1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Lý Đông Hách

Hôm nay anh đi đón Viên Viên tan học.

Tôi vừa bóc quýt vừa nói với Lý Mã Khắc.

Sáng sớm anh tựa vào sofa gõ bàn phím, là một số mã số và số liệu mà tôi vĩnh viễn không hiểu,  đôi lông mày mòng biển kia cong lại như muốn cất cánh bay.

Năm nay, quýt Hàn Quốc chua đến mức thái quá, nếm thử vài múi cũng chát đến chết. Tôi bĩu môi, nghĩ thầm vẫn là quýt quê mình ăn vẫn sướng miệng, sau đó đem quýt đã lột hết đẩy đến tay anh.

Lý Mã Khắc thuận tay đưa lên một múi nhét vào trong miệng, bị chua đến nhe răng trợn mắt, mới nhớ ra mà trở về hiên thực.

"Hả? Đông Hách, em vừa nói gì? "

Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình, ngay cả nửa phần liếc mắt cũng không chịu mà bủn xịn với tôi.

Lại lầm bầm nói, quýt này sao lại khó ăn như vậy...

Tôi cũng không để ý tới Mã Khắc, giận dỗi xoay người đi vào phòng vệ sinh liền khóa trái cửa lại.

Khi nhìn vào gương phòng tắm, suy nghĩ cẩn thận thời gian chũng tôi quen nhau.

Có vẻ như... Đã là năm thứ 14.

Nó có vẻ là một điều khó khăn, nhưng chúng tôi đã thực sự quen  trong mười bốn năm. Không phải mười bốn giờ, không phải mười bốn ngày, mà chính xác là đã tồn tại mười bốn năm.

Trong một thời gian dài tôi thường hoài niệm lại Lý Đông Hách sống vui vẻ cởi  trước đây có thực sự tồn tại hay không, bây giờ cậu ấy đã đi đâu. Tôi vặn vòi nước xuống đáy, mở nước lạnh rửa mặt, nhìn nước ào ào theo cống thoát nước chảy đi mà nghĩ nếu mười bốn năm này cũng theo dòng nước chảy đi thì tốt rồi.

Như vậy là tốt nhất.

Đợi đến khi tôi mang hết bữa sáng lên bàn, cầm áo khoác và chìa khóa chuẩn bị ra ngoài. Lý Mã Khắc còn đang cằn nhằn với máy tính, dường như anh ấy rất vất vả điều đấy thì tôi cũng biết. Tôi thực sự rất muốn cùng anh ấy nói chuyện, nhưng lời nói đến miệng của tôi chỉ sợ rằng sẽ biến thành những lời cay nghiệt.

Nhẫn nhịn xuống vẫn ở cửa gọi anh: "Anh ơi, sữa ở trong lò vi sóng." Lại bổ sung một câu "Nhớ đi đón Viên Viên tan học." Nhưng vẫn không nghe thấy câu trả lời.

Tôi thở dài.

Nếu không phải hôm nay tôi phải tăng ca làm sao có thể giao phó cho con gái cho Lý Mã Khắc được. Viên Viên là đứa bé mà chúng tôi nhận nuôi, lúc đi đến cô nhi viện liếc mắt một cái liền nhìn trúng đứa nhỏ này. Nhìn rất giống tôi hồi bé, ánh mắt như hạnh nhân tròn xoe đảo tới đảo lui, có vẻ rất thông minh. Lý Mã Khắc cũng rất thích Viên Viên, người đàn ông cả đời chưa từng bế trẻ con lại láo nháo muốn nhận con bé từ trong ngực tôi, hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ bộ dáng vụng về nhưng thật cẩn thận của anh ấy.

Viên Viên rất ngoan, dọc đường đi không khóc cũng không nháo, có lẽ Là Lý Mã Khắc làm cho cô  không thoải mái, mới nhỏ giọng lẩm bẩm hai cái. Lý Mã Khắc có vẻ rất ngạc nhiên ngẩng đầu hưng phấn hỏi : "Đông Hách! Con bé đang nói chuyện có phải hay không? Khi nào Viên Viên mới gọi anh là bố? "

Khi anh ấy nói những lời này, đôi mắt sáng lên, tôi có từng nói qua rằng tôi rất thích đôi mắt của Lý Mã Khắc không? Hình như là có, nhưng phỏng chừng anh   cũng không nhớ rõ.

Cả buổi chiều mí mắt phải đều giật , tôi còn đang suy nghĩ có phải hay không lại bị sếp giáo huấn, kết quả một ngày bình an vượt qua ngược lại khiến tôi vừa mừng vừa lo. Lúc sắp tan làm điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi liếc mắt một cái, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là phải nghe lời mẹ mà, mí mắt trái giật là gặp tài còn mí mắt phải giật là gặp tai ương . Tôi có trốn thế nào cũng không trốn thoát .

Điện thoại kết nối đầu dây bên kia là Viên Viên đang cúi đầu khóc, con bé rất ít khi khóc, không giống tôi. Khi tôi còn nhỏ hở ra một tý là khóc. Tôi nói đều là do Lý Mã Khắc đe dọa  nhưng anh ấy không bao giờ thừa nhận. Tôi vội vàng an ủi con bé, không khóc không khóc ba hôm nay có chút bận rộn một hồi lúc nữa liền đi đón con.

Giáo viên mẫu giáo hỏi tôi tại sao tôi vẫn chưa đi đón con, những bạn nhỏ khác đều đã được cha mẹ đón, chỉ còn lại đứa trẻ Lý Viên Viên đáng thương vẫn còn ở cổng trường mẫu giáo mong .

Tôi vội vàng cười nói hôm nay tăng ca muộn một chút, lập tức sẽ đi đón con, phiền giáo viên giúp đỡ trông hộ một chút, thật sự là xấu hộ. Bên này vừa cúp điện thoại, liền thấy trong điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ từ Lý Mã Khắc.

Lý Mã Khắc gọi lại, và tôi miễn cưỡng nhấn nút đồng .

"Này? Đông Hách, cái kia, không phải nói để anh đón Viên Viên sao, anh nhớ hình như con bé đang ở trường mầm non Bình Châu... Hả? Phải không... Đó có phải là ngôi làng mới không? ..."

Tôi mở miếng cười, nếu ông chủ nhìn thấy tôi hiện tại chắc chắn sẽ nói wow Lý Đông Hách cậu làm thế nào mà có thể cười đén mức xán lạn so với ngày hôm qua đi gặp khách. Thật sự hết sức buồn cười, con gái cũng đã đi học được một năm làm sao còn có người không biết con gái đi học mẫu giáo nào. Tôi không nói một lời nào nghe người ở đầu dây bên kia vẫn đang giải thích, Lý Mã Khắc gấp đến độ tiếng mẹ đẻ đều muốn nhảy ra, dường như có thể tưởng tượng được chân tay luống cuống, hoảng hốt .

Đáng tiếc là, tôi không muốn suy nghĩ nữa.

"Lý Mã Khắc, chúng ta ly hôn đi."

Nói xong tôi liền cúp điện thoại, quả quyết mà chặn số Lý Mã Khắc.

Đêm đó tôi liền túm lấy Viên Viên rồi kéo vali lớn vali nhỏ về nhà mẹ tôi, bộ dạng có vẻ như chỉ muốn ở lại bình thường.

Trên bàn cơm trước mặt đứa nhỏ mẹ tôi không tiện nói cái gì, chỉ kêu hai chúng  ăn tôi nhiều một chút, một bàn tất cả đều là món ăn tôi thích ăn, từng bát từng bát cơm xếp chồng lên nhau trước mặt, đến nỗi một miếng nữa cũng không ăn được.

Đợi đến khi Viên Viên ngủ, mẹ mới cẩn thận chạy đến phòng tôi hỏi tôi và Lý Mã Khắc làm sao vậy mà sao đột nhiên về nhà. Còn nói Lý Mã Khắc gọi cho bà vài lần nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào. Nhìn tóc mai bắt đầu bạc của mẹ, mũi tôi chua xót nhưng vẫn cười với cậu ấy: "Không sao đâu, chỉ là đột nhiên nhớ mẹ. "

Tôi kéo cánh mẹ thuận tiện mà dựa vào người bà, là mùi hương rất dễ ngửi mà chỉ thuộc về mẹ. Tôi cố ý ngửi thêm vài lần mới dừng, cố ý kéo dài câu chuyện "Làm sao vậy? Kết hôn còn không cho phép người ta về nhà sao? "

Mẹ tôi cũng cười trách móc nói: "Đứa nhỏ này, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn giống như khi hồi bé. "

Tôi cúi đầu lướt điện thoại di động, không có tin tức mới nào, giả vờ không nghe thấy điều này.

Lý Mã Khắc chắc chắn cũng là nghĩ như vậy đi, cho rằng tôi vẫn là Lý Đông Hách như lúc đầu.

2

Lý Mã Khắc.

Hôm nay tan tầm hoảng hốt nhớ tới trước khi Đông Hách ra ngoài hình như có dặn tôi đi đón Viên Viên, nói đến hổ thẹn, con gái lớn như vậy mà tôi còn không tiếp xúc nhiều.

Từ khi đổi nghề đến công ty mới mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc khiến tôi bận rộn tối ngày tối mũi, ông chủ mới rất biết bóc lột  giá trị tiềm ẩn của nhân viên, hận không thể một ngày không thể chia làm hai , một người coi như hai người dùng. Theo lời của Đông Hách nói chính là lão già xấu kia cũng chỉ biết bắt nạt người.

Tôi chỉ có thể an ủi cậu ấy, người có thể làm nhiều việc thì tiền lương kiếm được mỗi tháng sẽ nhiều hơn. Chỉ có điều dù vậy tôi vẫn cảm thấy tiền lương không đủ.

Con người có lẽ sẽ không bao giờ biết đủ.

Lúc lái xe ra khỏi gara mới nhớ tới tôi còn không biết con gái mình đang học trường mẫu giáo nào, đại khái là thôn mới... Hay Bình Châu?

Tôi nhớ rõ lúc chọn trường mẫu giáo cho Viên Viên còn tốn không ít công sức, tôi xem cái nào cũng cảm thấy tốt còn Đông Hách thì xem cái nào cũng cảm thấy không tốt, ngược lại oán giận vì tôi không để ý, tôi chê cười Đông Hách nói dù sao cũng không thể để Viên Viên cả đời ở nhà chứ?

Cậu nghe xong rất không đồng ý, đẩy tôi một cái: "Đương nhiên phải chọn một cái chỗ tốt, con gái anh được bảo vệ nên yếu ớt như vậy đi học thì phải làm sao bây giờ? "Nói xong lại muốn rơi nước mắt.

Tôi thực sự rất thích con gái, khi vừa mới có Viên Viên, Đông Hách còn có thể ghen tị, trợn mắt nhìn ánh mắt nũng nịu của Viên Viên nói con gái quả thật là người tình kiếp trước của ba.

Nhưng mà Đông Hách chắc chắn không biết bộ dáng này của cậu cùng Viên Viên giống nhau như thế nào.

Tinh ranh lại mang theo một cỗ kiêu ngạo.

Chỉ là, khi tôi đi ở trên  nhìn đèn đỏ trước mắt đếm từng giây từng giây trôi qua cho đến khi về không, một tay cầm điện thoại di động một tay cầm vô lăng. Khi bắt đầu cuộc gọi lại không biết nói gì, bên kia điện thoại di động là âm thanh của Đông Hách.

Cậu ấy nói chúng ta hãy ly hôn đi.

Đây đúng là giọng nói của Đông Hách đầu lưỡi ngắn nói ra một cách chậm chạp bảo chúng ta ly hôn đi.

Tôi không biết sửng sốt bao lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng kèn không ngừng vang lên ở phía sau, thì tôi như trong giấc mơ mới tỉnh lại sau đó nhớ tới phải tiếp tục đi.

Đèn giao thông đã trôi qua, nhưng làm thế nào cuộc sống cũng có thể bình yên mà trôi qua...

Tôi dừng xe ở ven đường thật lâu cũng không có ý  tiếp nhận sự thật này, nghĩ hẳn là nên gọi điện thoại cho mẹ Đông Hách, bà ấp úng nhưng cũng trả lời rằng Đông Hách đang cùng với Viên Viên ở nhà, làm một bàn thức ăn ngon.

Tôi yên lòng mơ hồ lại nghe thấy tiếng cười khúc khích, bất giác cũng cong khóe miệng. Viên Viên rất giống cậu ấy, bất cứ điều gì xảy ra cũng sẽ cười rất hạnh phúc, giống như mặt trời nhỏ

Tôi tưởng rằng Đông Hách chẳng qua chỉ là giận dỗi nên về nhà mẹ, đành phải quay đầu xe về nhà một mình, lúc về đến nhà trong nhà tối đen như mực tôi còn có chút không quen, trước kia, trước kia không phải như vậy.

Nhưng khi tôi bật đèn thì mới hoàn toàn hoảng hốt, so với tiếng điện thoại di động bảo rằng  chúng tôi ly hôn đi thì hiện tại càng làm cho tôi sụp đổ gấp trăm lần.

Trong nhà ngoại trừ tôi thì tất cả trống rỗng khiến người ta trong lòng hoảng sợ, cây đàn điện tử của cậu, ngựa gỗ của Viên Viên, thậm chí cả ảnh chụp chung của chúng tôi đã biến mất.

Lý Đông Hách đã chuyển hết đồ đạc đi.

Trước đây  ở cùng một chỗ cậu ấy cũng không phải chưa từng tức giận, hai chúng  đi học tính tình cũng không hợp, quỹ tích cuộc sống cùng lối sống lại càng khác nhau, luôn cãi nhau rồi tan rã trong không khí chả mấy vui vẻ, cậu ấy tức giận kêu to, Lý Mã Khắc chúng ta tuyệt giao đi!

Chỉ là da mặt Đông  mỏng, cũng rất dễ dỗ dành, lại thích đỏ mặt, cả người đều phấn nộn dịu dàng ánh màu mật ong. Không bao lâu sau lại mềm giọng hỏi tôi có muốn ăn trứng chiên không.

Khoảnh khắc đó tôi mới tỉnh ngộ lại.

Mặt trời không đột nhiên lặn, tất cả rời đi đều là có ý định từ trước.

TBC.

----------------

Fic này hoàn rùi, 9 chương lại ngắn nữa nên mới định đẩy nhanh, dự định tết là xong, mọi người thấy điều kỳ lạ không, bình thường mình hay để bài hát, mà bây giờ lại để....( đó là một điều bất ngờ).

Ke ke

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro