Ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả vui lòng không đem đi đâu khi chưa có sự cho phép.


https://x232018703.lofter.com/post/4c1d05a3_2b44b5ad2

Seoul đêm nay đặc biệt yên tĩnh, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết đầu mùa, vô cùng lãng mạn. Lý Khải Xán nửa đêm len lén tiến đến bên tai Lý Mã Khắc nói mình muốn ăn mì ramen.

Lý Mã Khắc vừa mới buồn ngủ không có nghe rõ cậu nói cái gì, kết quả Lý Khải Xán không chịu buông tha một mực lải nhải mì ramen thơm ngon bao nhiêu, khiến cho anh cũng đói bụng, Lý Mã Khắc kề đầu lại gần

"Đi thôi đi, vừa vặn anh cũng đói bụng"

Khải Xán có chút đắc ý nói " Lý Mã có phải là cùng em tâm linh tương đồng hay không...? "

Hai người bọn họ giống như đặc công, rón ra rón rén trốn khỏi tòa nhà ký túc xá, Lý Khải Xán vừa hít thở không khí trong lành.

"Oa! Rốt cuộc không biết bao lâu, mới được cùng Lý Mã Khắc đi ra ăn khuya ~" Sau đó lại ôm lấy Lý Mã Khắc, lấy cớ nói lạnh quá. Mã Khắc liền kéo khóa áo lông vũ ra bọc lấy Lý Khải Xán một khối ở bên trong ấm áp một hồi

Hai người bọn họ nắm tay nhau đi trên đường phố, ừm, hôm nay Seoul quả thật rất lạnh, nhưng Lý Mã Khắc cảm thấy có gấu con Lý Khải Xán này một chút cũng không lạnh, bọn họ chính là mặt trời ấm áp của nhau vào mùa đông

Lý Mã Khắc với Khải Xán ngồi xuống quán mì ramen họ hay ăn khi vừa mới ra mắt, không nghĩ tới năm sáu năm trôi qua, quán nhỏ này vẫn còn, bà chủ là một người dì hiền hòa, năm sáu mươi tuổi, tính cách thì rất tốt. Năm đó Lý Khải Xán vừa mới ra mắt, quá vui vẻ vì vậy kết quả quên mang tiền bị mọi người chê cười không ngờ dì tốt bụng cho cậu nợ, cho nên Khải Xán mới không chút do dự chọn ăn ở đây.

Trước mặt hai người bọn họ chưa đến chốc lát đã bày hai bát mì ramen thơm ngào ngạt, mì ramen có mùi thơm mê người, nước canh trong suốt rất ngọt, bên trên còn có một miếng thịt và quả trứng.

"Quả thực rất hạnh phúc Lý Mã Khắc!" Lý Khải Xán nói, cậu hận không thể một giây liền sạch bát mì này

Lý Mã Khắc lại xoa đầu cậu nói "Ăn chậm một chút, không sẽ mắc nghẹn" nói xong lấy chóp mũi cọ cọ cái mũi của Lý Khải Xán bởi vì hơi nóng mà trở nên đỏ ửng. Anh cũng chuẩn bị ăn, hít sâu một chút dường như Lý Mã Khắc tựa hồ tìm được thứ ngon hơn so với dưa hấu đó chính là cùng với Khải Xán ăn mì ramen

"Ha~" hai người cơ hồ đồng thời phát ra một tiếng cảm thán, mì ramen này thật sự rất ngon. Lý Khải Xán đối với bà chủ này cười, ừm đúng, rất ngọt ngào cười, giống như một viên sô cô la , ít nhất Lý Mã Khắc cũng cho rằng như vậy

Hai người ăn xong đã đến 1 giờ, lỗ tai và mặt Lý Khải Xán đều đỏ hồng, đầu ngón tay cũng đỏ hồng, không biết là do đông lạnh hay do nóng.

Lý Mã Khắc đưa tay qua sờ sờ, ừm, rất ấm áp, bọn họ liền nắm tay nhau tản bộ bên bờ sông, buồn ngủ đã biến mất, phần lớn là cảm giác hạnh phúc cùng ấm áp sau khi ăn mì ramen, đi đến một nửa Mã Khắc quay đầu nhìn Khải Xán đang nhìn dòng sông

"Lý Mã Khắc anh còn nhớ lần trước chúng ta tới đây là khi nào không..." Khải Xán còn chưa nói hết, một trận tê dại như dòng điện từ vành tai truyền khắp toàn thân, Mã Khắc đang hôn lỗ tai của cậu, Khải Xán cứng đờ một chút, quay đầu lại, trên môi lại là một trận ấm áp, môi Lý Mã Khắc dán lên môi của cậu.

Đã đêm muộn, bên bờ sông đã không còn bao nhiêu người, Lý Mã Khắc hôn Khải Xán không buông,  da mặt vốn bình thường trở nên có chút thẹn thùng

Đôi môi Khải Xán dán vào răng của Lý Mã Khắc, Mã Khắc duỗi lưỡi liếm môi trên, lại liếm liếm môi dưới, Khải Xán sau khi được buông ra dựa trên người Mã Khắc thở một hơi thật lớn, tựa hồ khi hôn quá dùng sức, bên miệng đã đỏ lên một khối, Mã Khắc lại lưu luyến không rời, nhỏ giọng nói thầm

"Đông Hách em đúng là ngọt ngào." 



Đọc cái này vào tiết thời miền bắc thì ôi dồi nhức náchhhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro