"Mau gọi đội trưởng Ace lại đây, còn có đội viên đội hai, đám khốn kiếp kia, tôi đã sớm nói Phượng Hoàng là người!"

"Anh ngu ngốc à? Hôm qua đội hai rời thuyền đi xử lý chuyện lãnh địa của Bố già."


"...... Chết tiệt! Tôi quên mất!"

Câu chuyện về Marco đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi về Moby Dick, và thật đáng mừng khi đội hai không có ở đây và boong tàu đã được cứu thoát.

Đối với việc này, Thatch rốt cục hiểu được Marco nói chờ là có ý gì, "Anh cố ý."

Marco nhún nhún vai, "Ai biết được?"

Hai người sóng vai đi trên đường, bọn họ vừa mới cập bờ, đi tới một hòn đảo ít có dấu vết người.

Từ trên cao nhìn xuống, hòn đảo kỳ dị chia làm hai nửa, một nửa là sa mạc hoang vu, một nửa là rừng cây rậm rạp. Sa mạc và rừng rậm vốn không có quá trình chuyển tiếp, ở giữa hình thành một ranh giới phân biệt rõ ràng.

Cây cối giống như tường thành đứng lặng trên bờ biển, bọt sóng vượt qua vách đá nhào lên cành cây, cành cây xám trắng giống như hắt một tầng dầu sáp, nước đọng theo thân cây bóng loáng thấm vào đất đai.

Thân cây thẳng tắp đâm thẳng vào mây, cành lá sum xuê, phiến lá lớn mà dày nặng, đem ánh sáng che đậy hoàn toàn, càng là chỗ sâu càng không nhìn thấy.

Đơn giản tra xét qua bốn phía, không có phát hiện tung tích con người, ngay cả dã thú cũng không thấy một con.

Hòn đảo lần đầu tiên đến như vậy, bình thường sẽ không để quá nhiều người đi vào kiểm tra, cuối cùng lựa chọn đi điều tra có đội ba, đội năm và đội mười sáu.

Thatch và Marco cùng nhau lựa chọn vùng sa mạc nhìn một cái không sót gì, còn lại đội ba chuẩn bị tốt đuốc tiến vào rừng rậm.

Nơi này nói là bãi cát, tính chất của cát lại nghiêng về sa mạc một chút, cát mịn màng, cát chất bằng phẳng. Rõ ràng là ở bờ biển, không khí ngược lại là khô ráo, nhiệt độ vừa phải, cát dưới chân lại là nhiệt độ kinh người.

Hai người bước đi rất nhanh, đã có thể nhìn thấy bờ bên kia nước biển, đang thương lượng chuyển đi rừng rậm, Marco bỗng nhiên đưa tay ngăn cản Thatch, hai người cẩn thận lên, nhận thấy được có cái gì đó đang tới gần.

Lúc này, trong rừng rậm bộc phát một trận tiếng gầm giận dữ, sóng âm truyền đi rất xa, ngay cả bọn họ bên này cũng bị ảnh hưởng.

Thatch lo lắng nhìn về phía rừng rậm, "Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Chúng ta đi xem. "Marco nói xong, Haki quan sát phát ra cảnh báo.

Không khí tiếp cận mặt đất bởi vì nhiệt độ cao vặn vẹo, nhìn chằm chằm một chỗ không buông sẽ sinh ra cảm giác mê muội, Marco nhịn xuống khó chịu, thấy cát nhanh chóng phồng lên một cái trống nửa mét.

Hai cánh màu xanh lam trong nháy mắt mở ra, hai chân hóa thành móng chim, bắt lấy y phục của Thatch kéo người lên không trung.

Cột cát tráng kiện từ mặt đất vọt ra, Marco lật nghiêng mà qua, cánh ngăn trở cát vụn bay tán loạn.

Thatch che mắt, nhổ hạt cát trong miệng, cơ thể chợt bay lên không, anh ta cảm thấy mình bị ném ra ngoài, vì thế hoảng sợ hô, "Marco, lúc anh đối xử với Ace không phải như vậy!"

Marco dùng móng vuốt bắt lấy vật hình móc màu đen không biết là vật gì kia, dùng sức quăng bay ra ngoài, không cần mượn lực, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng rơi xuống đất, tiếp được Thatch, nâng anh ta lên.

Con quái vật trốn trong cát lộ ra bộ mặt thật của nó.

Đó là một con bò cạp khổng lồ, đuôi bò cạp như mực, cơ thể dần dần biến thành màu đỏ tươi, giáp xác bóng loáng cứng rắn, chiếu rọi ánh mặt trời, tựa như máu tươi lưu động. Sáu cái chân bò cạp sắc bén nhọn, bám vào lông tơ mịn màng.

Hai mắt to nhìn chằm chằm Thatch không nhúc nhích, đuôi bò cạp thật dài hình thành phân đoạn, hơi lắc lư, hình như đang tìm kiếm thời cơ tấn công.

Thatch ghét bỏ đánh giá, "Thì ra là bò cạp, loài này không chỉ toàn là giáp cứng, độc cũng mạnh, toàn thân không có mấy lượng thịt có thể ăn, còn khó xử lý, làm nguyên liệu nấu ăn mà nói cũng không đủ tư cách."

"Không bằng anh đi lên giải quyết nó đi. "Marco khoanh hai tay đề nghị.

Thatch lắc đầu, "Nếu tôi có một con dao phay không bị hỏng, tôi nghĩ tôi có thể giải quyết nó..."

Vừa dứt lời, lữa Phượng Hoàng ngưng tụ thành một đống cát ngăn trở bọ cạp lớn dùng kìm đẩy tới, dưới chân truyền đến cảm giác chấn động, cát lún xuống, thân thể Marco không khống chế được mà ngã nghiêng, tay phải quyết định thật nhanh ném xuống phía dưới một vòng.

Lữa rút đi, Haki vũ trang bao trùm bàn tay, hóa quyền thành trảo, ngón tay dùng sức khóa vào cứng rắn vỏ ngoài, trong tay sinh vật hí kêu một tiếng, kịch liệt vặn vẹo.

"Cẩn thận với cái móc!" Thatch nói, đưa tay lấy ra một con dao và ném nó ra.

Đuôi bò cạp va chạm với đao như viên đạn, phát ra âm thanh như sắt thép. Quỹ tích bị đánh lệch, Marco mượn cơ hội nhấc chân giẫm lên đuôi bò cạp, Thatch tiến lên, giơ tay chém xuống, chặt xuống cái đuôi đen kịt.

Bọ cạp mất đi vũ khí uy lực lớn nhất của mình, lúc này lui về phía sau một đoạn dài, mắt to không nỡ nhìn Thatch, lại e ngại nhìn thấy Marco uy hiếp dấy lên ngọn lửa tái sinh, phẫn nộ bỏ chạy.

Marco và Thatch đều không đuổi theo nó, một tên nhát gan lại không có sức uy hiếp như vậy, đuổi theo nó cũng chỉ lãng phí thời gian.

Nhớ tới ánh mắt lúc gần đi của nó, Marco hồ nghi quan sát Thatch, "Nó hình như rất thích anh."

"Thôi đi, nói lời ngu ngốc, tôi không cần bọ cạp thích, tôi chỉ cần mỹ nữ nóng bỏng!"Thatch bất mãn, nhưng vẫn là nghi hoặc sờ sờ bản thân, lầm bầm nói, "Trên người tôi có cái gì hấp dẫn nó sao..."

Kết quả thật đúng là để anh ta tìm được.

Là mồi giả anh ta dùng để câu cá, để hấp dẫn những con cá kia đến ăn, Thatch đã bỏ gia vị đặc chế vào bên trong, có thể nói ăn vô vị, ngửi thấy mùi thơm khổng lồ.

A......

Hai người đều trầm mặc.

Trong rừng rậm lại truyền ra tiếng gầm rung trời, sau đó một tiếng trầm đục, trong rừng cây mơ hồ lộ ra hồng quang.

Marco thần sắc ngưng tụ, nghiêm túc nói, "Có người gặp nạn! Thatch chúng ta đi mau."

"Được...... A a a!"

Đầu bếp trưởng tội nghiệp lại bị Marco ném lên không trung, rồi đáp xuống cái lưng rộng lớn của Phượng Hoàng, và anh ta hét lên, "Sao lúc nào anh cũng ném tôi như một món hàng vậy!"

"Lúc này này đừng có so đo."

Vị trí phát ra đạn tín hiệu tiếp cận trung tâm rừng rậm, lá cây rộng lớn rậm rạp, tìm không thấy chỗ đi xuống, Thatch lấy dao phay ra, bảo Marco bay lên đỉnh cây, anh ta thì đứng trên cành cây, chặt đứt một phần cành cây, từ trên không nhảy xuống.

Ánh sáng xuyên qua bóng tối và chạm tới mặt đất. Tầm mắt ngay cả nửa mét cũng không thấy, nếu không lên tiếng, thật sự là cái gì cũng không nhìn thấy.

Marco vừa xuống đã cảm thấy không đúng, lữa tái sinh không thể khống chế rút thân thể về, hắn thử vài lần, cũng hoàn toàn không được.

Cảm giác này......

"Thatch! "Hắn bỗng nhiên kêu to.

Thacth hoảng sợ, nhất thời nghiêm túc giơ dao lên, "Có chuyện gì vậy?"

Nghe được giọng nói của anh ta, Marco thở phào nhẹ nhõm, vươn tay về phía vị trí anh ta, kéo cánh tay anh ta lại, "Nơi này quá tối, hình như có sức mạnh của trái ác quỷ, anh ở gần tôi một chút."

Thatch cho rằng hắn sợ, dù sao năng lực giả bình thường đều tương đối ỷ lại sức mạnh của trái ác quỷ, đột nhiên mất đi năng lực, cảm thấy bất an là chuyện bình thường, anh ta ưỡn ngực, "Yên tâm đi, Marco, tôi sẽ bảo vệ anh."

Marco không sửa lại, cơ thể căng thẳng, "Đi thôi."

Trong bóng tối, hết thảy yên tĩnh  đều có thể nghe thấy, bất luận là suy nghĩ hay là cảm xúc đều hỗn loạn. Điều duy nhất khiến Marco cảm thấy yên tâm là hơi thở của Thatch và nhịp đập dưới làn da ấm áp của bàn tay.

Không khí truyền đến dao động yếu ớt, Marco một tay kéo tay Thatch đang cầm ao, "cạch" một tiếng, tiếng xé gió chậm một nhịp vang lên.

Thatch mắng một tiếng, muốn chắn ở trước mặt Marco, không ngờ cổ tay căng thẳng, Marco mang theo anh ta chạy như điên.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có tay súng bắn tỉa."

Thatch nhất thời không lên tiếng nữa, Marco rất muốn nói cho anh ta biết cái này vô dụng, bởi vì anh ta thấy haki căn bản không có cảm giác được đối phương tồn tại, nói cách khác, kẻ nổ súng có lẽ không ở trên hòn đảo này, haki của đối phương có khả năng vượt xa hắn và tài thiện xạ cực kì tuyệt vời, mới có thể ở xa như vậy mà bắn bọn họ.

Nhưng, là ai sẽ làm như vậy?

Marco biết đối phương là vì mình mà tới, nhưng hắn như thế nào lại chọc tới loại người này, hắn vẫn luôn ở Moby Dick...

Nói đến tay súng bắn tỉa, hắn biết một người.

Hạm đội mà sau này Teach thành lập, bên trong có một người xưng tay súng bắn tỉa "Siêu Thanh", tên là Van Augus, là một tay thiện xạ xuất sắc, có thể giết chết một người từ khoảng cách xa nghìn dặm.

Trong "Trận chiến kết thúc", hắn ta rõ ràng không có mặt ở chiến trường, nhưng là là kẻ làm cho người ta sợ hãi nhất trong chiến trường, thình lình một cú bắn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Chẳng lẽ là hắn ta?

Nhưng tại sao hắn ta lại ở đây? Khi Teach tìm được hắn hẳn là sau khi lấy được trái cây bóng tối và phản bội mới đúng......

Các loại manh mối nhỏ trong đầu đang nối liền thành dây, nhưng thỉnh thoảng đạn bay tới chiếm cứ phần lớn sự chú ý của hắn, khiến hắn thủy chung không cách nào bắt được linh quang chợt lóe lên kia.

Tệ hơn chính là, phía trước có một trận chấn động rất lớn, mặt đất dưới chân cũng rung chuyển, một tiếng chạy trốn đang tiếp cận, Marco cảm giác được đối phương không vượt qua một con lợn rừng bình thường, nhưng uy thế trọng lượng, cùng với tốc độ vượt xa hắn đến nay chứng kiến bất kỳ một loại dã thú nào.

Hắn chỉ kịp nhắc nhở Thatch cẩn thận, dã thú kia cũng đã vọt tới gần, hai người bất đắc dĩ tách ra.

"Thatch!"

"Tôi ở đây!"

Marco điều chỉnh hô hấp, tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Tay súng bắn tỉa quả nhiên là chuyên môn đối phó với hắn, đạn vẫn nhắm chằm chằm vào hắn mà bắn, Marco tự nhận không thể tránh thoát mỗi một phát súng, cũng bởi vậy nhận ra đối phương giống như là đang cố ý trêu chọc hắn, hắn ngẫu nhiên có sai lầm, đạn lại chỉ sượt qua cơ thể, lưu lại vết dài nhợt nhạt và đau đớn dần dần chồng lên nhau.

Nếu đối phương hiện tại không muốn giết chết hắn, vậy thì không cần quan tâm viên đạn đáng ghét kia, hắn hướng về phía trước nhảy lên, tránh thoát dã thú trùng kích, tay chạm vào bộ lông mềm mại, hắn lập tức bắt lấy, để cho mình cưỡi dã thú trên lưng.

Trước mắt một mảnh đen kịt, Marco chỉ có thể bằng xúc cảm sờ đến trên đầu đối phương cong cong góc sắc bén, bị người cưỡi ở trên lưng, con dã thú tức giận, nó không ngừng vặn vẹo cơ thể, muốn đem Marco quăng xuống.

Có lẽ là động tác của nó quá lớn, quấy nhiễu tay súng bắn tỉa đằng xa, hắn ta không nổ súng, Marco có thể chuyên tâm đối phó dã thú cuồng bạo hơn.

"Marco, tôi có dao!" Thatch muốn giúp đỡ, nhưng bên tai chỉ nghe thấy một tiếng gào to, anh ta cũng gào lên với Marco.

Marco nghe xong, giơ nắm đấm lên, mạnh mẽ đập vào lưng dã thú, dã thú hét lên, giơ tứ chi chạy như điên về phía trước, Marco túm lấy lông dài đứng lên, dùng sức đạp một cái, lật ngược về phía sau rơi xuống đất, Thatch vội vàng ném dao cho hắn.

Nhận thấy người làm hại mình đã không còn trên lưng, dã thú lập tức xoay người, chạy như điên, nâng chân trước về phía Marco, sức lực nặng như dãy núi đè xuống Marco.

Marco không có ý định cứng rắn tiếp nhận, thân dao rộng rãi, hắn cầm ngược cán dao, thân dao dán vào cánh tay nhỏ, khi chân trước đập xuống, chạm vào thân dao là tách ra, Marco thuận thế leo lên nửa người dã thú, rút dao đâm vào, nhưng da thịt dã thú cứng rắn mập mạp, cơ bắp săn chắc, thiếu chút nữa ngay cả dao cũng không rút ra.

Marco liên tục lui về phía sau, chỉnh đốn lại trận chiến, dã thú hừ ra hơi thở nặng nề, mặt đất chấn liệt, cơ thể dã thú như đạn pháo đập tới, Marco vội vàng tránh đi, nhưng vẫn bị trùng kích lan đến, lảo đảo hai bước.

Công kích được ăn cả ngã về không dễ dàng trốn thoát, đập ngã một mảnh cây cối, một mảnh ánh sáng nhỏ chiếu sáng khu vực này, Thatch nhìn thấy Marco, nhanh chóng chạy tới đỡ hắn.

Marco lắc đầu ý bảo mình không sao, Thatch liếc mắt nhìn dã thú hình lợn rừng sừng dài kia, nói, "Nó da dày mỡ nhiều, đến lúc đó anh trực tiếp ở dưới cổ nó đâm một dao, cho nó mất máu, qua một hồi sẽ chết."

"Được."

Nếu đã biết nhược điểm, vậy cái gì cũng dễ làm. Phương thức công kích của dã thú chỉ có một, chỉ dùng trọng lượng và tốc độ áp chế.

Có kinh nghiệm hai lần trước, Marco dễ dàng cưỡi lên dã thú, cầm dao từ bên cạnh cắm vào cổ dã thú, cơ bắp khóa chặt thân dao, chỉ đi vào nửa khoảng cách, Marco hai tay nắm chặt chuôi đao, từ trên người dã thú nhảy xuống, mượn trọng lượng cơ thể, cứng rắn đem lưỡi dao từ bên cạnh rạch đến dưới cổ dã thú.

Hắn rút dao, máu tươi phun tung tóe, Marco lui về phía sau rất dứt khoát, máu chỉ bắn vào nửa đoạn ống tay áo của hắn, đau nhức phía dưới, dã thú dùng cơ thể chung quanh chống đối, đem chung quanh cây cối đụng ngã hơn phân nửa, dần dần mất đi khí lực, ngã trên mặt đất bất động.

Marco cùng Thatch tiến lên xem xét, bộ lông thật dài của dã thú bao trùm toàn thân, ở bụng cầu kết, máu tươi thấm vào trong đó, nhìn càng thêm quái dị.

Thatch đi lên trước, ngồi xổm xuống bới ra xem, bên trong lại có một quả màu đen. Bề mặt trái cây gồ ghề, hình dạng hoa văn giống như vòng xoáy, chỉ có một cây dây leo màu xanh biếc chảy trên đỉnh.

Thatch sửng sốt, nâng trái cây đó xoay người cho Marco xem, "Đây là trái ác quỷ?"

Trong nháy mắt nhìn rõ viên trái cây kia, Marco nhận thấy tầm mắt của hắn đã dời đi, hắn kéo Thatch qua, nhanh chóng nghiêng người, vẫn tránh không kịp, đạn bắn trúng bả vai.

Có lẽ là do ánh mặt trời, cảm giác áp lực lúc trước cảm nhận được đã biến mất, lữa tái sinh nháy mắt chữa khỏi miệng vết thương, Thatch mắng một câu, không có lộn xộn, đỡ cho Marco thêm phiền toái.

"Chờ một chút, dừng, trước đừng ra tay, tôi có chuyện muốn nói. "Từ trong rừng rậm truyền ra một thanh âm, Thatch cảm thấy quen tai, nhất thời lại không phân biệt được.

Anh ta cảm giác được cơ thể căng thẳng của Marco và địch ý đột nhiên bộc phát, còn tưởng rằng là kẻ thù, nhưng mà khi người nọ đi tới dưới ánh sáng, Thatch ngây ngẩn cả người, "Teach?"

"Cẩn thận một chút, Thatcj, hắn bây giờ không phải là anh em tốt của anh. "Marco cảnh cáo anh ta.

"Cái gì..."Thatch còn chưa nói xong, bên kia khác với hình tượng thật thà của Teach cười ha ha.

"Ta rất ngạc nhiên nha, Marco, ngươi từ lần đầu tiên gặp ta đã có ý định giết ta, chúng ta trước kia đã gặp nhau rồi?"

Marco nheo mắt chán ghét, "Không có."

Teach nhún vai không sao cả, "Ngay cả anh em cùng Bố già sống cùng ta mấy chục năm cũng không thể phát hiện ra dã tâm của ta." Hắn chỉ vào trái ác quỷ trong lòng Thatch.

"Hình như ngươi rất hiểu ta, vậy ngươi có biết bây giờ ta muốn làm gì không?" trong mắt hắn ta toát ra nụ cười nghiền ngẫm, như mèo hoang trêu đùa hổ.

Marco không cảm thấy mình đang đùa, và vì Van Augus đã ở đó, có lẽ Teach đã tập hợp những người bạn đồng hành ban đầu của mình trước thời hạn, điều đó sẽ gây bất lợi cho họ.

Thatch luống cuống bị Marco bảo vệ ở phía sau, không hiểu tại sao anh em của mình lại cùng Marco như kẻ địch giằng co.

"Thatch, ngươi thật đúng là ngu ngốc, cho nên mới trở thành bước đệm trên con đường trở thành hoàng đế của ta, vốn nể tình tình bạn trước kia, ta vốn không có chọn ngươi, ai bảo ngươi tự mình xông vào, còn lấy đi đồ của ta."

"Đó không phải đồ của ngươi, đó là của Thatch. "Bất luận là ở thế giới nào, đều là trái Yami mà Thatch lấy được trước.

Thái độ Teach ngông cuồng, tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn ta, Marco và Thatch cùng lắm chỉ là đồ chơi trong tay hắn ta, động miệng một cái là có thể phán định tử hình cho bọn họ.

"Thuyền trưởng, Không cần nói nhảm nữa, để tôi giải quyết bọn chúng đi. "Một giọng nói lười biếng xa lạ, quấn quanh âm lãnh coi thường mạng sống, làm người ta khó chịu nhíu mày. Hắn ta chỉ nói chuyện, dường như đã làm cho không khí trở nên sền sệt, khó thở.

"Có vẻ như ngươi không muốn nói chuyện với ta nữa. "Teach nhe răng cười nói," Độc Q."

Hắn ta chỉ đơn giản nói một câu, Marco và Thatch đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn, trái tim không khống chế được nhảy dựng lên, khí lực nhanh chóng xói mòn, hai người ngã ngồi trên mặt đất, Thatch còn đang khiếp sợ không nói nên lời, Marco lại cố gắng chống đỡ khí lực, phẫn nộ trong mắt sẽ phá ra hốc mắt.

Teach đi tới trước mặt hắn, tinh tế đánh giá hắn, cười nói, "Ánh mắt như vậy của ngươi thật đúng là làm cho tâm tình người ta sung sướng, nói sức mạnh, ta quả thật không bằng ngươi, suýt chút nữa chết trong tay ngươi. Nhưng, thế giới này có rất nhiều biện pháp thắng được, ví dụ như độc, không màu không mùi, dễ dàng lấy mạng người mà không ai hay biết."

Hắn ta lấy ra một thanh chủy thủ, ném vỏ đao, đem mũi nhọn nhắm ngay ngực Marco, "Nghe nói năng lực của trái Phượng Hoàng có thể trong nháy mắt chữa khỏi tất cả vết thương, không biết nó có thể chữa khỏi đau đớn hay không?"

Mũi đao đâm vào ngực, máu tươi như nước đổ, nhuộm đỏ áo sơ mi màu trắng, Teach nhìn biểu tình đau đến mức vặn vẹo của Marco, trong lòng dâng lên hưng phấn cực lớn, hắn ta xoay tròn thân đao một vòng, ngọn lửa tái sinh màu lam thiêu đốt, Marco đổ mồ hôi lạnh liên tục.

"Teach! ngươi đang làm gì, mau dừng tay!" Thatch nhào tới ngăn cản hắn ta, lại không biết vì sao phun ra một ngụm máu đen, trước mắt tối tăm, anh ta dùng một tay bắt lấy Teach, dùng sức kéo.

Sức lực của anh ta quá nhỏ, nhỏ đến mức Teach nhẹ nhàng phất tay đẩy anh ta ngã xuống đất, Teach cười lạnh, không phải đối với anh ta, mà là nói với Marco, "Xem ra Phượng Hoàng cũng không làm gì được chất độc."

Teach rút ra lưỡi dao, ngồi xổm xuống nhìn Thatch trước mặt, "Ngươi ghét ta, nhưng lại đối đãi bọn chúng như người nhà, ngươi có muốn biết, cảm giác người nhà chết ở trước mặt là cảm giác gì không?"

Khóe mắt Marco muốn nứt ra, lữa tái sinh kịch liệt bùng cháy, ngọn lữa không cách nào tạo thành thương tổn sinh uy thế, Teach nhe răng cười đem lưỡi dao cắm vào ngực Thatch.

Cùng với một tiếng kêu lên, Teach bay ngược ra ngoài, và Marco nắm lấy cổ áo của hắn ta, đấm và đấm, xương sườn của hắn ta bị gãy và ngực của hắn ta lõm xuống, và Teach mở to mắt của mình, và một cơn đau dữ dội ngăn chặn hơi thở và giọng nói của hắn ta.

Marco giơ tay lên dừng lại, viên đạn bắn vào sau lưng hắn, viên đạn đặc chế của Hải Lâu Thạch khảm nhập vào cơ thể, lữa tái sinh uể oải thu nhỏ lại.

Nắm đấm của hắn không ngừng, Teach nôn ra máu tươi, kiệt lực chạy ra gông cùm xiềng xích, Marco vô lực quỳ rạp xuống đất, ánh mắt như là thấm vào hận ý mấy đời đều khó tiêu, Teach hồi tưởng lại lúc hắn xông về phía mình, chắc chắn sát ý, cả người như là ngâm ở trong hàn băng, tâm sinh thối ý, thanh âm của hắn ta khô khốc, "Độc Q, đi......"

Nhìn thấy hai người rời đi, Marco lảo đảo đi tới bên cạnh Thatch. Người trước đây không lâu còn cười với mình, bây giờ sắc mặt tái nhợt, lưỡi dao lạnh như băng đâm thẳng vào cơ thể, hắn rút đao ra, lữa tái sinh không ngừng rót vào miệng vết thương.

Kết thúc cuộc chiến về sau, hắn tựa hồ mỗi đêm đều gặp ác mộng, trong mơ các anh em ở trước mặt hắn lần lượt chết đi, chỉ có hắn, mỗi một lần đều sống sót.

Marco không thích cảm giác chỉ có mình còn sống, đoạn quá khứ hắn không bỏ xuống được đó, giống như là con sâu gặm trái tim hắn, ý đồ làm cho hắn cũng rơi vào tử vong.

Nhưng hắn không có làm như vậy, Bố già và các anh em sẽ không đồng ý hắn chết một cách vô ích. Marco vì thế mà chờ đợi, đợi đến khi Izo vì Wano mà chết đi, nhóc Mũ Rơm trở thành vua hải tặc nổi tiếng biển rộng, Murakumogiri của Bố già sừng sững bên mộ, mũ của Ace rút đi màu sắc.

Tóc Đỏ sau đó đã đến tìm hắn và khuyên hắn lên thuyền như trước, và câu trả lời của hắn vẫn không thay đổi.

"Anh nên có tự do của mình."

Marco không khao khát sự tự do mà Tóc Đỏ và Mũ Rơm theo đuổi, bọn họ khao khát cuộc sống phiêu lưu, không ràng buộc. Hắn thì thích sự tùy hứng của Bố già và các anh em, tiếp nhận bất cứ lựa chọn và quyết định nào của bọn họ, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của bọn họ.

Marco đôi khi tự hỏi, bọn họ khi đưa ra quyết định như vậy, có cân nhắc qua suy nghĩ của hắn hay không? Nghĩ rằng hắn cũng sẽ cả đêm mất ngủ sau khi mất bọn họ? Nghĩ về việc mỗi đêm hắn hối hận vì sao hắn không thể cứu họ?

Bất tử giống như một lời nguyền, chỉ để lại mạng sống của hắn trong chiến tranh.


Nhiệt độ cơ thể hắn chậm rãi rút đi, viên đạn đá hải lâu ức chế năng lực của hắn hơn phân nửa, hắn lại không có thời gian khoét đi trở ngại, chỉ sợ mình buông tay, Thatch sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội sống.

Không thể, hắn không thể lại mất đi Thatch, vì cái gì làm lại một lần hắn vẫn không có cách nào cứu được anh ta? Tại sao lại để cho hắn trải qua đau đớn như vậy một lần nữa?

"Làm ơn... hãy sống sót... Thatch..."

Phượng Hoàng đang nức nở, năng lực sử dụng quá độ tiêu hao thể lực của hắn, độc tố ăn mòn trong cơ thể, Marco dần dần không nhìn thấy, nhưng ý thức đang chìm nổi, hắn tựa hồ nghe được một tiếng kêu vang trong trẻo, ngọn lửa xanh lam nho nhỏ, quang mang lưu động, Marco nhìn thấy - - Phượng Hoàng.



Tôi có lời muốn nói:

Nội dung cốt truyện dần dần lệch khỏi quỹ đạo của bản thảo...... Viết xong cảm xúc của tôi là, tôi làm sao có thể viết ra thể loại này! Tay tôi! Sao nó không dừng lại được? Dừng lại ngay! Ô ô ô......

Thật đau lòng thật đau lòng! Marco... hu hu hu... Thật sự lúc viết thiếu chút nữa là khóc (thật sự là tự mình cảm động), vì vậy nhanh chóng kết thúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro