3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3

"Muốn ăn hổ trước tiên phải học cách giả làm lợn"

Lý do bắt nạt thời thơ ấu thường rất đơn giản, có lẽ chỉ vì ngoại hình, có thể chỉ vì đố kị. Nhiều hơn thực ra là tâm lý đám đông, cố gắng chạy theo " xu hướng" .

Mà trào lưu dị dạng này, càng dễ có thể thay đối. Nó sẽ thay đổi khi phía nạn nhân phản kháng mạnh mẽ, từ kẻ yếu trở thành kẻ mạnh. Cái cân công lý sẽ chuyển sang hướng ngược lại.

Trên thực tế, lúc đó Lý Đông Hách chưa bao giờ là kẻ yếu đuối, lúc ấy cậu còn nhỏ, điều duy nhất mà cậu sợ là cô đơn. Cho nên Lý Đông Hách mới ngoan ngoãn đi theo phía sau Lý Mã Khắc, nhưng trong lòng đối với những lời công kích lại không mấy lưu tâm.

Cho dù là những lần vô tình vấp ngã, hay là ra vẻ thương hại. Trong mắt Lý Đông Hách chỉ là một mánh khóe không đau không ngứa. Chỉ cần không phải thực chất bị tổn thương thì cậu không cần quá quan tâm, vẫn là ngây ngô thích cười như vậy.

Cho đến năm Lý Mã Khắc tốt nghiệp tiểu học, vì không có sự che chở của hắn, tình hình trở nên tồi tệ hơn. Lý Đông Hách nhỏ bé đã học được cách phản kháng, cũng chấm dứt được những mục tiêu ngây thơ kia.

Lúc này hắn mới hiểu được đạo lý hóa ra không có ai nhất định sẽ không dựa vào ai, không có Lý Mã Khắc, cậu vẫn có thể dựa vào chính mình sống vui vẻ. Cho nên những ngày sau đó, nhân vật Lý Mã Khắc mang hào quang anh hùng này cũng lặng lẽ rời đi trong cuộc đời của Lý Đông Hách.

Mà lý Mã Khắc với tư cách người có liên quan đương nhiên sẽ phát hiện địa vị của mình trong mắt Lý Đông Hách đã khác. Nhưng hắn lại nghĩ rằng đó là một vấn đề tự nhiên. Dù sao đứa nhỏ Lý Đông Hách đã làm bạn với hắn một thời gian dài trước khi hắn chợt nhớ ra.

Kỳ thật câu chuyện hoàn chỉnh trong ký ức của Lý Đông Hách có chút sai lệch. Trên thực tế, Lý Mã Khắc không ghét Lý Đông Hách, ngược lại hắn rất trân trọng cậu, người mang theo tất cả những kỷ niệm trong cuộc đời mình. Chẳng qua tất cả sự hiểu lầm đều bắt nguồn từ tính cách đất trời cách biệt của hai người bọn họ. So với Lý Đông Hách cảm xúc luôn lộ ra ngoài, liếc mắt một cái là có thể bị người khác nhìn ra tâm tình, thì tính cách của Lý Mã Khắc từ nhỏ hướng nội, không tỏ ra bên ngoài. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến Lý Đông Hách hiểu lầm nhiều năm như vậy.

Nhưng Lý Mã Khắc thời tiểu học, tuy rằng bề ngoài bình thản, đối với thái độ khi Lý Đông Hách bị bắt nạt có chút lạnh lùng. Nhưng sau lưng chính Lý Mã Khắc là người chủ động thông báo cho cha mẹ Lý Đông Hách những chuyện cậu gặp phải trên trường, hoặc ít nhất là khi ở bên cạnh Lý Đông Hách có thể cho cậu cảm giác an toàn. Bởi vì khi đó, trong lòng hắn cho rằng mình hiểu Lý Đông Hách, cũng có thể bảo vệ Lý Đông Hách rất tốt.

Mặc dù Lý Mã Khắc không biết thái độ lạnh nhạt của mình bên ngoài cũng sẽ gây ra sự hiểu lầm của Lý Đông Hách với mình trong nhiều năm.

Ban đầu mối quan hệ của hai người thay đổi là sau khi Lý Mã Khắc lên trung học, ràng buộc giữa hai người không còn nhiều như trước. Hơn nữa sau khi tốt nghiệp, Lý Đông Hách cũng không theo học trường mà Lý Mã Khắc đang học.

Hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu của Lý Đông Hách trong mắt người khác đã thay đổi, không biết bắt đầu từ khi nào, đứa nhỏ vốn được ba mẹ lo lắng là có thể bị người khác bắt nạt, dần dần trưởng thành thành trở thành thiếu niên ở bên ngoài thỉnh thoảng gây họa sinh sự.

Khi đó, mối liên lạc giữa cậu và Lý Mã Khắc cũng chỉ dừng lại ở việc ăn bữa cơm chung và vội vàng chào hỏi khi gặp nhau trên đường.

Giao điểm của hai người bọn họ cứ thế mà chênh vênh.

Ngoại trừ một tại nạn ngoài ý muôn, trên con đường tan học vào một ngày nào đó ở thời trung học. Lý Mã Khắc vừa mới từ lớp học thêm kết thúc, vừa vặn như vậy đụng phải Lý Đông Hách trên đường.

Lý Đông Hách đứng dưới ánh đèn đường, lấy ngón tay thăm dò thử chạm vào vết thương trên khóe miệng mình, lại bởi vì đau đớn nhẹ nhàng rít lên một tiếng. Lúc cậu lơ đãng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Mã Khắc một vai đeo cặp sách, hai tay đút vào túi áo khoác.

Mười phút sau, hai người cứ như vậy sóng vai ngồi trên bậc thang.

Lý Đông Hách ngẩng đầu nhìn những ngôi sao thỉnh thoảng lấp lánh trên bầu trời đêm tối, mà Lý Mã Khắc ngồi một bên yên lặng nhìn chăm chú vào vết thương trên mặt cậu. Lý Đông Hách bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm, cảm giác khuôn mặt này của mình đã bị nhìn thấu.

"Mã Khắc, anh đừng nhìn chằm chằm vào em nữa."

Lý Mã Khắc không để ý tới cậu, vẫn tiếp tục nhìn vết thương của cậu, khóe miệng đều bị rách, xem ra người đánh Lý Đông Hách tuyệt đối không lưu tình.

"Bị ai đánh."

Rõ ràng là câu nghi vấn, giọng nói lại giống như đang tuyên bố.

Lý Đông Hách lại phất tay tùy ý mà nói chỉ là mâu thuẫn giữa bạn học trong trường cũng không có gì to tát.

Em ấy giấu mình.

Lý Mã Khắc nghĩ vậy.

Lý Đông Hách đang vạch rõ giới hạn với mình.

Thì ra chút tình nghĩa khi còn nhỏ trong thời gian không có mặt trong cuộc sống của đối phương đã bị phai nhạt. Mỗi người đều có nhu cầu không cần phải cùng đối phương thổ lộ.

Lý Mã Khắc đột nhiên nhìn thấu tình huống lúc này, thu hồi tầm mắt, cũng khách khí cười cười trả lời.

"Như vậy sao, vậy lần sau cẩn thận một chút."

Vậy là xong.

Cũng không có cách nào, phải không?

Nếu nói Lý Đông Hách bề ngoài nhìn như ngây thơ đáng yêu nhưng cũng có lúc nguy hiểm như gấu đen. Còn đâu Lý Mã Khắc là một con báo đốm ẩn trong bóng tối quan sát tình hình.

Ban đầu, họ là những người khác nhau.

"Tối hôm qua cậu không sao chứ?"

Giong nói của Hoàng Nhân Tuấn truyền đến bên tai, Lý Đông Hách trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần nhìn về phía bạn tốt vẻ mặt lo lắng, nhíu mày khoát tay áo.

"Đừng hỏi, chỉ là qua đêm ở nhà bạn trai cũ."

Tư vị sau khi say rượu cũng không tuyệt vời, nhưng sáng hôm sau Lý Đông Hách vẫn mang đầu đau đớn kịch liệt trở về căn hộ nhỏ, ngã trên chiếc giường nhỏ của mình mà thiếp đi.

Đôi khi chỉ cần cố gắng không nhớ lại, tất cả mọi thứ trong quá khứ sẽ không ảnh hưởng đến chính mình quá nhiều.

Ví dụ như Lý Đông Hách hiện tại, tình nguyện thà ngủ đến chết cũng không muốn nhớ lại cảnh mình khóc trước mặt Lý Mã Khắc tối hôm qua. Mãi đến khi bị Hoàng Nhân Tuấn gọi ra ăn cơm mới trở lại hiện thực.

"Anh, ngươi này..."

Phác Chí Thịnh ở một bên do dự một chút, tìm hiểu hỏi.

"Làm sao?"

Nhìn thấy Lý Đông Hách lắc đầu, lại cảm thấy không có ý nghĩa gì nên rụt người lại ăn mình lanh một mình.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi đối diện Lý Đông Hách, một tay chống má, một tay ném đậu phộng vào miệng, giống như một người từng trải, vỗ vỗ đầu Phác Chí Thịnh.

"Duyên phận sắp đặt."

Nghiệt duyên đi.

Lý Đông Hách oán thầm.

Bên kia đối phương ngồi trước máy tính xách tay, cuối tuần cũng phải tăng ca, Lý Mã Khắc gõ gõ bàn phím nghiêng cổ. Lúc quay đầu, lơ đãng phát hiện lý Đông Hách để quên áo khoác trên ghế sofa.

TBC

Có một điểm nhỏ, đó là thái độ của Đông Hách đối với Mark trong thời trung họ và thái độ với bản bè có sự tưởng phản. ( ý là đối coi Mark kiểu trên tình bạn dưới tình yêu sao????)

Mã Khắc ở trong lòng Đông Hách vẫn luôn ở vị trí phức tạp, không phân biệt được chán ghét hay thích 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro