7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7

"Tempus fugit"

Thời gian trôi qua là một trong những suy nghĩ xuất phát từ "thuyết nhân tâm" trong thời kỳ Phục hưng Châu Âu, được trích từ tập thơ của nhà thơ La Mã cổ đại "Georgica". Văn bản Latinh sâu sắc tóm tắt sự quyết đoán của cuộc cách mạng con người để thay đổi tư tưởng và văn hóa phong kiến.

Trên thực tế, Lý Mã Khắc là người thích mặt trái và ý nghĩa sâu xa của vấn đề. Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, thế giới không bao giờ thay đổi, vũ trụ vẫn quay từ năm này sang năm khác. Điều duy nhất thay đổi chỉ có con người, nhưng hắn lại không thích điều đấy vì nó quá thực tế nên khi nghĩ về quá khứ và tưởng tưởng tượng về tương lai hắn đã tự cười nhạo vì những suy nghĩ viển vông của mình.

Nhưng khi nửa đêm thức dậy, Lý Mã Khắc vẫn sẽ nhớ người yêu cũ, khiến hắn hối hận, tự trách mình và đôi khi còn có chút thắc mắc trong quá khứ.

Nói một cách chính xác, đã là người cũ. Cuối cùng, vẫn là cái gì đó không thể giữ . Sự thôi thúc khi bắt đầu dường như chỉ là một giấc mơ ngọt ngào ban tặng cho hắn một vài năm.

Lý Mã Khắc thừa nhận mình đã yêu bởi vì hắn không có bất cứ lý do nào để lừa dối chính mình vì đã động lòng. Khi thổ lộ với Lý Đông Hách cũng chỉ là vì ghen tuông, ngang ngược thô bạo như vậy cũng chỉ vì vội vã muốn xác định quan hệ.

Ngay từ đầu, mối quan hệ "phức tạp" đã được quy thành "bạn bè" nhưng sau khi Lý Đông Hách bị hôn đầu óc mơ màng đồng ý, thì mối quan hệ đó liền trở thành " người yêu".

Trên thực tế lúc đầu hai người bọn họ đều không quen. Trước đó, họ đã vắng mặt trong cuộc sống của nhau trong một thời gian dài, thậm chí còn không hiểu sở thích của nhau, cũng không có bạn bè chung. Giống như người của hai thế giới khác nhau chì vì đơn thuần thích mà gượng ép đến với nhau vậy, nhưng cũng âm thầm học được cách yêu, chấp nhận đối phương trở thành trở thành một phần của mình như những người thân trong gia đình

Tuy rằng, bản thân Lý Mã Khắc cũng thừa nhận dục vọng chiếm hữu của mình quả thật rất mạnh. Lấy điểm hắn không thích Lý Đế Nỗ mà nói, cho dù chưa từng gặp gỡ, nhưng chỉ dựa vào việc hắn là bạn thân thời trung học của Lý Đông Hách mà trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng cũng cảm thấy mình như vậy không đúng, cho nên khi Lý Đông Hách cùng một số bạn học đại học gọi điện thoại làm PPT, Lý Mã Khắc đều trầm mặc không nói lời nào.

Lúc ấy Lý Đông Hách chỉ cảm thấy trẻ con như vậy, tuy rằng không có biểu tình gì nhưng thoạt nhìn thấy khi Lý Mã Khắc tức giận rất đáng yêu.

Thời gian trôi qua, và cuối cùng họ đã trở thành mối quan hệ thân thiết nhất. Không biết từ khi nào lúc khi hôn cơ thể còn cứng đờ không dám nhúc nhích, nhưng rồi Lý Đông Hách cũng dần dần giống như đứa trẻ ở trong lòng Lý Mã Khắc làm nũng đùa giỡn. Mà hắn cũng thường xuyên ôm Lý Đông Hách, nói rất nhiều lời trong lòng. Rồi cảm thấy rằng thời gian vắng mặt trong cuộc sống của đối phương khi trước cũng trở nên không còn quan trọng.

Tuy nhiên, khi Lý Đông Hách nói lời chia tay với hắn, Lý Mã Khắc mới cảm thấy hóa ra không có gì thay đổi. Tất cả, đều chỉ là tự mình đa tình.

"Vì sao."

Lúc đó Lý Mã Khắc đã hỏi như vậy. Thậm chí ngay cả giọng điệu cũng không giống như câu nghi vấn, mà dường như đã nằm trong dự đoán của mình.

Kỳ thật không phải như vậy, Đông Hách.

Thật ra, hắn không muốn chia tay với em chút nào.

Mỗi khi đang ngủ bừng tỉnh, hắn đều nhớ tới đôi mắt rưng rưng của Lý Đông Hách, giọng nói run rẩy, ngầm chịu đựng một mình khóc nức nở, nước mũi tùm lum, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Lý Đông Hách nói gì?

"Anh thật sự không thích em, mà chỉ không muốn em là của người khác mà thôi."

Khi đó Lý Mã Khắc tại sao không phản bác lại.

Thế cho nên nhiều năm sau, đều chỉ là phiền não.


「Carpe diem」 sống trong hiện tại

Lý Mã Khắc vốn đang nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng khi cúi đầu thì lại bắt gặp ánh mắt có thể so sánh như bầu trời đầy sao, Lý Mã Khắc thu ánh mắt lại, đứng dựa người vào cửa.

"Đi thôi, tôi đưa em về trước."

Lý Đông Hách cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Lý Mã Khắc, nhìn một hồi lâu mới chậm rãi hít sâu một hơi rồi lại thở ra. Ừm một tiếng, nhìn Lý Mã Khắc nhường chỗ cho mình.

Hai người trong xe vẫn không có ai bắt chuyện trước, so với lúc trước trên đường đi tới, bầu không khí lúc này lại có chút vi diệu. Cuối cùng vẫn là Lý Đông Hách mở miệng trước.

"Dì... Anh biết gì không? "

Lý Mã Khắc giả vờ tập trung lái xe lại vừa giả bộ làm .

"Cái gì?"

Lý Đông Hách không vòng vo với hắn, trực tiếp nói thẳng vấn đề.

"Tại sao dì đột nhiên nói rằng thích con trai không quan trọng. Rõ ràng là trước đây khi chúng ta đi học đâu có phải là như thế . "

"Khi đó như thế nào, hiện tại thì như thế nào?"

Giọng của Lý Mã Khắc đột nhiên lạnh lên, không khỏi khiến người bên cạnh quay đầu nhìn hắn.

"Anh hiểu ý của tôi."

"Bọn họ biết thì sao? Định chia cắt đôi uyên ương sao, huống hồ anh và tôi đã chia tay bao lâu rồi. "

Hai người đều ngẩn ra.

Kể từ khi gặp lại nhau trong cùng một công ty, họ cũng không bao giờ đề cập đến hai từ "chia tay".

Lúc này cả hai đều biết rõ tình huống hiện tại, Lý Mã Khắc nói ra một câu nói hờ hững, tựa như một tảng đá nhỏ bị ném xuống hồ nước làm bắn tung tóe gợn sóng.

Lý Đông Hách giống như bị chạm vào vết thương, trong nháy mắt mà dựng lên như mũi gai. Lời nói cũng bắt đầu trở nên hung hăng.

" Đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi. Nhưng cho dù thế nào, để đến được với nhau, chúng ta vẫn phải đấu tranh"

Chiếc xe đột nhiên tấp vào lề đường rồi dừng lại. Lý Đông Hách bởi vì tức giận mà ngã nhào về phía trước nhưng lại được dây an toàn kéo về lại phía sau làm lưng đập mạnh vào thành ghế khiến cậu vô cũng sợ hãi. Chưa đợi cậu mở miệng, đã nghe được Lý Mã Khắc cười nhạo một tiếng.

"Lý Đông Hách, cậu vẫn giống như trước kia, chuyện gì cũng là quan tâm đến quan điểm của người khác. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình rốt cuộc thích cái gì, muốn cái gì. Chỉ là vì không để cho những người khác cảm thấy mình là khác biệt, nên mới ngụy trang thành bộ dáng bình thản không quan tâm"

Cậu thường nói tôi, nhưng thực ra cậu mới là người sống vì suy nghĩ của người khác. Lý Đông Hách cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ cho chính bản thân mình, cũng chưa từng có..."

Và cũng chưa từng để tâm tới tôi.

Hóa ra Lý Mã Khắc vẫn luôn biết rõ.

Lý Đông Hách nghĩ như vậy.

Thì ra nhiều năm như vậy, tất cả những gì mình băn khoăn, ở trong mắt hắn đều là việc uổng công vô ích.

"Anh nói tôi vẫn sống vì suy nghĩ của người khác."

Lý Đông Hách nói lại một lần, đột nhiên cười ra tiếng, cậu che mặt, bụm miệng cười ha ha trong chốc lát.

"Là tôi suy nghĩ quá nhiều, hay là tôi quá đơn thuần. Lý Mã Khắc hãy nghĩ thử xem, cha mẹ chúng ta đã biết nhau bao lâu? Gần 40 năm, mẹ tôi lúc còn chưa mang thai với tôi đã là bạn tốt với dì nhiều năm. Chú cũng là nhìn tôi lớn lên, đối với tôi cũng coi như là con trai ruột, thậm chí lúc tôi đi thi nghiên cứu sinh cũng bôn ba khắp nơi nhờ cậy mọi quan hệ tìm thầy tốt giúp tôi. Loại quan tâm này, từ nhỏ đến lớn vô số kể. Mà tôi vốn lại là người ngoài, anh nói tôi phải làm sao đây? "

Hốc mắt hắn ướt át, buông tay xuống, cúi đầu đem nỗi sợ hãi đè nén nhiều năm trong nội tâm mình phun ra ngay lúc này.

"Lý Mã Khắc, anh không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận. Anh nói mối quan hệ giữa anh và tôi có ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cha mẹ chúng ta không? Tin đồn nổ , dư luận xôn xao. Anh nói tôi có đủ khả năng không? Chúng ta có đủ khả năng không? Đúng vậy, năm đó tôi cái gì cũng phải suy nghĩ đến..."

Lý Mã Khắc nghe thấy tiếng Lý Đông Hách nghẹn ngào.

'' Điều duy nhất mà tôi muốn nói là xin lỗi."

Cho nên mới phải bất an.

Trên mặt ướt át, Lý Mã Khắc hướng trên mặt lau một cái, mới phát hiện mình cũng rơi nước mắt.

"Chúng ta ở công ty còn ngây thơ nên mới tranh chấp với nhau, cũng là tôi đuối lý, là tôi đáng đời, ích kỷ làm tổn thương trái tim anh. Nhưng Mã Khắc ca.."

Lý Đông Hách đã không gọi ' Mã Khắc ca" trong một thời gian dài.

"Lúc trước, anh cũng không phải lựa chọn vứt bỏ sao."

"Tôi không có!"

Lý Mã Khắc bỗng dưng bóp chặt cằm Lý Đông Hách, trong ánh mắt vừa sợ vừa đau, giống như buồn phiền nhưng lại vừa là đau đớn. Nhìn đôi mắt đầy nước mắt của Lý Đông Hách, Lý Mã Khắc không tránh được mà bình tĩnh lại.

"Tôi không có..."

"Đông Hách, hơn hai mươi năm qua, tôi chưa bao giờ nghĩ tới vứt bỏ em, chưa bao giờ."

Dứt lời, tay Lý Mã Khắc che mắt Lý Đông Hách, tiến lại gần khuôn mặt của cậu. Sau đó thăm dò, nhẹ nhàng, dán lên môi hắn, coi như là trân quý.

"Đồ ngốc, anh làm sao có thể muốn vứt bỏ Đông Hách chứ?"

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro