2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2

"Chỉ mong trên đời này có nhiều người tốt ."

"Lý Mã Khắc!"

Lúc nãy "lăn lộn", Lý Đông Hách bị Lý Mã Khắc cưỡng ép nhét vào trong xe mang về nhà, hiện tại cậu chỉ cảm thấy mất hết thể diện .

Đặc biệt là vừa rồi, ở trên xe chống đối đi được một đoạn đã đến gara nhà Lý Mã Khắc, xuống xe liền kêu taxi về nhà, kết quả trực tiếp bị người ta khiêng lên. Hiện tại cậu chính là tư thế đầu hướng ngược xuống đất được Lý Mã Khắc khiêng trên vai mang về nhà.

Ngoại trừ cảm giác xấu hổ trong lòng, chỉ cảm thấy xương trên vai Lý Mã Khắc dập đến đau bụng. Lý Đông Hách không chịu thua giãy dụa kêu lên:

"Anh mau thả tôi xuống!"

Lý Mã Khắc mở cửa nhà, sải bước về phía trước vài bước mới khống chế được. Dùng lực đặt Lý Đông Hách trên sô pha. Hắn nhìn người trên sô pha đỏ mặt, trừng mắt mắng hắn có bệnh. Bản thân mình lại giống như không có việc gì làm mà buông lỏng cà vạt cởi áo khoác.

"Mắng xong rồi đi tắm rửa rồi ngủ."

"Tại sao tôi phải ngủ ở nhà anh"

Chất cồn đã xâm nhập vào não Lý Đông Hách. Cậu đứng dậy và cố gắng không để cho mình nói lăng nhăng. Tựa như là vì không để cho mình thua, bắt đầu giương oai.

"Anh phiền vậy, tôi cùng anh quen biết sao? Tôi sẽ về nhà ngay bây giờ. "

Nói xong liền muốn đứng dậy, kết quả bị Lý Mã Khắc một tay đè ở dưới thân, dùng trọng lượng của mình đè lên làm Lý Đông Hách không thể động đậy.

Đầu gối của hắn đè vào cẳng chân của cậu, cả hai tay cũng bị một tay của hắn giữ lại. Tay kia của Lý Mã Khắc cứng rắn véo cằm Lý Đông Hách: "Lại náo loạn? "

Lý Đông Hách thở hổn hển, không chịu thua, cảm giác nước mắt đã đọng lại ở hốc mắt. Nhưng lại không tránh được Lý Mã Khắc, thật sự là quá mất mặt.

Những giọt nước nóng bỏng rơi xuống miệng sói của Lý Mã Khắc, lần này đổi lại là Lý Mã Khắc ngây ngẩn cả người.

Lý Đông Hách khóc, bị hắn ức hiếp khóc.

Hắn buông tay xuống, lạnh mặt đứng dậy. Lúc này Lý Đông Hách mới ngồi dậy, thô bạo lấy tay lau mặt mình.

Tương đối im lặng.

Lý Mã Khắc xoay người đưa lưng về phía người đang lau nước mắt trên sô pha, bình ổn nói.

"Tủ lạnh có đồ ăn, dạ dày không thoải mái thì ăn một chút."

Nói xong, liền trở về phòng, để Lý Đông Hách một mình nhìn trần nhà ngẩn người.

Trong ấn tượng của Lý Đông Hách, Lý Mã Khắc trong ký ức luôn giữ thái độ không sợ hãi đối với tất cả mọi thứ. Giống như cho dù là gặp tai nạn, lở núi , hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc, ung dung mà không lưu lại một chút dấu vết biến sắc.

Kỳ thật cho dù là nhóm bạn học đại học thân thiết như Hoàng Nhân Tuấn cũng chỉ biết hai người bọn họ từng qua lại ở thời đại học, hiện tại là quan hệ đồng nghiệp. Nhưng không ai biết, cha của Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách là bạn thân từ hồi nhỏ. Hai người bọn họ chỉ cách nhau một tuổi, khi mẹ Lý Đông Hách còn đang mang thai cậu, ngồi trên ghế liền kéo Lý Mã Khắc vừa mới học đi, điềm đảm mà đùa giỡn.

"Nếu là một cô nương, vậy thì phải đính hôn cho Tiểu Mã Khắc !"

Mẹ Lý Mã Khắc đã sớm ở một bên cười híp mắt, âu yếm véo má đầy thịt của đứa nhỏ, cũng  trêu ghẹo nói:

"Mã Khắc của chúng ta đây đúng thật là may mắn nha, không biết dì sẽ sinh ra bao nhiêu em gái xinh đẹp, đúng không?"

Lúc đó ngay cả đứng cũng đứng không vững, Lý Mã Khắc còn nhỏ, ôm đầu gối mẹ, ngơ ngác nhìn về phía mẹ vợ tương lai của mình, trong miệng còn chảy nước miếng thành công mà lấy lòng người lớn bên cạnh.

Kết quả tự nhiên là "chuyện không như mong muốn", em gái không có, ngược lại có thêm một em trai so với nữ tử còn đẹp đẽ, xinh xắn hơn.

Ảnh cũ thời thơ ấu của Lý Đông Hách hầu như mỗi một tấm ảnh đều có sự tồn tại của Lý Mã Khắc, bất kể là học mấu giáo hay là tốt nghiệp trung học, bọn họ dường như là hình với bóng.

Mà sự thật luôn luôn khác xa với tưởng tưởng, hai đứa nhỏ nhà Lý gia từ nhỏ đã không hòa hợp. Tình bạn hai nhà nhiều năm qua truyền từ đời này sang đời khác nhưng đến hai đời bọn họ lại không còn. Mặc dù luôn xuất hiện trong album ảnh của nhau, nhưng cả hai chưa bao giờ có những kỷ niệm đẹp. Ngoài mỗi bức ảnh mang tính biểu tượng, họ không có đặc điểm về "thanh mai trúc mã" theo nghĩa bình thường.

Kỳ thật quay trở lại thời thơ ấu, Lý Đông Hách vẫn là người luôn theo sau Lý Mã Khắc. Đại khái là bắt đầu từ tiểu học, bởi vì diện mạo của cậu so với những đứa con trai khác đều xin xắn hơn, tính cách khi còn bé cũng tương đối nhút nhát ngại ngùng, cho nên thường xuyên bị người khác trêu chọc giống như một cô gái.

Mặc dù Lý Đông Hách không cảm thấy mình giống con gái, cũng không cảm thấy cho dù thật sự giống con gái là một chuyện mất mặt. Nhưng bị cô lập thật sự là quá mức cô đơn, bởi vậy cậu đành phải đi theo sau Lý Mã Khắc.

Tuy rằng còn nhỏ nhưng cậu cũng biết, Lý Mã Khắc vẫn không tỏ thái độ nhưng trong lòng cũng rất phiền hà, chỉ là vì không để cho trưởng bối trách cứ hắn  vậy nên mới tùy ý cho cậu đi theo sau. Ngay cả khi Lý Mã Khắc không nói một lời, cậu cũng biết.

Là bởi vì ánh mắt của hắn đi, lạnh lùng mà hờ hững. Hoặc là lúc người khác trêu chọc mình cũng lạnh mặt không nói một lời. Đứa trẻ nhìn như ngây thơ, nhưng trong lòng lại rõ ràng.

Sau đó cha mẹ Lý Đông Hách biết con trai bảo bối ngoan ngoãn của mình hóa ra bị bắt nạt lâu nay, lửa giận ngút trời, lôi Lý Đông Hách đến trưởng để tranh luận. Nhưng kết quả phản tác dụng, cho dù nhận được lời xin lỗi mặc dù không chân thành, nhưng nhiều người bắt đầu cô lập Lý Đông Hách.

Ban đầu mẹ Đông Hách muốn chuyển trường cho đứa nhỏ, nhưng cậu lại không chịu, lại sống chết hỏi không ra nguyên nhân.

Nếu như nhất định phải nói ra nguyên nhân, đại khái là ở trong mắt đứa nhỏ khi đó, nếu như mình cứ như vậy rời đi, Nếu mà nói nhỡ lại không may mắn rồi bị cô lập. Thì sẽ không có một người đáng tin cậy như Lý Mã Khắc, thích hợp cho cậu theo sau.

Vừa buồn cười, vừa chua xót.

Mà tất cả những sự kiện này được kết thúc khi Lý Đông Hách vung nắm đấm của mình vào người khác, lúc đấy là năm đầu tiên Lý Mã Khắc tốt nghiệp tiểu học.

Kể từ thời điểm đó, cuộc sống của cậu không còn cần Lý Mã Khắc nữa.

"Ơ, nhưng..."

Khi nói chuyện với bạn bè về chủ đề này, Phác Chí Thịnh lại nghi ngờ thắc mắc.

"Vậy sau đó tại sao anh lại ở cùng một chỗ với tiền bối Mã Khắc?"

Khi đó Lý Đông Hách nhìn sững sờ nhìn em trai, lon bia cứ như vậy dừng lại bên miệng. Qua mấy giây mới cười lắc đầu uống một ngụm bia.

"Là số phận sao."

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro