Nhật ký cãi vã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi đâu khi chưa có sự cho phép.

Tác giả: ikccsweettt.

"Hai người kia lại cãi nhau?" Huang Ren Jun tiến đến bên cạnh Na Jaemin, vẻ mặt mơ màng hỏi.

Na Jaemin không có biểu tình gì, nhíu mày nói đây không phải là chuyện thường ngày sao

Huang Ren Jun bĩu môi, cậu hình như nhìn thấy phía trước mông Lee Minhyung và Lee Haechan cách nhau một dải ngân hà.

Nếu như có một loại tình huống có thể làm cho Lee Minhyung vốn trầm mặc ít nói trở nên ngay cả nói cũng không nói, vậy nhất định chắn chắn lại giận dỗi cùng Lee Haechan.

Trong số những thành viên của biệt đội mông mơ kể ra thì Lee Jeno là người điềm đạm ngoan ngoãn nhất , cho nên sở dĩ Lý Haechan vừa có chuyện gì sẽ chạy đi tìm anh tâm sự, lúc này cũng không ngoại lệ.

"Lee Minhyung thật sự quá đáng, cậu nói đúng không Jeno?"

Lee Haechan ngồi ở bên giường lắc lắc đầu, mí mắt rủ xuống.

Lee Jeno cảm thấy cậu tức giận rất đáng yêu, liền cười gật gật đầu:

"Ừm, Lee Minhyung không nên để Haechan một mình ở phòng thu."

"Nhưng mà, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như tớ cũng có sai..." Lee Haechan lâm vào khổ não, cậu đang rối rắm rốt cuộc là ai đúng sai, nguyên nhân chính bởi vì là cùng Lee Minhyung cãi nhau, cho cậu mới phải lưu tâm như vậy.

Nếu đó là lỗi của mình, cậu chắc chắn sẽ ngay lập tức bay đến để xin lỗi.

Nếu là lỗi của Minhyung thì cậu vẫn tức giận đợi Minhyung đến tìm mình mới thôi!

" Anh Minhyung hình như không phải loại người đó?" Lee Jeno đứng dậy rót một ly nước, đưa cho Lee Haechan lại thay đổi tư thế nằm trên giường.

"Nhưng nếu đó là lỗi của anh ấy, anh ấy không nên xin lỗi tớ sao!"

Hoặc là nói cách khác, không nên đến dỗ dành cậu sao!

Lee Haechan từ đáy lòng đồng ý với lời Lee Jeno nói, anh cũng không phải là người sẽ chủ động xin lỗi, cho nên bắt đầu từ tuần trước, hai người một mực chiến tranh lạnh, cho dù là unit 127 và Dream bắt đầu nhiều lịch trình hơn nhưng đối phương cũng không mở miệng nói một câu.

Vừa rồi Huang Ren Jun nhìn thấy Lee Haechan đen mặt từ phòng Lee Jeno đi ra, tính hiếu kỳ quá lớn cậu liền không chút suy nghĩ liền chạy vào trong phòng mà cửa vẫn chưa đóng.

Huang Ren Jun đi đến bên cạnh Lee Jeno ngồi xổm xuống, nghi hoặc hỏi anh: "Cậu ấy và anh Minhyung rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao không ai nói với tớ? "

Lee Jeno gãi tóc, dùng ngón tay chống cằm, thoạt nhìn đang suy nghĩ cái gì đó, Huang Ren Jun liền ngồi xổm ở đó chờ nửa ngày, cậu nhìn chằm chằm Lee Jeno, bỗng nhiên lại híp mắt nở nụ cười.

"Mẹ kiếp, cậu cười khô với tôi hả!? Nói nhanh "Huang Ren Jun không ngừng nóng nảy, nắm đấm trở nên cứng ngắt.

Lee Jeno rốt cục mở miệng: "Haechan không cho tớ nói. "

"..........."

Mẹ kiếp, phòng thủ bị hỏng rồi

Lời này vừa nói ra Huang Ren Jun không nói hai lời đen mặt rời đi, lúc đi giống như một trận gió mạnh, cánh cửa dường như cũng bay theo.

Huang Ren Jun trở lại phòng đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng ngã vào đầu giường.

Park Jisung sợ hãi, giống như một con gà con mở to mắt, nằm trên giường không dám trút giận, anh lấy hết dũng khí đi tới bên cạnh Huang Ren Jun, nhấc chăn lên một chút, để lộ nhúm tóc màu vàng.

"Hyung?''  cậu thì thầm

Nghe được âm thanh Huang Renjun đột nhiên bật dậy, nắm lấy tay Park Jisung.

"Jisung, mày thành thật nói cho anh biết, lần trước mày đưa Lee Jeno đến bệnh viện là kiểm tra não bộ sao?"

"Hả?" Park Jisung thành thật trả lời: "Không, đó là phẫu thuật. "

"À."

Huang Ren Jun nghiến răng nghiến lợi, cậu chuyển đề tài lại hỏi: "Vậy mày có biết anh Minhyung  cùng Haechan tiểu quỷ kia xảy ra chuyện gì không, dạo gần đây ý. "

Park Jisung ngơ ngác, hình như cũng nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, nói gần đây Chenle thường cười không thở nổi, có một buổi tối chạy đến lớn chuyện kể với cậu.

"À, hình như là anh Minhyung để anh Haechan ở trong phòng thu."

Lúc Chung Thần Lạc khi nói cũng không bảo cậu giữ bí mật.

Huang Ren Jun hai mắt tỏa sáng: "Thật? "

"Ừm!"

"Mau nói đi"

"Tuần trước hai anh em chạy hành trình 127, giữa chừng bị gọi đi thu âm anh, anh Haechan trước đó nói với anh Minhyung xong cùng đi ăn canh kim chi, nhưng anh Minhyung ghi âm trước, ghi xong không bao lâu liền đi trước, cũng không biết có phải quên phải chờ anh Haechan hay không, cũng không bảo một câu, phía sau anh Haechan thu âm xong vấn cũ cho rằng anh Minhyung ở bên ngoài chờ mình, nhưng chờ khi anh ấy thu âm xong đi ra không thấy một bóng người, tâm trạng anh Haechan không tốt lắm, giận ngay tại chỗ, liền lập tức gọi điện thoại cho anh Minhyung."

Park Jisung nói xong có chút khát nước, cậu lập tức xoay người cầm lấy ly nước uống một ngụm nước, sau đó nói tiếp

"Khi gọi điện thoại,anh Haechan liền hỏi đi đâu, có thể lúc ấy giọng điệu của anh Minhyung  có chút lãnh đạm, anh Haechan không tiếp tục nghe, lập tức cúp điện thoại, sau đó chính là kết quả hiện tại."

"Nói xong rồi?" Huang Ren Jun có chút không nói nên lời.

"Ừm."

Ấu trĩ.

Cậu còn tưởng rằng là chuyên gì đó kinh thiên động địa lắm, kết quả giống như hai đứa trẻ sang chơi nhà nhau mỗi khi cãi nhau sẽ giống như đôi trẻ vừa mới chia tay , cuối cùng luôn có một người thua cuộc và sau đó hòa giải.

Ừm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là lỗi của Lee Minhyung, bất luận như thế nào cũng không thể là lỗi của mình phải không?

Cho nên hôm nay Lee Haechan nửa đêm chuyển chuyển hết đến ký túc xá 127 tìm Lee Minhyung, khi đi tới cửa cậu lại thở dài.

Lee Haechan, đặt lập trường của mình xuống.

Bạn không thể chiến tranh lạnh!

"Lee Minhyung nghe được xin vui lòng trả lời!"

Lee Haechan dán mặt lên cửa, xúc cảm lạnh lẽo làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái, cho nên cả người cậu cũng dán lên.

Cửa bên trong lập tức mở ra, Lee Haechan không chú ý, thẳng tắp ngã xuống.

Lee Haechan đập vào ngực của một người, người nọ theo bản năng ôm lấy cậu.

Đụ!

Cảm nóng bỏng bên hông làm cho cậu trong nháy mắt siết chặt cơ thể.

Lee Haechan nuốt nước miếng, hoảng hốt đứng lên.

"Ha ha ha, xin chào Mark hyung."

Lee Minhyung không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Lee Haechan.

"Ừm... Hyung  bị làm sao vậy? "Lee Haechan không dám thở dài, bởi vì lúc này Lee Minhyung hàn khí bức người, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn cậu.

Lee Haechan trơ mắt nhìn Lee Minhyung dùng sức nắm chặt cổ tay mình, dùng sức kéo vào cửa đặt cậu lên vách tường trống rỗng, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, nói quá đau.

Lee Minhyung biết Lee Haechan đang bị đau cổ tay, nhưng lại vẫn không buông ra, thật lâu sau, Lee Minhyung giọng nói khàn khàn, anh trầm giọng nói: "Xin lỗi. "

"?" Đầu óc Lee Haechan trống rỗng, đến khi phản ứng lại mặt đã sớm quen rồi.

"Không... Không sao đâu! Kỳ thật em cũng có sai, em cũng không nên khẩu khí xông lên như vậy, không nên chất vấn anh, dù sao, Minhyung anh có lẽ có chuyện xảy ra đúng không? Vì vậy, em đã đến để xin lỗi. "

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn, không sáng , thậm chí giống như đang lén lút vụng trộm, hai người lẳng lặng hô hấp, Lee Haechan nghe thấy Lee Minhyung nói ừm, sau đó anh liền vùi đầu vào cổ .

Xong rồi, hỏng rồi.

Lee Minhyung, anh có biết điều này không! Điều này! Thật sự! Rất! Nguy hiểm!

"Đông Hách, anh có thể đi tìm em trước."

"Cái gì?" Lee Haechan không hiểu

"Anh nói, anh có thể chủ động tìm em xin lỗi."

"Nhưng NH còn chưa kịp bước ra bước đầu tiên, em lại vội vàng chạy về phía anh."

"Làm sao bây giờ, Haechan như vậy làm cho anh rất áy náy."

Lee Minhyung không giỏi tâm sự, anh chỉ biết đem mọi chuyện đặt ở trong lòng vụng trộm tiêu hóa, khác với Lee Haechan, anh cũng không phải hướng ngoại như vậy, cũng không học được cách tức giận, cho nên anh chỉ có thể không nói lời nào, cũng không dám đối mặt.

Nhưng lần này chỉ là một mâu thuẫn rất nhỏ, nhưng gần như giằng co hai tuần, ngày hôm sau khi hai đến phòng luyện tập, bị các anh em 127 vây quanh giảng dạy vài câu.

Kim Doyoung tận tình khuyên bảo, sau khi tất cả mọi người giải tán, anh vẫn còn ngồi ở đó lải nhải không ngớt, giống như có nói cũng không hết: "Hai đứa mày chung quy vẫn là trẻ con hả, những chuyện như thế này sau này phải giải quyết kịp thời! Không thể kéo dài! "

Nhưng mà không bao lâu Kim Doyoung đã bi Jung Jaehyung cưỡng chế mang đi.

Hai đứa trẻ đi đến cổng công ty, Lee Haechan đột nhiên kéo Lee Minhyung: "Đi thôi! Đi ăn canh kim chi ~"

"Thế nào? Anh không thể nào bù đắp cho em sao. "

Lee Haechan thấy Lee Minhyung cười nhạt.

"Được, anh ."

kết thúc 

--------------------

cute he he he

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro