5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Tan ca, các đồng nghiệp lần lượt nói lời tạm biệt về nhà. Trong văn phòng chỉ còn có một mình Lý Đông Hách còn ngồi trước máy tính xem xét phương án cho dự án mới .

Trời dần dần tối sầm lại, căn phòng tối chỉ giữ lại một ngọn đèn chiếu thẳng lên người Lý Đông Hách, có vẻ như giờ phút này cậu càng thêm cô độc. Cậu gõ bàn phím sửa đi sửa lại tài liệu, thỉnh thoảng nghiêng đầu, suy nghĩ làm thế nào mới có thể đưa ra một phương án hoàn hảo giúp  cho tổ của mình nhận được danh sách lớn này.

Đột nhiên điện thoại di động truyền đến tiếng tin nhắn, cậu trầm mặc cần lên xem trong chốc lát rồi lại ấn màn hình.

Lý Mã Khắc từ phòng làm việc của mình đi ra nhìn thấy Lý Đông Hách uống cà phê đã sớm lạnh trên tay, cau mày tựa lưng vào ghế, sau đó ngẩng đầu hướng trần nhà, nhắm mắt nắm sống mũi mình thở dài.

Hai tay hắn lẳng lặng đút vào túi quần, cứ như vậy bình tĩnh nhìn trong chốc lát, sau đó gõ cửa văn phòng, người nọ bị hoảng sợ, đầu quay đầu về phía hắn, lúc này mới chú ý tới.

Khi nhìn thấy Lý Mã Khắc, Lý Đông Hách mới nghiêng cổ tay nhìn đồng hồ, quả thật đã không còn sớm. Lý Mã Khắc cũng không nói lời nào, thậm chí trên mặt cũng không biểu lộ gì, liền cất bước rời đi.

Lý Đông Hách lúc này mới thở dài, biểu tình có chút bất đắc dĩ tắt máy tính, xách áo khoác đi theo bước chân của Lý Mã Khắc.

Hôm nay là bữa cơm hai nhà đã lâu không gặp, ngoài ra còn có cả bạn bè của cha mẹ hai bên.

Nói đến những chú dì này đều là những người nhìn mình lớn lên, từ nhỏ đến lớn tham dự vô số cuộc gặp mặt. Huống hồ Lý Đông Hách còn là đứa trẻ giỏi mồm mép mà các người lớn thích, là có thể biết nói biết cười khiến mọi người ai cũng bật cười.

Cảm giác lần này lại là cảm giác kháng cự trước nay chưa từng có, tuy rằng vẫn là gương mặt quen thuộc nhưng càng lớn càng tinh ý hơn.

Được rồi, Lý Đông Hách thừa nhận, cậu không muốn bị thúc giục kết hôn trước mặt mọi người, nhất là trước mắt người yêu cũ.

Nói đến cũng kỳ quái, có lẽ là gần đây dì hàng xóm nhà có đứa trẻ gần một tuổi vô cùng dễ thương. Dù sao Lý Đông Hách chỉ cần về nhà sẽ lại bị mẹ cằn nhằn vì không đưa bạn gái về nhà.

Lúc này Lý Đông Hách chỉ biết thầm nghĩ, bạn gái không thể đưa về nhà được vì căn bản không có. Con trai mình lớn lên với thanh mai trúc mã là nam vậy nên không có chuyện cậu dẫn bạn gái về nhà.

Bất quá, cậu cũng chưa từng công khai quá khứ của mình và Lý Mã Khắc. Cho nên trong mắt cha mẹ bọn họ còn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đối xử với nhau theo cách bình thuòng.

Địa điểm hôm nay vẫn là nhà hàng cũ, đã mở được gần bốn mươi năm. Nghe nói lúc cha mẹ Lý Đông Hách yêu đương đều hẹn hò ở đây, cũng không biết là thật hay giả.

Hôm nay cánh đàn ông bao gồm cả cha của Lý Đông Hách không đến, nghe nói là ăn cơm rồi đi đánh mạt chượt trước.

Vừa mới vào cửa đã gặp các dì, đã lâu không gặp mà chạy tới bắt đầu kéo tay Lý Đông Hách và Lý Mã Khắc hàn huyên công việc gần đây như thế nào, có khỏe hay không. Lý Đông Hách nhìn các dì, cùng với những đứa trẻ phía sau ngồi ở bàn ăn trêu ghẹo cũng không khỏi lộ ra nụ cười chân thành. Phảng phất như trở về thời kỳ đẹp đẽ đơn thuần, vẫn là được người lớn đối xử như là con ruột của mình.

Cùng những người bạn thân thiết tận hưởng những ngày tháng tươi đẹp.

Lý Mã Khắc cũng ôn hòa cười đáp lại sự quan tâm của các trưởng bối, ánh mắt lại thỉnh thoảng đánh giá Lý Đông Hách bên cạnh như một hiến vật quý báu.

Vẫn như trước đây, chỉ có bọn họ không giống nhau.

Nhớ tới trên đường đi khách sạn, vẫn là Lý Mã Khắc lái xe, Lý Đông Hách ngồi trên ghế phụ nhìn điện thoại di động. Hai người ở trong không gian chật hẹp im lặng không nói nên lời. Lúc này bọn họ mới mơ hồ phát hiện, rõ ràng hiện tại đều là đồng nghiệp, mỗi ngày ở công ty ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại gặp, tựa hồ ngoại trừ công việc cùng âm thầm ganh , đã không còn bất kỳ đề tài chung nào.

Rõ ràng bọ họ đã từng có mối quan hệ không có gì giấu nhau.

Bây giờ lại cảm thấy nếu tiếp tục yêu đối phương, chính là biểu tượng cúi đầu khuất phục chịu thua khi chơi đánh cờ.

Nghĩ đến đây, đồng tử Lý Mã Khắc cũng có thêm vài phần vẻ mờ mịt.

Tại sao lại ra nông nỗi này, hắn cũng không biết?

Nhìn như hắn như là thằng tồi liên tiếp khiêu khích người yêu cũ, nhưng lúc trước hắn mới là người bị đá. Còn bị cướp đi cơ hội nói lời quay lại, nhìn người kia nhẫn tâm rời đi, thẳng đến nhiều năm sau lại gặp lại cùng một công ty, ngây thơ chơi đùa hắn rồi lại còn thủ đoạn lừa bịp người khác. Người nọ ngay từ đầu còn chịu đựng, có lẽ là chính mình cũng cảm thấy đuối lý. Nhưng dần dà cũng tức giận, Lý Đông Hách bây giờ vốn không phải lúc trước khi bị bắt nạt không dám đứng lên đánh trả mà bây giờ lại trực tiếp ở wechat mắng Lý Mã Khắc ầm ĩ như thế nào. Sau đó, mối quan hệ đồng nghiệp lúng túng này đã xuất hiện.

Ai lại muốn làm đồng nghiệp với người yêu cũ.

Hắn làm bộ như lơ đãng liếc về phía Lý Đông Hách cười nhạo một tiếng, Lý Mã Khắc cũng không tin sau khi chia tay còn có thể tiếp tục làm bạn.

Người mình đã từng yêu sâu đậm, làm sao có thể can tâm làm bạn tốt.

"Đông Hách, có bạn gái chưa?"

Lý Đông Hách dự đoán trước được cảnh tượng hiện tại, lúc này cũng nhu thuận cười không nói lời nào. Vẫn là mẹ ra mặt nói.

"Nó làm gì đã có bạn gái, nếu có thì tôi đã biết "

"A, như vậy cũng không được. Đông Hách con cũng đừng ngại, dì quen biết mấy cô gái xinh đẹp, hôm khác giới thiệu cho con. "

Lý Đông Hách thấy mình bị trêu chọc chỉ muốn trốn dưới khăn trải bàn.

Tại sao người bị thúc giục kết hôn luôn luôn là cậu!

Bên cạnh không phải còn có người độc thân chưa kết hôn sao!

Lão Lưu ngồi bên cạnh Lý Đông Hách, vỗ vỗ lưng cậu .

"Đông Hách mỗi ngày không phải suốt ngày ở công ty thì cho dù trên đường về nhà cũng sẽ gặp được cô gái nào đó "

Sau đó bà Lưu cũng mở miệng.

"Ôi chao, chuyện suốt ngày ở công ty cũng không có gì quá to tát, hồi xưa sợ các con không đàng hoàng nên đã phải tìm bạn gái để trông coi, mà hiện tại lớn  một chút thì đến một tin tức cũng không có. "

Trong cuộc nói chuyện ồn ào, mẹ của Lý Mã Khắc vẫn chỉ cười nhạt nghe mọi người nói không mở miệng, lúc này mới nói một câu.

"Là con gái cũng được, mà con trai cũng không sao. Chỉ cần gặp được người thật lòng thích thì tốt rồi. "

Mọi người đột nhiên im lặng lại. Mẹ của Lý Đông Hách nhìn chị em tốt của bà một cái, cũng cười đáp ứng.

"Đúng vậy, bọn nhỏ tự mình thích là quan trọng nhất."

Tay Lý Đông Hách cầm đũa gắp thức ăn có chút bất ổn, trong lòng có chút kinh ngạc. Trong lòng suy đoán có phải mẹ đã biết được cái gì hay không, nhưng nhìn qua, mẹ vẫn như bình thường gắp thức ăn cho cậu. Lại chạm phải mắt của mẹ Lý Mã Khắc, đổi lại là ánh mắt ôn hòa chan chứa ý cười của đối phương.

Người duy nhất trong thời gian đó không mở miệng là Lý Mã Khắc. Hắn nhìn mẹ một cái, chỉ cúi đầu mỉm cười.

Sau bữa tiệc, Lý Đông Hách lịch sự nói chào tạm biệt mọi người. Sau đó bị mẹ mình quở trách vì không có lương tâm, dọn ra ngoài ở cũng không biết về nhà thăm nhà. Lại nắm lấy mặt cậu mà đau lòng nói sao gần đây lại gầy đi nhiều như vậy.

Thật vất vả mới ứng phó xong làm mẹ không cằn nhằn, nhìn bà đi tìm dì khác nói chuyện phiếm.

Lý Đông Hách rốt cục cũng ra khỏi được phòng ăn, thở phào nhẹ nhõm, có chút thoải mái tự tại lắc lư ở hành lang.

Còn chưa được tự tại bao lâu, bên tai liền truyền đến một tiếng kinh hô mừng rỡ.

" Đông Hách!"

Lý Đông Hách nghi hoặc quay đầu lại, biểu tình cũng từ nghi hoặc biến thành ngạc nhiên mừng rỡ,

"Đễ Nỗ!"

Chờ khi Lý Mã Khắc từ toilet trở về đập ngay vào mắt chính là cảnh tượng .

Người bạn thân của Lý Đông Hách trong những năm tháng hắn vắng mặt thời trung học đã quay trở lại.

Lúc ấy nhìn Lý Đông Hách giấu mình vì sao bị thương, tâm tình phức tạp lại xuất hiện.

Chỉ trong chớp mắt, chỉ cần liếc mắt một cái, Lý Mã Khắc cảm thấy dường như chính mình đang quay trở lại thời kỳ nhạy cảm khi bị Lý Đông Hách bỏ rơi.

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro