Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ không trò chuyện lâu lắm vì Bạch Y Hàm đã vội vàng lại gần, cười tươi như hoa hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Những chuyện cần nói thì cũng đã nói xong, Lý Đông Hách cảm thấy mình không cần ngồi đây nữa, đứng dậy nhường chỗ cho cô, “Cũng không có gì, hai người nói chuyện đi, mình đi tìm anh trai.”

Bạch Y Hàm nhìn bóng lưng Lý Đông Hách, có chút thấp thỏm cười với Lý Mã Khắc, “Em có làm phiền hai người không?”

“Không đâu.” Lý Mã Khắc lắc đầu, giọng nói dịu dàng vô cùng. Đối với Bạch Y Hàm, hắn luôn dịu dàng hơn với người khác.

“Nói chuyện gì thế?” Từ Anh Hạo đã lặng lẽ nhìn bọn họ chăm chú từ lâu, vừa thấy cậu tới thì không nhịn được, mở miệng hỏi.

Lý Đông Hách ngáp một cái, mệt mỏi dựa đầu vào anh, nhắm hai mắt lại, từ tốn trả lời, “Không có gì, em biểu đạt rằng mình vui vẻ vì nhiều năm rồi bọn họ còn chưa chính thức xác định quan hệ.”

Lý Đông Hách cọ đầu lên vai anh, mái tóc quệt qua cổ hơi ngứa, Từ Anh Hạo vô thức cử động, nửa người đều thẳng lên.

“Này..."

“Anh đừng động, để em dựa vào một chút, vừa về đã bận đông bận tây, còn chưa điều chỉnh được múi giờ nữa…” Giọng nói trên vai dần dần nhỏ xuống, thay bằng hơi thở đều đặn.

Từ Anh Hạo sờ nhẹ đầu cậu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, nếu nó rối lên chắc Đông Hách sẽ ăn thịt anh mất, bất đắc dĩ anh thở dài.

Anh rất muốn hỏi cậu một câu, sáu năm nay cậu sống thế nào? Một người ở nước ngoài, cuối cùng đã phải trải qua những chuyện gì mới có thể khiến một chàng trai ích kỉ thất thường bị mài giũa thành dáng vẻ khéo léo hiền hòa. Trở thành một người dễ khiến người ta lúng túng như vậy.

Tuy xung quanh vô cùng ầm ĩ nhưng Lý Đông Hách lại ngủ rất say, Từ Anh Hạo gọi mấy lần cậu mới yếu ớt tỉnh dậy.

“Sao, có thể về rồi à?” Cậu còn chưa hết buồn ngủ.

Từ Anh Hạo nhẹ nhàng cử động bên vai đã tê cứng, “Từ trước khi em ngủ anh đã định bảo em là nếu mệt thì cứ về sớm rồi.”

Lý Đông Hải tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng Lý Đế Nỗ, vì vậy cậu cầm điện thoại lên gửi cho anh ta một tin nhắn rồi đứng dậy, “Nếu thế thì em về trước đây, anh có về cùng em luôn không?”

Không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà Từ Anh Hạo lại đồng ý.

Sau đó, trong nửa tháng ngắn ngủi, anh phát hiện ra mình bị ma xui quỷ khiến vô số lần. Ví dụ như Lý Đông Hách đột nhiên muốn lôi kéo anh đi đánh game, hay hăng hái đi mua sắm linh tinh với anh,…anh đều không từ chối. Từ Anh Hạo cảm thấy dường như hai anh em đã thân thiết hơn, anh đã quên mất rằng cậu nhóc này đã từng cố ý làm hỏng mô hình của anh, dùng vẻ mặt khinh bỉ chửi rủa anh.

Trong thư phòng đen kịt chỉ có ánh sáng đèn bàn đọc sách của Từ Anh Hạo. Anh lật xem tài liệu cha Từ gửi, suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

“Vào đi.” Từ Anh Hạo không quay đầu lại, khi anh đang làm việc sẽ tập trung một cách phi thường.

Mãi đến khi một thứ gì đó được đặt trước mặt anh, hộp đóng gói trong suốt có thể nhìn thấy rõ ràng vật bên trong là sơ mi trắng. Từ Anh Hạo ngẩng đầu lên, thấy Lý Đông Hách dựa vào bàn, cười nhẹ.

“Hôm nay em đi mua quần áo, thấy chiếc áo này rất hợp với anh.” Lý Đông Hách nhìn anh cười, “Mặc vào em xem thử một chút.”

Từ Anh Hạo nhìn em trai, không có bất kỳ động tác nào. Anh tự nhận xét mình là một người biết trưng diện, mà dạo gần đây anh phát hiện ra gout thời trang của em trai anh có chút...
Lý Đông Hách khó hiểu nhìn anh.

Sau một lúc lâu, anh im lặng đứng dậy, cầm sơ mi đi tới trước gương, mặc thử.
"Không tệ đấy chứ?" Chiếc áo cắt may đơn giản nhưng lại làm nổi bật vóc dáng hoàn mỹ của anh, khiến người anh toát ra quầng sáng ưu nhã.

Lý Đông Hách chậc chậc vài tiếng “Đúng là anh rất hợp làm người mẫu". Nhìn vóc dáng kia, thật khiến cho người ta ghen tị, hoặc ít nhất là cậu đang ghen tị với anh trai.
"Anh, anh vẫn còn chụp ảnh chứ?" Lý Đông Hách bâng khuâng hỏi khi thấy chiếc máy chụp hình trên giá sách của anh. Cậu cầm lên, thử nháy nháy vài phát.
"Uh, vẫn còn xài tốt này!"

Thân thể Từ Anh Hạo chợt cứng đờ khi nghe cậu hỏi, nhưng anh im lặng nhìn cậu, ánh mắt có chút phức tạp. Nhiếp ảnh là đam mê của anh, nhưng Từ thị là cả đời của cha, Từ gia thì cũng chỉ có mình anh, anh không đảm nhận thì còn ai vào đây được.

Lý Đông Hách nhận thấy suy tư của anh, nhanh chóng đổi chủ đề, "Hay hôm nào rảnh mình đi đâu đó chụp ảnh đi! Lâu rồi anh chưa chụp cho em đấy".
"Cũng được" Ma xui quỷ khiến lần thứ không đếm được, Từ Anh Hạo cảm thấy ngao ngán.

"À đúng rồi, anh vừa nghe tin là em giải nghệ, sao thế?" Phải nói là anh rất bất ngờ khi nghe tin, em trai anh có triển vọng thế cơ mà.
"Về tranh tài sản với anh đấy" Lý Đông Hách ngả ngớn trả lời.
Từ Anh Hạo nhìn cậu đang nghịch ngợm máy chụp ảnh, "Dù em không tranh thì anh cũng nuôi em, cả đời." Lời nói này là nghiêm túc.
Lý Đông Hách hai mắt trừng to ngạc nhiên, miệng mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi cậu cụp mắt, lời tính nói nhưng lại thôi, thái độ thật lạ. Cậu tính chuồn êm khỏi tình huống này.
"Thôi không nói với anh nữa, em đi ngủ đây. Mà anh cũng nên nghỉ sớm đi, đừng uống nhiều cà phê quá đấy Gấu trúc!"
"Gấu Trúc?" Từ Anh Hạo nghi hoặc về danh xưng này của em trai.
"Nhìn hai mắt của anh kìa, Gấu Mỹ mà chẳng khác gì Gấu Trúc cả" Lý Đông Hách cười, trêu chọc anh một chút.
"Anh tưởng Gấu Mỹ là em chứ?" Hiếm khi anh lại hùa với cậu nói đùa như vậy.
Sao cậu không hiểu ý của anh chứ, rõ ràng là trêu cậu nhỏ con mà.
Nhìn gương mặt đỏ dần nên vì giận, Từ Anh Hạo không kìm được mà bật cười.
"Anh còn cười!" Lý Đông Hách giậm chân, huơ loạn tay, tức giận bỏ đi. Không hiểu sao...nom thật đáng yêu.
"Được rồi, anh xin lỗi. Chúc ngủ ngon."
"Anh cũng ngủ ngon!" Tiếng của cậu từ hành lang vọng vào.
Từ Anh Hạo bật cười, hơi lắc đầu rồi ngồi lại vào bàn làm việc. Theo thói quen anh lại cầm cốc cà phê, nhưng anh đã sớm uống hết. Lúc này anh mới chú ý đến một chiếc cốc khác được đặt lên bàn từ lúc nào không hay. Đó là sữa nóng, được đặt trong chiếc cốc có hình con gấu nhỏ xinh xinh mà anh và Đông Hách đã cùng mua trong một lần đi mua sắm, không hiểu sao anh lại thấy nó thật giống cậu em trai của anh.
"Ngọt quá!"
Dù nói thế nhưng anh vẫn uống hết nó trong lúc hoàn thành công việc. Xong xuôi, Từ Anh Hạo tắt đèn, đóng cửa về phòng. Chỉ còn hai chiếc cốc cà phê và cốc sữa lóng lánh dưới ánh trăng đêm nay hắt vào từ cửa sổ thư phòng thật đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro