02 - Sợ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





                        ___

Donghyuck là con út trong một gia đình có hai con, mẹ cậu là giảng viên đại học, ba là nhân viên ngân hàng. Còn anh cậu, Taeyong, hiện đã sang Anh du học.

Gia đình cậu là kiểu gia giáo, về vấn đề có chấp nhận con cái ở mặt kia hay không, Donghyuck cũng không chắc. Chỉ biết mẹ cậu cũng từng tìm hiểu về LGBT để giảng giải cho học sinh. Cậu hi vọng ít nhất thì mẹ cũng sẽ chấp nhận con người thật của mình. Còn về phần ba, cậu mong ông sẽ không bao giờ biết.

"Donghyuck, nghỉ mới một ngày đã đi học lại rồi hả?" Jaemin nhìn thấy cậu ở hành lang thì lập tức chạy tới. "Cậu thấy khoẻ hẵng chưa?"

Cậu ấy lo lắng nhìn cậu.

"Ừ, khoẻ rồi mà." Donghyuck cười nói.

"Vậy thì tốt." Jaemin nhẹ nhõm nói, sau đó móc từ trong túi ra một vỉ thuốc. "Cho nè!"

"Gì thế?" Donghyuck nhận lấy với đôi mắt ngạc nhiên.

"Là vitamin. Nghe nói cậu bị suy nhược cơ thể nên tớ lấy ở nhà đem cho cậu. Mẹ vẫn hay mua cho tớ để bổ sung thêm năng lượng đấy. Ngọt lắm, không đắng đâu."

Mặc dù Jaemin đã khẳng định không đắng, nhưng với kiểu khẩu vị khác lạ của cậu ta, Donghyuck thật sự thấy không đáng tin lắm.

"Ờ... Cám ơn nha!"

"Có gì đâu." Jaemin mỉm cười.

Sau đó hai người sánh vai nhau đi vào lớp.

Ngày hôm nay là buổi cuối cùng đến trường nên trông mặt ai cũng háo hức. Như một vòng lặp tự nhiên, thứ hai thì ai cũng mặt méo sẹo, còn thứ bảy thì mặt lại tươi như hoa.

Donghyuck đặt ba lô vào trong học bàn sau đó lấy sách vở ra bắt đầu ôn tập. Cũng may ngày hôm qua và ngày hôm nay không có tiết nào trùng, nếu không cậu phải ngồi chép lại bài thấy mẹ luôn.

Đang lúc tập trung học thì từ phía sau có một cơn gió lạnh ùa tới, tiếp theo đó, một thân hình cao lớn phủ xuống, bọc lấy cơ thể cậu bên trong khuôn ngực vạm vỡ.

"Donghyuck, chào mừng cưng quay lại trường học." Giọng nói và khí chất bá đạo này... Hình như cậu đã nghe qua ở đâu rồi.

"Lucas, tránh xa thằng bé ra, không cậu đè bẹp em ấy bây giờ." Giọng nói quen thuộc của Mark vang lên. Ngay lập tức cậu quay sang nhìn anh.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Mark lập tức mỉm cười.

Donghyuck cũng cười lại, nhưng chỉ trong một khắc.

"Cậu nói cái gì vậy, tớ sao có thể đè bẹp người tớ thích chứ." Lucas lên tiếng cãi và điều đó thu hút sự chú ý của Jaemin. Cậu ngẩng mặt lên nhìn người lạ hoắc này.

Anh ta nhìn mặt thì đẹp nhưng sao cứ có cảm giác điên điên là thế nào nhỉ?

Khẽ rùng mình, Jaemin cúi xuống tiếp tục ôn bài.

"Nói cái gì vậy?" Mark nhăn mặt nhìn Lucas, anh không muốn vì sự điên khùng của bạn mình mà Donghyuck bị người khác bàn tán sau lưng.

Lucas nhún vai, tiếp tục cúi xuống bắt chuyện với Donghyuck.

Mark những tưởng Donghyuck sẽ bực mình đẩy Lucas ra, ấy vậy mà em ấy lại đi trả lời từng câu hỏi của cậu ta.

Chuyện quái gì vậy?

Từ bao giờ mà...

"Donghyuck?" Mark khó chịu kêu lên. Nhưng anh lại không nhận ra điều đó.

"Dạ?" Ngay lập tức Donghyuck quay sang nhìn anh. Đôi mắt cậu to tròn, đen láy, như hai viên ngọc lấp lánh vậy...

"Em đã khoẻ hẵng chưa?" Anh hỏi. Sau đó lập tức thấy mình ngu ngốc.

"Dạ rồi." Donghyuck có vẻ chán nản khi trả lời. Anh hiểu, vì câu hỏi vừa rồi đúng là nhạt nhẽo.

"Mày hỏi cái đéo gì thế? Em ấy tất nhiên là phải khoẻ thì mới đi học chứ. Donghyuck đã lớn rồi mà." Lucas lập tức tấn công Mark ngay, cậu ta có vẻ không muốn sống trong hoà bình thì phải.

Mark bắn anh mắt giận dữ về phía bạn mình, thế nhưng Donghyuck lại thấy hài lòng với câu nói đó.

Thế là thế quái nào?

"Cám ơn nha. Anh nói đúng ý em luôn." Donghyuck phì cười, nói với Lucas.

Và thế là cả hai đập tay với nhau.

Ăn ý như thể là bạn tri kỷ.

Tim Mark nhói lên một cái.

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Đó là em trai yêu quý của mình mà.

Mark khó chịu nhìn cảnh đó, cứ như bị phản bội vậy. Khó chịu muốn chết.

"Donghyuck này, mai em có rảnh không?" Lucas hỏi.

"Dạ có." Donghyuck gật đầu. Ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.

"Vậy mai đi coi phim với anh không?" Lucas rủ.

"Được ạ. Em thích đi xem phim lắm." Donghyuck nói, khẽ mỉm cười sau đó cậu cay đắng nói thêm. "Em vẫn hay rủ anh Mark, nhưng anh ấy thường từ chối vì bận."

Mark nghe xong liền thấy chột dạ.

Thật ra... Anh từ chối là vì biết, nếu cả hai đi xem phim, Donghyuck sẽ chọn coi phim ma, thể loại mà anh sợ nhất.

Dù có thích em ấy tới cỡ nào, anh cũng không thể để mất hình tượng như vậy được.

"Vậy hả? Vậy mà cứ nói là anh em tốt, rủ đi xem phim mà còn từ chối."

Hự, lại bị đâm thêm một nhát. Mark giận dữ liếc Lucas một lần nữa.

"Vậy mai tám giờ anh đến đón em nhé? Cho anh số điện thoại đi." Lucas nói, nhanh chóng đặt chiếc iPhone đắt tiền lên bàn Donghyuck.

Donghyuck cầm lên, bấm số điện thoại của mình vào trong.

Nhìn một màn đó, Mark phút chốc mất hết sự tự tin vốn có của mình.

"Này, không phải em vẫn đang bệnh sao. Đừng có ra ngoài sớm vậy, lo mà ở nhà nghỉ ngơi đi." Mark kêu lên sau đó giật lấy điện thoại trong tay Donghyuck rồi nhanh chóng xoá đi số điện thoại của cậu.

"Này, cậu làm gì đấy. Sao lại xoá... Ặc..."

Mark kẹp chặt cổ của Lucas rồi kéo đi.

"Bọn anh phải về lớp rồi. Lát gặp lại nha."

"Mark, thả... Thả ra.. "

Nói xong, Mark lập tức lôi Lucas to con hơn mình nhanh chóng rời khỏi đó. Chẳng biết lấy sức từ đâu mà Lucas cũng chẳng thể vùng ra được.

Mãi tới khi tiếng chuông vào lớp reo lên Mark mới chịu nới lòng tay, thả Lucas mặt tím như trái cà ra.

"Khụ... Khụ..." Lucas ho sặc sụa, uất ức nhìn bạn mình. "Bộ cậu bị điên hả? Lấy sức ở đâu mà trâu thế... Khụ khụ..."

Không biết.

Mark thất sự cũng không biết mình lấy sức ở đâu nữa. Chỉ biết giây phút ấy, anh không muốn Lucas có được số điện thoại của Donghyuck, làm cách nào cũng được, anh không thể để nó thành công.

Chết thật.

Sau này anh sẽ còn phải khổ sở thế nào nữa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro