3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3. 

 Lý Đông Hách.

Đi đến bước này ngày hôm nay, hoàn toàn là chính bản thân tôi quyết định .

Thật ra mẹ tôi ngoại trừ nói  mí mắt trái giật gặp tài, mí mắt phải giật gặp tai ương còn nói qua một câu, chính là bảo tôi đừng lấy Lý Mã Khắc.

Chỉ là lúc ấy trong mắt tôi chỉ toàn là Lý Mã Khắc, làm sao chịu nghe lời mẹ chứ. Hiện tại ngẫm lại vẫn là quả nhiên mẹ hiểu rõ tôi, con trai bà tính tình như thế nào, bà đương nhiên là rõ nhất.

Suy nghĩ ly hôn không phải chỉ là ngày hôm nay và tất nhiên không phải ngày hôm qua, ngày hôm trước. Có lẽ đã lâu lắm rồi.

Anh ấy vốn không thích tôi, phải không?

Tôi luôn tự an ủi bản thân mình như vậy, ngay từ đầu tôi đã biết rằng trong lòng Lý Mã Khắc có một ánh trăng trắng, có một người mà nhiều năm không thể quên.

Tôi thực sự tò mò không biết cô ấy trống như thế nào, mặc dù trông tôi cũng khá đẹp, tôi còn biết chiên trứng, còn....Tôi còn thích anh ấy nhiều như vậy

Tôi biết anh ấy từ lúc học trung học cơ sở, lúc đó chúng tôi là hàng xóm, Lý Mã Khắc  hơn tôi một tuổi, mẹ tôi có đôi khi tăng ca không kịp về chăm tôi thì sẽ gọi anh ấy sang nhà tôi. Rõ ràng chỉ lớn hơn tôi một tuổi mà thôi, nhưng Lý Mã Khắc trong mắt cha mẹ nghiễm nhiên trở thành người lớn .

Anh ấy cũng đảm nhận tốt trách nhiệm của một người anh, chỉ cần tan học sớm sẽ chạy đến cửa sau lớp rồi bảo với các bạn cùng lớp của tôi:

"Tôi tìm Đông Hách ."

Lâu rồi chắc các bạn cùng lớp đều biết tôi có một người anh trai như vậy, mỗi ngày đến chờ tôi tan học. Nhưng chính vì vậy nên tôi thật sự rất không thích Lý Mã Khắc bởi vì anh ấy tôi không thể ăn vặt bên đường , không có cách nào lén lút ra ngoài, càng không có cách nào cùng các anh em khác đi ngắm trai xinh, gái đẹp.

Người đàn ông đẹp trai chắc chắn không phải nói đến Lý Mã Khắc.

"Đông Hách, Đông Hách, giúp đi mà."

Được các cô gái trong lớp nhờ tặng quà là chuyện thường xuyên, nhưng Lý Mã Khắc lại không để ý lắm, tôi ở trước mặt anh đổ hết quà trong túi ra, giống như hào phóng nói với anh: "Nhìn kìa, đây đều là quà của anh. Anh không muốn em vứt nó đi sao? "

Đôi mắt to của Lý Mã Khắc sẽ lộ rất nhiều ánh nhìn nghi ngờ, tôi lười giải thích động cơ của những nữ sinh kia với anh ấy, bởi vì nói thật tôi cũng không hiểu những nữ sinh kia đều thích anh ấy vì các gì, bất chấp nói rằng anh ấy nên như vậy. 

Làm sao có người nấu mì lại không biết phải đổ bao nhiêu nước vào?

Sau đó, sau đó... Tôi lại nheo mắt nằm trên giường.

Khi Lý Mã Khắc ra nước ngoài học tôi mới cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa như từ nhỏ đã có những lỗ hổng được lấp đầy, anh rời đi để lại một lỗ hổng rất lớn, khó có thể lấp đầy.

Cũng may sau khi Lý Mã Khắc tốt nghiệp về nước chúng tôi vẫn gặp được nhau, mẹ anh thời gian qua rất thích tôi, coi tôi như là con trai ruột, đương nhiên vui vẻ gắn ghép hai chúng tôi.

Đúng lúc ấy bà nội anh ấy lại bị bệnh nặng hy vọng có thể nhìn thấy cháu trai kết hôn, tôi hiển nhiên trở thành người thích hợp nhất trong thời gian ngắn, hai nhà biết rõ, người bên ngoài cũng hiểu được chúng tôi là đôi thanh mai trúc mã chắc chắn sẽ có ý gì đó với nhau.

Lúc anh ấy nói chuyện này với tôi, rất ngượng ngùng, tôi cũng không quan tâm gì cả, dù sao cũng là muốn kết hôn, kết hôn với anh ấy cũng không có gì không tốt.

Càng không nói đến ánh mắt tôi nhìn Lý Mã Khắc, vốn không hề minh bạch.

Lý Mã Khắc hẳn là không biết, anh từ đầu đến cuối chỉ coi tôi là đứa em trai hàng xóm được bố mẹ nhờ trông, nhưng Lý Mã cũng không biết, là người đều sẽ trưởng thành.

Hai chúng tôi ngồi ở tiệm pizza trước cửa tiểu khu, từ hương vị đến món ăn đều quen thuộc, anh ấy biết tôi không thể uống chua liền thân thiện từ chối nhân viên phục vụ giới thiệu nước ép chanh dây mới của nhà họ.

"Cái kia, thật sự rất xin lỗi, Đông Hách, thế kỷ 21 còn có những chuyện như này cũng cảm thấy rất..." Anh khẩn trương vò góc áo, là thói quen từ khi học trung học, há miệng cũng không biết phải nói cái gì.

Tôi nghĩ lúc này tôi nên nói chuyện đúng không, vì thế giả vờ hào phóng khoát tay áo, thiếu chút nữa làm rơi pizza trước mặt.

"Không sao Mã Khắc, bà nội anh cũng chính là bà nội em, đây đều là nên làm!"

Lý Mã Khắc dường như là đang nghe phải chuyện gì ghê gớm lắm, ánh mắt to tròn trợn trừng.

"Chúng ta cũng không cần rối rắm kết hôn hay không kết hôn làm gì, chẳng qua nó chỉ là phức tạp hơn một tờ giấy chứng nhận mà thôi..."

Có trời mới biết tôi phải mất bao nhiêu nỗ lực để nói ra những lời này, mới có thể thong dong đến mức khiến Lý Mã Khắc cho rằng tôi không quan tâm nhiều đến chuyện chúng tôi kết hôn.

Nhưng tôi biết rõ, tôi quan tâm, rất quan tâm.

Trong số tất cả mọi người chỉ có mẹ tôi là nhìn thấy, bà cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ có mình tôi nhiệt tình, Lý Mã Khắc có thể chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, chẳng qua là suy cho cùng vẫn là mối quan hệ tốt từ nhỏ nên không thể nói gì về Lý Mã Khắc.

Tôi rất khó mà không thừa nhận rằng liệu Lý Mã có sức ép với mọi người xung quanh hay không, chỉ biết rằng mỗi khi ai đó nhắc đến tên anh thì không ai dám nói năng lăng nhăng gì cả.

Nhưng đứa trẻ ngoan nào thì cũng có bí mật, ví dụ như bạn tốt anh ấy ta chính miệng nói với tôi, Lý Mã Khắc vẫn luôn được các cô gái khác thích, đại khái là rất xuất sắc, nếu không thì sẽ không xứng đáng với anh.

Tất cả đã nói như vậy.

Khi mới về nước Lý Mã Khắc tham gia buổi họp lớp cũ, anh ấy còn bị trêu ghẹo nói có theo đuổi được vị  tiểu thư thần bí kia hay không, hôm đó tôi uống rất nhiều, cả người đều lơ lửng, trong lúc ngẩn ngơ nhìn Lý Mã Khắc, dường như đang liếc mắt nhìn về phía tôi.

Chỉ thấy Lý Mã Khắc lạnh mặt từ chối nói, về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa.

Đại khái là rất thích đi, mới không muốn nhắc tới trước mặt tôi, nhưng lại sợ tôi vì cái gì? Anh ta biết thừa là tôi sẽ không bao giờ làm điều gì thất thố trong buổi tiệc .

Nhiều năm như vậy, ánh trăng trắng giấu trong lòng Lý Mã Khắc bấy lâu nay rốt cuộc có biến thành cơm dính trên vạt áo hay không thì tôi không biết, nhưng ngược lại tôi hiểu nó giờ đây đã trở thành vệt máu muỗi dính trên tường .

Bản thân tôi ghét chính mình như vậy.

Suốt ngày vây quanh Lý Mã Khắc.

Công việc của chúng tôi ngày càng bận rộn, có lẽ lời hứa kết hôn của tôi không đủ chân thành, hoặc là ông trời không hiền từ để giúp tôi thực hiện mong muốn của mình.

Tôi đã từng nghĩ rằng Lý Mã Khắc chính là vị thần trong cuộc sống của tôi, đã được ông trời đưa đến để cứu rỗi cuộc đời của mình.

Nhưng tôi đã sai, Lý Mã Khắc vẫn là vị thần.

Chỉ là không phải là vị thần của tôi.

4.

 Lý Mã Khắc

Sếp hiếm khi tìm tới tôi, mà đột nhiên mấy ngày nay lại đến tìm tôi rồi nói: "Tiểu Lý, dạo gần đây thấy cậu không khỏe, gia đình xảy ra chuyện gì sao?"

Tôi đột nhiên bị gọi theo bản năng gật đầu, phản ứng sau đó lại lắc đầu phủ nhận: "Không có sếp, không có gì, có thể là mấy ngày nay có chút mệt mỏi, cuối tuần tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi. "

Tôi không muốn bất cứ ai biết rằng Đông Hách muốn li dị với tôi.

Sếp nghe vậy cũng không nói gì, chỉ đề cập đến dự án này sau khi kết thúc thì tuần sau sẽ cho tôi nghỉ vài ngày, nếu Đông Hách biết thì tốt rồi, cậu ấy luôn luôn muốn đem Viên Viên về Jeju, từ đây đến đó khoảng cách không xa, nhưng cả hai chúng tôi đều không thể đem thời gian trở về như trước, cùng nhau đến Jeju.

Tôi cúi đầu lại cười cười, nghĩ, Đông Hách nếu biết phỏng chừng sẽ mắng lão già xấu xa này nói không chừng cho anh nghỉ phép rồi khi trở về lại càng bóc lột nhiều hơn trước.

Mấy ngày nay tôi quả thức sống vô tri vô giác, ngay cả sếp cũng nhìn ra.

Kỳ thật Đông Hách sống cũng rất mệt mỏi đi, phải kết hôn rồi sống với người mà cậu ấy không thích như tôi, bao lâu rồi... Rõ ràng đã là năm thứ mười bốn, tôi có chút không thể tin được, hơn phân nửa thời gian trong đời đều là cùng Đông Hách trải qua.

Thời học trung học, Đông Hách quả thật là một mỹ nam nổi tiếng trong trường, lại thích ăn diện, mỗi lần khi tôi nhìn thấy hai cúc áo đầu của Đông Hách cởi ra, bên trong lộ ra màu nâu mật mê người, lại không nhịn được mà muốn cởi áo khoác đồng phục của mình quấn lên người cậu.

Trong thực tế, tôi đã làm điều đó.

Lý Đông Hách không nghe lời tôi, nói Lý Mã Khắc anh có hiểu được hay không thứ gọi là gợi cảm. Tôi thực sự không hiểu, nhưng tôi thực sự ghét đôi mắt của các bạn nữ lớp tôi nhìn Đông Hách cởi hai cúc áo đầu, muốn chọc mạnh vào đôi mắt của họ vào hai lỗ.

Hai chúng tôi mỗi ngày đều cùng nhau đi học rồi tan học, đôi khi đi xe buýt nhưng có lúc đi xe đạp của tôi, hay chỉ đơn giản là mua hai cái bánh ngọt rồi cùng nhau ăn trong lúc đi bộ.

Đông Hách uốn tóc thành những ngọn xoăn, khi đi tóc sẽ theo chuyển động mà đung đưa, khi cậu nghiêng đầu ăn kem giống như con cún nhỏ của dì hàng xóm bên cạnh lúc được ăn đồ ngọt thì vui vẻ mà nhảy nhót.

Lý Đông Hách thực sự rất đẹp, tôi nghĩ vậy.

Tôi cũng không biết khi nào những suy nghĩ này lại nảy sinh trong đầu, không thích nữ sinh khác nhìn cậu, cũng không thích cậu nói chuyện hay là tiếp xúc thân thể.

Ừm... Đây có lẽ là chính là thích sao.

Nhưng Đông Hách hẳn là không thích tôi, bằng không tại sao mỗi lần đều đưa cho tôi nhiều quà của nữ sinh khác như vậy, thoạt nhìn còn vui vẻ, cậu ấy chỉ mong sao tôi với họ thành đôi ư?

Tôi mím môi, làm bộ như không thích ăn sô cô la rồi đem chia cho gấu con, cậu quả nhiên hoan hô nhảy nhót gọi tôi là anh trai, bằng không bình thường cũng chỉ gọi tên thật là Lý Mã Khắc, Lý Mã Khắc.

Sau đó, tôi thực sự  mệt mỏi, không biết là làm phiền vì việc các cô gái tặng quà cho tôi hay là cách ứng xử của Lý Đông Hách, tóm lại tôi đã nhờ bạn thân nói với họ rằng tôi đã có người trong lòng nên không cần phải lãng phí thời gian vào tôi.

Bạn tôi nghe xong còn rất đáng tiếc, nói tôi nhất định đang kiếm cớ, quả thật không thể hiểu được thế giới của học bá như thế nào.

Tôi ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói "Thật sự đã có người thích, lại còn rất đẹp"

Sau nay khi tôi trở về nước, bà nội bệnh nặng, cả nhà bắt tôi tạm thời kết hôn với Lý Đông Hách, thượng đế ta thật sự nên cảm tạ ngươi, có trời mới biết tôi hy vọng là Đông Hách đến nhường nào, nếu như không phải là giả thì càng tốt.

Nhưng tôi vẫn rất sợ Đông Hách từ chối, dù sao loại chuyện này đổi lại cá nhân tôi cũng khó mà tiếp nhận, không nghĩ tới cậu lại rất sảng khoái liền đáp ứng. Tôi mừng rỡ như điên, nghĩ rằng nếu như lúc này tham gia cuộc thi chạy ở trường có lẽ tôi chính là người về đích đầu tiên.

Chỉ là trên mặt còn phải giả bộ như không có gì, sợ Đông Hách nhìn ra mưu đồ của tôi.

"Nhưng mà, Mã Khắc anh không cần phải cảm thấy có gánh nặng, chúng ta vẫn là sinh hoạt như bình thường là tốt rồi, em sẽ không quấy rầy anh..."

Đằng sau nói cái gì tôi hiện tại đã không nhớ rõ, lúc ấy hẳn là một chậu nước lạnh đột nhiên từ trên khán đài ném hắt xuống khi đang chạy, hắt đến mức tôi cũng không biết nói gì nữa.

Thật sự, Đông Hách vẫn không thích tôi sao?

Sau nay khi từng bước tiến tới hôn nhân, tôi tự cho rằng chính mình đã thể rất tốt, nhưng Đông Hách hình như vẫn không hiểu rõ lòng tôi, hoặc là căn bản không muốn hiểu.

Ngày cưới chúng tôi không mời nhiều người cũng không tổ chức một buổi lễ hoành tráng, cậu ấy chỉ mặc bộ suit cưới màu trắng kiểu dáng đơn giản nhất nhưng đủ đẹp để khiến linh hồn tôi hồn bay phách lạc.

Đông Hách nói tôi nguyện ý ,vào thới điểm đó cậu không chút tiền đồ mà hốc mắt đỏ lên, nhưng tôi cũng vậy.

"Tôi cũng nguyện ý."

Có vẻ như chàng trai Lý Mã Khắc đã tỏ tình rồi.

TBC. 

----------------------

Vờn nhau đủ rồi, may là 5chap nữa hoàn không đọc chắc xỉu mất =00 hê 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro