5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Lý Đông Hách

Hôm nay Viên Viên trước khi đi học hỏi tôi, hôm nay chúng ta vẫn còn về nhà bà ngoại sao. Giọng nói giòn tan của con bé khiến tôi không dám trả lời, phải trả lời thế nào đây, tôi trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Viên Viên vươn tay muốn chạm vào tôi, tôi sợ con bé chạm vào nước mắt trên mặt tôi. Liền ôm chặt lấy con "Viên Viên không thích bà ngoại và ông ngoại sao? Ông bà đều là ba mẹ của ba, Viên Viên một ngày không gặp cha mẹ sẽ rất nhớ họ đúng không, ba cũng vậy. "

Tôi cố gắng làm cho chính mình nghe cảm thấy vui vẻ lên một, Viên Viên tựa như cái hiểu cái không gật đầu, thành thật nằm ở trong lòng tôi, không nói gì nữa, tôi muốn vuốt tóc sang tai nhưng không ngờ khi sờ lên mặt lại mà một mảng lạnh lẽo.

Kỳ thật đã rất lâu rồi tôi không khóc, ngoại trừ lúc mới kết hôn, trong lòng tôi còn ôm khúc mắc đối với ánh trăng trắng trong lòng Lý Mã Khắc cùng một tia hy vọng rằng anh còn có thể khóc một tiếng vào ngày này, chỉ là một năm một trôi qua, củi gạo dầu muối đã sớm bào mòn kiệt quệ tầm nhìn của tôi đối với cuộc sống, cũng biết khóc là chuyện vô dụng nhất trên đời này.

Gạo dầu muối: ý tác giả ở đây là những thứ sinh hoạt cần thiết trong đời sống hằng ngày, chắc là cơm áo gạo tiền,..

Ngẫm lại phần lớn rơi lệ đều là khóc vì chính mình, khóc vì bản thân mình tiến thoái lưỡng nan, khóc vì mình thiếu can đảm không có dũng khi, khóc vì hiểu chuyện nhưng cũng không làm cho mình sống dễ chịu hơn chút nào cả.

Thực ra ngay từ đầu hình như cũng không phải như thế này.

Khoảng thời gian chuẩn bị hôn lễ, nhìn bộ dáng bận rộn của Lý Mã Khắc, tôi nghĩ dường như cùng Lý Mã Khắc cứ như vậy sống cả đời cũng không tệ.

Tại lễ đường, lúc Lý Mã Khắc nói mình cũng nguyện ý, trong mắt rõ ràng cũng lóe lên nước mắt, tôi nhìn anh nghĩ ánh mắt người này vĩnh viễn đều là như vậy, sáng ngời giống như trẻ con.

Chỉ là không biết lúc đó Lý Mã Khắc có dành cho tôi dù chỉ là nửa phần thật lòng hay không.

Về sau sống chung cùng nhau cũng không tồi, chằng qua chỉ là làm sao có thể để môi không chạm được đầu lưỡi, cãi vã cùng chiến tranh lạnh là chuyện có thể xảy ra, tôi là con trai cả trong nhà, từ nhỏ đã biết khi khóc lóc cũng sẽ không có người đến dỗ dành. Chi bằng còn không bằng sớm thu lại những tâm tư này, Lý Mã Khắc đại khái cũng là như vậy, không được tự nhiên thấp giọng nói Đông Hách ngày mai anh đi đưa em đi làm, khiến tôi cảm thấy đôi chút xấu hổ.

Chính xác xuất hiện bước chuyển ngoặt này đại khái có lẽ là khoảng vài năm nay, cuộc sống sinh hoạt chậm rãi theo xu hướng ổn định, đã không còn cảm niềm đam mê và khát cầu chuyện gì nữa, anh đại khái cũng là không còn hứng thú với tôi, cũng đúng, muốn cùng người mình không thích sống cả đời như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tôi cần phải làm sao bây giờ,  nhắm mắt lại ép buộc bản thân không nghĩ đến những chuyện này nữa, chỉ nhanh siết chặt tay, tựa như vậy mình sẽ có thêm vài phần tự tin.

Dù sao cũng không thể để tôi cứ giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo chạy theo Lý Mã Khắc.

Sau khi đưa Viên Viên đi nhà trẻ, tôi mới lái xe đến công ty, vừa ngồi xuống đã bị công việc ngày hôm nay nhấn chìm đến choáng ngợp.

Có thể là chuyện kết hôn với Lý Mã Khắc không lãng phí tất cả vận may ở đời tôi, tôi vừa tốt nghiệp đại học đã tìm được công việc hiện tại, đang làm Marketting cho một công ty mỹ phẩm, ngược lại còn thỏa mãn ước mơ làm một cậu bé yêu cái đẹp của tôi hồi trung học, không quá mệt mỏi cũng không quá nhàn hạ, mỗi ngày lặp đi lặp lại những việc giống nhau, còn tiền lương coi như cũng khá .

Điều duy nhất khiến tôi phiền lòng chính là, bởi vì thân phận đã kết hôn mà tôi đã mất đi không biết bao nhiêu cơ hội thăng chức ngay từ đầu còn có thể tức giận khó hiểu, rõ ràng thành tích đứng đầu là tôi Lý Đông Hách nhưng cấp trên đề bạt lại là đồng nghiệp nam không có danh tiếng, đến sau cùng lại chậm rãi chết lặng, không quan tâm những thứ này nữa miền là chỉ cần công ty không đóng cửa là có thể dựa vào phần lương này nuôi sống bản thân là được rồi.

Hôm nay cũng phải ngẫm lại, liệu tôi có thể thăng chức bằng cửa sau hay không, dù sao sau này cũng chỉ có một mình tôi tự mình nuôi con gái, cũng không biết có thể tích góp đủ tiền mua được nhà ở Seoul hay không.

Tôi cầm chuột, nhìn vào chi chít các bảng kê khai trên máy tính, thở dài thật sâu, biết sớm như vậy nên sớm tính toán, hoặc là đổ lỗi cho tôi vẫn luôn tin rằng sẽ sống một giấc mơ đẹp với Lý Mã Khắc suốt phần đời còn lại của mình.

Buổi chiều lúc đi nhà trẻ đón Viên Viên gặp Lý Mã Khắc ở cửa lớn, xem ra là cùng phe với mẹ tôi, tôi nhất thời có chút nghẹn lời, rốt cuộc không biết mẹ theo phe ai.

Anh  từ xa đã híp mắt nhận ra tôi, bộ dạng này thật sự rất buồn cười, tôi giẫm lên đôi boot cao ba phân hất tung túi sách liếc nhìn Lý Mã Khắc một cái không thèm nhìn, nhưng cuối cũng vẫn là nhìn anh nhíu mày. Quả nhiên, một giây sau.

"Đông Hách,  không thể mang boot khi lái xe " Tôi biết, không ai hiểu Lý Mã Khắc hơn tôi, bản thân anh ấy cũng không thể.

Tôi không kiên nhẫn mà khinh bỉ nhìn: "Lái xe không thể mang giày cao gót em biết, ban nãy em vừa thay giày trong xe".

Nói ra nói lời này tôi mới cảm thấy lỡ lời chúng tôi là quan hệ gì mà phải giải thích cho Lý Mã Khắc nhiều như vậy.

Lý Mã Khắc hơi nhăn mặt , lại không định buông tha, một phen ôm lấy eo tôi.

"Đông Hách, chúng ta nói chuyện đi."

Xem đi, tôi thực sự ghét cách anh ta luôn chiếm ưu thế trong mối quan hệ này còn tôi chỉ có thể bất lực.

Viên Viên cuối cùng vẫn được mẹ tôi đón đi, ánh mắt của bà lơ lửng qua lại giữa tôi và Lý Mã Khắc, nhưng không nói một câu, chỉ là trước khi đi gọi Lý Mã Khắc đến, nói ba tôi còn chờ con rể uống rượu, Lý Mã Khắc vui vẻ đáp ứng.

Hai chúng tôi lại ngồi đối mặt, chẳng qua địa điểm từ tiệm pizza ở cửa tiểu khu đổi sang quán cà phê ở trung tâm thành phố, giá một tách cà phê cũng đủ để tôi mua mấy miếng pizza lớn, nddn chỉ có thể đau lòng thầm nghĩ thầm, từng hụp cố gắng uống hết.

Có thể là trong lòng đủ khổ nên không cảm thấy cà phê đắng, Lý Mã Khắc còn chưa uống mấy ngụm, ly trước mặt tôi đã sắp thấy đáy.

Tôi nghĩ trước sau gì cũng phải kết thúc, liền buông cốc xuống, vừa định mở miệng.

"Chúng ta" 

"Đông Hách em "

Một số sự ăn ý vô dụng lại xuất hiện vào lúc này, tôi cười rồi bưng cốc lên, đột nhiên rất muốn nghe những gì Lý Mã Khắc nói.

"Được, vậy anh nói trước đi."

TBC.

Nay idol mình hổng lai chim nên phá lệ đăng fic keke

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro