6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Từ giây phút nhìn thấy Lý Đế Nỗ, quả thật là khoảnh khắc vui vẻ nhất của Lý Đông Hách trong khoảng thời gian làm việc chăm chỉ này. Bởi vậy lúc này cậu giống như một đứa trẻ, vứt bỏ tất cả gánh nặng, dành cho người bạn thân thời trung học một cái ôm thật mạnh. Lại nghĩ đến cái gì đó mà đập vào vai Lý Đễ Nỗ một phát.

"Thằng cha đần độn này, không có chút lương tâm, hiện tại mới trở về! Cậu còn nợ thẻ game của tôi chưa trả! "

Lý Đế Nỗ việc đầu tiên là làm bộ đau đớn, lại bị Lý Đông Hách cười mắng , nói "Về rồi" mới vui vẻ mà nheo mắt cười híp mắt như cún con, giống như bộ dạng lúc trước.

"Tôi đây không phải là tới chuộc tội với cậu sao, Đông ca của chúng ta chả nhẽ lại không có chút khoan dung, bạn tốt lâu ngày không gặp, nợ cũng vẫn còn đâu mà mất chứ ."

Lý Đông Hách nhìn bộ dáng Lý Đế Nỗ, cười lắc đầu.

"Cậu thật đúng là, một chút cũng không thay đổi. Giống hệt như cái nết hồi trung học. "

Đồng tử của Lý Đễ Nỗ di chuyển, giống như là đang đánh giá Lý Đông Hách trước mặt, giọng điệu từ nhẹ nhàng chuyển thành nghiêm túc.

"Ừm, tôi không có thay đổi gì. Ngược lại xem cậu lại thay đổi không ít. "

Ngón trỏ Lý Đễ Nỗ chỉ vào khóe mắt Lý Đông Hách.

"Nhìn kìa, nếp nhăn đều xuất hiện, chậc chậc."

Sau đó nghiêng người thuần thục tránh được cú đá của Lý Đông Hách.

Hai người giờ phút này bây giờ đang trong bộ dạng đùa giỡn, cùng lúc giống như ở thời kỳ học sinh bị thầy cô mắng, lại ở trước mắt bạn học cười rồi thi nhau xem ai chạy nhanh hơn, cảm giác thật trùng hợp . Hai bọn họ cho tới nay trong mắt các thầy cô giáo vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét. Một người thoạt nhìn đứng đắn, khi xuất quỷ thì tích cực hơn bất cứ ai, người kia thoạt nhìn ngoan ngoãn khéo léo, nhưng lại vô cùng tinh quái. Hai người này khi kết hợp lại chính là quậy tan cái lớp học. Nhưng hàng ngày thì lại đánh nhau ầm ĩ, nhưng trong học tập thành tích lại rất tốt. Vì vậy, giáo viên đành phải nhắm mắt bỏ qua. Đó là một thời gian đáng nhớ.

Lý Đông Hách khi mới quen Lý Đế Nỗ hồi trung học đã cảm thấy anh bạn này và mình quả thực là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có một khoảng thời gian khi được phân ngồi cùng bàn, nói chuyện lại càng tâm đầu ý hợp.

Không giống như hình tượng người anh trai đứng đắn và không thể báng bổ của Lý Mã Khắc. So với việc hắn luôn bắt Lý Đông Hách phải ngoan ngoãn thì khi còn nhó, Lý Đông Hách vẫn thích cùng Lý Đễ Nỗ gây rắc rối hơn. Cho nên lý Đông Hách trong ấn tượng của Lý Mã Khắc lúc đó, luôn một giây trước cùng hắn cẩn thận báo cáo tình trạng học tập, một giây sau liền chạy đến đầu hẻm cùng Lý Đế Nỗ nháo loạn. Hình ảnh này thực sự là rất khác nhau.

Lúc Lý Đông Hách chạy về hướng khác trước mặt mình, Lý Mã Khắc cứ như vậy lạnh lùng nhìn.

Ghen tuông à?

Nói là ghen cũng cảm thấy rất kỳ quái. Có lẽ chính là hắn nhiều năm như vậy đều tự tin cho rằng chỉ chỉ mình ở trong lòng Lý Đông Hách, tự nhiên lại thay đổi, cho nên mới cảm thấy không cam lòng.

Ừm, chỉ là trong lòng có chút chua xót.

Thời gian quay trở lại hiện tại, giống như lúc trước chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn cảnh tượng có chút quen thuộc, cái loại cảm giác chua xót đã lâu không xuất hiện trong lòng hắn.

Thật là cực kỳ chán ghét.

Lại là cái loại cảm giác làm hắn chán ghét, một trái tim bị đùa bỡn trong tay người nọ.

Lý Đễ Nố sau khi tốt nghiệp thì đi du học. Bởi vì hoàn cảnh thay đổi và cố gắng thích ứng với bước chân của cuộc sống mới, hơn nữa lúc đó cũng vừa mới vào đại học lại tham gia rất nhiều hoạt động xã hội, Lý Đông Hách cũng bận rộn tối ngày tối mặt, hai người dần dần mất liên lạc. Lâu lắm rồi khi lý Đông Hách tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, hơn nữa còn có tranh chấp tình cảm với Lý Mã Khắc vài năm nay, thật sự đã lâu không gặp được người bạn cũ này.

Thế cho nên hiện tại, Lý Đông Hách cùng Lý Đế Nỗ giống như năm đó sóng vai ngồi trên băng ghế nhựa bên cạnh quầy thịt nướng, bởi vì nhiều năm vắng mặt trong cuộc sống của đối phương, trong lúc nhất thời lại không biết từ đâu mở miệng hỏi đối phương mấy năm nay sống như thế nào.

Lý Đông Hách dù sao cũng vừa ăn cơm xong không lâu, liền cầm một xiên thịt dê nếm thử. Lý Đế Nỗ mở một chai bia rót cho mình và Lý Đông Hách mỗi người một ly.

"A~"

Đó là âm cuối của Lý Đông Hách.

"Thì ra sau khi tốt nghiệp cậu vẫn chưa về nước. Trách không được bạn học trung học tụ tập cũng không thấy cậu đến, tôi nghe rất nhiều tin đồn nói cậu có thanh danh sự nghiệp vì vậy đã sớm quên mất những chuyện nhỏ nhặt này của chúng ta rồi. "

Lý Đế Nỗ uống một ngụm rượu, cười lắc đầu.

"Đâu phải dễ dàng như vậy có thể về nước. Tôi vừa đến Tây Ban Nha, cuộc sống không quen thuộc, mất rất nhiều thời gian để thích ứng. Sau đó lại sốt ruột học tiếng, mặc dù là dạy song song hai tiếng, nhưng vẫn không theo kịp tiến độ của giáo sư. Khi đó thật sự không có thời gian liên lạc với bạn bè trong nước. Thật ra năm cuối đại học có xin nghỉ phép về nước một lần, lúc đó mẹ tôi sinh bệnh rất nặng, một bên gom tiền thuốc men chăm sóc mẹ tôi, một bên còn phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Thật sự là không có sức lực tìm các cậu ôn chuyện. "

Lý Đế Nỗ nói xong, giống như là cười nhạo mình lúc trước.

"Còn có một lý do, chính là không muốn trong trí nhớ các cậu tôi từng là một người tràn đầy tự tin bây giờ lại nghèo túng đi vay tiền bạn bè chứ? Ai cũng có lòng tự trọng, phải không? "

Tốc độ nhai của Lý Đông Hách chậm lại, nhìn thoáng qua bạn tốt hiện tại đang kể ra vết sẹo lòng mình, trầm mặc xuống, một lúc lâu sau cậu mới trả lời.

"Tôi biết."

Tôi biết điều đó, Đễ Nỗ.

Đúng rồi, thực ra mấy năm nay không phải tất cả mọi người ai cũng tốt như vậy.

Sau khi mọi người lớn lên, với tư cách là người trưởng thành phải đối mặt với rất nhiều vấn đề thực tế, có lẽ sẽ bị thực tế giẫm đạp lên, mặt đất cọ xát lòng tự trọng vốn đã bấp bênh của mình. Nhưng vẫn muốn ở trong ấn tượng của người cũ duy trì bộ dáng hăng hái của thiếu niên.

Bản thân Lý Đông Hách cũng không ngoại lệ. Sau khi tốt nghiệp đại học chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ba lần cũng không thi đậu, trong thời gian tìm việc làm, thay đổi công việc cũng không biết bao nhiêu lần. Khi gọi video với cha mẹ cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Mỗi ngày cơ hồ cũng chỉ có thể ngủ bốn tiếng, lúc ấy nhìn mình trong gương đều cảm thấy tiều tụy như ông già bốn mươi tuổi.

Cũng trong thời gian đó, cậu đã chia tay với Lý Mã Khắc.

Quả thật, cậu là người đề nghị chia tay trước

.

Khi đó áp lực cuộc sống đã áp bức đến phòng tuyến cuối cùng của cậu, nhưng lại không biết có thể tâm sự với ai. Chính xác mà nói là bởi vì đã biết cho dù là tâm sự cũng không thể thay đổi tình hình của mình còn làm cho người khác thêm phiền não, cho nên Lý Đông Hách cơ hồ cùng tất cả mọi người duy trì trạng thái mất liên lạc. Bao gồm cả Lý Mã Khắc.

Có phải vì áp lực cuộc sống nên chia tay? Cậu cũng không rõ, dù sao cũng là một loại cảm xúc rất phức tạp. Có thể là bởi vì bản thân cậu suy cho cùng chính là một người tự ti, bộ dáng ưu tú của Lý Mã Khắc khiến cậu lo được lo mất, cũng có thể là bởi vì đoạn tình yêu này vốn không thể giải thích được vì họ đã ở bên nhau nhiều năm, nhưng cậu lại cảm thấy mình chưa bao giờ biết Lý Mã Khắc đối với kế hoạch tương lai của bọn họ là như thế nào. Tương tự như vậy, không biết.

Vốn là "Thanh Mai Trúc Mã", cha mẹ hai nhà cũng quen biết nhiều năm như vậy. Lý Đông Hách vẫn luôn cảm thấy rằng nếu cậu là con gái, thì khi công khai sẽ không gặp nhiều rắc rỗi. Nhưng cả hai đều là nam giới. Come out vốn không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, cậu và Lý Mã Khắc ở cùng một chỗ cũng không phải bởi vì khuynh hướng tình dục, mà là bởi vì hắn là Lý Mã Khắc, cho nên cậu mới thích.

Nỗi khổ não này từ lúc mới ở cùng một chỗ đã bị cậu đè ở trong lòng, nhưng lúc đầu ngọt ngào nên cậu chưa kịp nghiêm túc suy nghĩ. Cho đến khi cậu thất bại nghiên cứu sinh lần thứ ba, tất cả những lo lắng tiềm ẩn ngập tràn trong đầu cậu.

Vì vậy, giống như đà điểu, Lý Đông Hách chôn mình trong bùn đất trốn tránh tất cả mọi thứ.

Chính cậu đã bỏ rơi Lý Mã và bỏ rơi người yêu của mình.

Nhưng, cậu làm sao có thể từ bỏ chính mình, đem trái tim niêm phong lại rồi hằng ngày sống một cách máy móc.

Hơn nữa, người đầu tiên lựa chọn vứt bỏ, không phải là cậu sao.

Lý do bọn họ quen nhau không phải là do Lý Mã Khắc nhất thời cao hứng sao.

"Thật ra tôi cũng đã học ngoại ngữ khi còn học đại học."

Lý Đông Hách nghiêng đầu, nhớ lại quá khứ.

" biết đấy, tôi thích những bức tranh của Bảo tàng Prado rất nhiều. Hơn nữa cậu cũng vừa vặn du học ở bên kia, cũng có cơ hội học tiếng Tây Ban Nha. Lúc ấy tôi cảm thấy những từ ngữ biến hóa vô cùng thú vị mà liên tiếp quấn lấy thầy giáo hỏi thật lâu mới đại khái hiểu được. "

Lý Đế Nỗ nhìn Lý Đông Hách ngẩn người, nhướng mày.

Trong lúc nhất thời cũng không biết, người bạn tốt của mình lại biến thành người đa sầu đa cảm như vậy.

Đêm rất lạnh. Lý Đông Hách và Lý Đế Nỗ thêm phương thức liên lạc của nhau rồi tạm biệt.

Cậu đi bộ trên đường, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người đàn ông dựa vào cửa xe rồi ngẩng đầu ngắm sao trên trời.

Giống như cảm nhận được bước chân của hắn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, đột ngột nghĩ đến câu nói ấn tượng nhất lúc trước khi xem phim.

"Te quería mucho"

Anh đã từng yêu em rất nhiều.

「y eras mi amor propi」

Em cũng là tình yêu duy nhất của tôi.

Bây giờ có vẻ như, nó giống tôi .

TBC

Te quiero hoặc te amo là thì hiện tại của động từ " Tôi yêu bạn!" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro