1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trong phòng ánh đèn mờ mịt,  không gian khép kín tràn ngập mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, còn có tiếng cười khoa trương của cả trai lẫn gái. Những người đàn ông này cho dù mặc âu phục giày da, nhưng tay lại bỉ ổi đặt ở trên đùi trần trụi của nữ nhân mặc váy ngắn. Hai người rúc vào nhau không chút bận tâm đến nơi công cộng, mà đây là bởi vì trong phòng không chỉ có một đôi bọn họ.

Hình ảnh này không thể nói là xa hoa đồi trụy nhưng mà được coi là mơ mơ màng màng như người say rượu.

Lý Đông Hách ngồi ở một góc, mặt không chút thay đổi xuyên thấu qua sương khói lượn lờ nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy ánh mắt bị ô nhiễm. Vừa mới cùng đám người kia uống mấy chén rượu, dạ dày cậu đã bắt đầu trở nên khó chịu. Tầm mắt lại quay trở lại màn hình điện thoại di động, khuôn mặt xinh đẹp tuấn mỹ ở khóe miệng nở ra một tia châm chọc. Bàn phím gõ một vài lần rồi nhấn phím gửi. Ngay sau đó, là tin nhắn đã trả lời từ phía bên kia.

-Lý Đông Hách: Chơi với tôi chứ?

- Dog: Nếu không?

Lý Đông Hách nhìn câu hỏi lại  ngược lại này hàm dưới cắn chặt, càng tức giận. Quay đầu giận dữ nhìn vào một hướng khác trong phòng. Chỉ thấy nơi đó thản nhiên có một người đàn ông mặc âu phục ngồi nhưng lại bởi vì toàn thân phát ra khí phái mà ở trong đám người càng thêm chói mắt. Hắn thoạt nhìn giữ mình trong sạch, cho dù so với người khác càng thêm ưu việt, nhưng một lại từ chối lời mời của rất nhiều người với thái độ lạnh nhạt. Mà giờ phút này, khóe miệng nam nhân nhếch lên, cúi đầu cười khẽ một tiếng, khuôn mặt vốn anh tuấn cười lên làm cho nữ nhân bên cạnh len lén quan sát mà mặt đỏ tai hồng. Các nàng làm bộ lơ đãng nhìn trộm qua, chỉ thấy nam nhân kia nghiêng đầu cười nhìn điện thoại di động của mình.

Là gặp phải chuyện gì vui vẻ phải không?

Lý Đông Hách trầm mặt, cảm thấy Lý Mã Khắc thật sự không xứng với những mong đợi của cậu dành cho hắn. Cậu cảm thấy vô cùng phiên não, thở dài một hơi, khi chủ tịch tìm tới để nói chuyên thì lại kiếm lí do để rời đi, cầm áo khoác đứng lên rời khỏi phòng.

Lý Đông Hách sải bước đi trên hành lang rời khỏi khách sạn, dọc theo đường đi vẫn tức giận, còn nhận được điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn.

"Không phải hôm nay cậu đi xã giao sao, sao đột nhiên nhanh như vậy liền về rồi?"

Hoàng Nhân Tuấn ở phía bên kia cũng đang ở nơi ồn ào, chỉ có điều anh tham gia bữa tiệc của bạn học đại học. Lý Đông Hách vốn cũng nên ở bên đó cùng Hoàng Nhân Tuấn, cuối cùng lại bị cấp trên bất thình lình giao cho đi xã giao. Vốn là không tình nguyện đi, kết quả tới rồi mới biết được không đi cũng không được, buộc phải đi theo đãi ngộ đặc biệt của một người

"Cậu cũng đừng nói nữa, đi con mẹ nó xã giao!"

Lý Đông Hách cũng không biết là do vừa mới uống rượu hay là tức giận, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, ra khỏi cửa khách sạn nói chuyện cũng không để ý đến xung quanh.

"Cậu nói xem giám đốc điều hành cái công ty đó có phải có bệnh hay không, tại sao cứ phải cương quyết xây dựng. Còn có cái tên Lý Mã Khắc đó, lúc nào cũng muốn khiêu khích tôi!"

"Lý Mã Khắc?"

Hoàng Nhân Tuấn nắm bắt được trọng điểm.

"Đó không phải là bạn trai cũ của cậu sao? Tại sao lại ở cùng công ty với cậu? "

Lý Đông Hách đột nhiên giống như bị ấn nút tạm dừng, nhớ lại mình quả thật chưa kể cho Hoàng Nhân Tuấn nghe việc mình cùng người cũ thề cả đời không gặp lại nhau mà hiện tại lại là quan hệ đồng nghiệp.

Vẫn là tiền bối, đối phương thậm chí còn là cấp trên của mình.

"Chuyện dài lắm, chờ tôi trở về kể lại với cậu sau."

Lý Đông Hách lại giơ tay vò tóc mình, trên mặt mang theo vài tia mệt mỏi, đáp lại lời dặn dò của Hoàng Nhân Tuấn ở đầu dây bên kia.

"Ừm được đã biết, lát nữa cậu về nhà cũng cẩn thận một chút, cúp máy."

Sau khi cúp điện thoại, Lý Đông Hách đứng ở giao lộ nhìn xe cộ qua lại, hai tay dụi mặt vài cái vốn định làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.

Lúc trước uống hơi nhiều rượu, bây giờ mới phát tác dụng. Đầu óc bắt đầu mơ hồ.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu đang đau như muốn nứt ra, dạ dày co rút đau đớn. Cũng không biết có phải là do rượu hay không mà cậu hiện tại cảm thấy không chỉ khó chịu trên người, trong lòng cũng rất khó chịu. Khó chịu không nhịn được mà ủy khuất.

Không biết đang ủy khuất cái gì.

Có thể là nhớ lại  cái người trước kia che chở mình, vẫn luôn chăm sóc mình không để người khác khi dễ bắt nạn, mà hiện tại lạnh lùng nhìn cậu bị lôi kéo rồi ép uống rượu cũng không có hành động ngăn cản, thậm chí thú vị nghiêng đầu cười nhìn bộ dáng chật vật của mình như thế nào.

Thật đáng ghét.

Thật khó chịu.

Lý Đông Hách ngơ ngác, cũng không chú ý tới một chiếc xe màu đen thoạt nhìn rất sang trọng dừng lại cách mình không xa, mở cửa xe đi xuống là một người đàn ông. Hắn đi tới trước mặt Lý Đông Hách, khom lưng một tay kéo cánh tay Lý Đông Hách rồi đỡ cậu lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, không phải Lý Mã Khắc thì là ai?

Lý Đông Hách nhanh chóng thu hồi bộ dáng yếu ớt, lại là vẻ mặt lạnh lùng, giằng tay ra khỏi cánh tay đang nắm tay mình. Cậu cau mày, vẻ mặt chán ghét.

"Anh đến đây làm gì?"

Cho dù Lý Mã Khắc bị hất tay ra, cũng không ngại mình bị bẽ mặt, không hề gì mà nheo mắt cười.

"Đây không phải là lo lắng cho em sao, làm đồng nghiệp cũng phải giúp đỡ lẫn nhau chứ không phải sao?"

Một đồng nghiệp tốt.

Lý Đông Hách nhắm mắt lại, thật sự không muốn dây dưa với hắn.

"Tôi không cần anh giả bộ. Sếp đại nhân vẫn nên nhanh chóng về nhà đi. "

"Lý Đông Hách."

Lý Mã Khắc nhìn cậu bé đối diện, vì khó chịu nới lỏng cà vạt của mình, đầu tóc rối hết cả lên. Thoạt nhìn còn rất đáng yêu, nhưng khi tức giận thì bộ dạng không còn đáng yêu lắm.

Lý Mã Khắc cuối cùng cũng lấy lại sắc mặt, vẫn thản nhiên đứng thẳng tự đắc một tay đút túi quần, giống như là nhìn trẻ con náo loạn.

"Đừng nháo nữa, mau về thôi."

Lý Đông Hách chính là không thích nhìn dáng vẻ của hắn không quan tâm xung quanh nhưng lúc nào mọi thứ cũng nằm trong tầm kiểm soát của mình. Cảm nhận được dạ dày đã không còn đau nhức dữ dội nữa mới mở miệng, nói:

"Không cần anh quản."

Lý Mã Khắc nhắm mắt lại.

Cút xa một là tốt nhất.

Giống như điều anh thường làm trước đây.

Tránh xa tôi ra.

Tránh xa ra.

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro