6+7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Lý Mã Khắc.

"Được, vậy anh nói trước."

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng hồi tưởng lại bản phác thảo trong bụng mà đêm qua đã nghĩ, lại ngắm nhìn một bên mặt Lý Đông Hách, rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tức giận, hiện tại lông mày đã cong cong nhấm nháp từng ngụm cà phê nhỏ.

Giống như con mèo nhỏ trong công ty khi được sờ đầu sẽ lầm bẩm vài tiếng mãn nguyện, đấy là tôi nghĩ vậy.

Nhưng con mèo con trước mắt này bây giờ thoạt nhìn lại không dễ xuôi lông như vậy.

"Nếu như, anh nói nếu như, Đông Hách em cảm thấy sống cùng anh không thật không thoải mái ."

Tôi lại bắt đầu vò góc áo, tự nhận nói xong vô cùng rộng lượng, trong lòng lại là chua xót tê dại, chỉ là tôi không muốn làm Đông Hách chậm trể nữa, làm người không thể ích kỷ đến mức khiến cậu không có được cuộc sống riêng của mình.

"Chuyện ly hôn, anh chấp nhận"

Lý Đông Hách cứ nhìn chằm chằm vào tôi nói "Lý Mã Khắc"

Tựa như lại nhớ tới đêm trước khi thi đại học.

"Này! Tôi nói Lý Mã Khắc, có phải anh thực sự ra nước ngoài không? "

Tôi gật gật đầu, tiếp tục thu dọn cặp sách, làm bộ không để ý đến hai chân ngồi trên bàn học trước mặt.

Đông Hách thấy tôi dọn dẹp xong phải đi, lập tức nhảy xuống bàn, đứng trước mặt tôi, cứ như vậy nhảy vào trong lòng tôi.

Tôi chỉ có thể bị ép nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn của cậu cùng mấy nốt ruồi như chòm sao tròn trịa ở trên mặt, rất đáng  yêu, trong lúc nhất thời, trong ngực giống như là một con thỏ nhỏ, đập thình thịch không ngừng.

Lúc Đông Hách nói chuyện, cái miệng kia sẽ bĩu môi, không biết hôm nay có phải là bôi mật môi lấp lánh gì đó hay không, đôi môi nhỏ ngày thường cũng đặc biệt rõ ràng.

Thực sự tôi muốn trực tiếp hôn xuống. Lại không được tự nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói muốn làm gì, nhưng cậu lại tỏ vẻ mặt muốn truy hỏi tôi tới cùng "Vậy khi nào anh trở về? "

Vừa vặn trùng lặp với cảnh tượng hôm nay.

Tôi cúi đầu và chờ đợi tuyên án của Đông Hách đối với tôi.

Chỉ là người trước mặt đột nhiên cười ra tiếng, gằn từng tiếng chậm rãi nói: "Rốt cuộc là anh không vui hay là tôi không vui? "

Vodka uống thật sự gây nghiệm, tôi lầm bẩm.

"Trách không được Đông Hách bình thường không cho cậu uống rượu, chỉ có rượu này."

Bạn tốt vừa mở rượu vừa trêu chọc. Buổi tối Lý Mã Khắc kéo anh đi uống loại rượi này, nói học sinh gương mẫu cũng như vậy sao.

Trước mắt dĩ nhiên là một mảnh mơ hồ, âm thanh bên tai lại rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

"Lý Mã Khắc, nhiều năm như vậy rốt cuộc tôi có lỗi với anh ở đâu?"

"Rõ ràng người không vui nhất chính là anh trai không phải sao?" Cậu dường như lại dùng cách xưng hô mà hồi bé thường trêu chọc tôi.

Anh trai. Nhiều năm như vậy cũng không phải không có ai từng gọi qua, nhưng hình như cũng không có ai gọi dễ nghe bằng cậu.

"Rõ ràng vẫn luôn có người thích nhưng vẫn phải ủy khuất người kết hôn với tôi không phải là anh sao?"

Ánh mắt Đông Hách sáng ngời, dường như nhìn chằm chằm tôi như một cái hố.

"Ly hôn mới là giải thoát, anh còn phải cảm ơn là tôi vì là người đưa ra trước, tránh phải giải thích với bố mẹ tôi, không sao, đem hết thảy đổ lên người tôi đi."

Đông Hách luôn mỉm cười, nhưng tôi nhìn lại thấy rất buồn.

"Tôi đều đã quen rồi."

Hiện tại ngẫm lại lúc ấy nói năng lộn xộn lại không nói lại được một câu phản bác, nhưng là đau đến tim phổi đều chấn động.

Không phải như vậy... Đông Hách. Anh không có thích ai cả, chỉ thích có mình em mà .

Khi còn bé khó mà diễn đạt được đúng ý, cuối cùng nghĩ khi trưởng thành sẽ làm được, nhưng khi lớn lên lại học cách nói một đằng làm một nẻo.

"Chúng ta, cứ như vậy đi, không cần gặp mặt nữa."

Tôi rót thêm một chén rượu lại bị bạn tốt ngăn lại "Vừa vặn cậu và Đông Hách ly hôn liền có thể theo đuổi lại ánh trăng trắng hồi trung học kia đi. "

"Ánh trăng trắng gì? Cậu đang nói về cái gì vậy?" Lúc này đầu óc tôi đột nhiên nhanh nhẹn. Bạn tốt tỏ vẻ mặt nghi hoặc, giống như là nghe thấy chuyện gì đó vô cùng ghê ghớm, vẫn nói liên miên lải nhải. Không phải cậu bảo tôi có người thích sao, Đông Hách đến hỏi tôi, tôi cũng nói như vậy.


"Bất quá lúc ấy tôi vẫn cho rằng cậu sẽ cùng Đông Hách ở bên nhau, dù sao việc cậu ấy thích cậu cả trường này chỉ có mỗi cậu không biết hahaha, nhưng đến bây giờ tôi vẫn thắc mắc, tại sao lại có người theo đuổi cậu chứ..."

Tôi tựa như bị giáng một gậy vào đầu, choáng váng đến trời đất quay, tác dụng của mấy câu vô tình đấy so với Vodka còn mạnh hơn rất nhiều.

Tất cả thời gian kể từ khi quen biết Đông Hách  đều giống như một bộ phim trước mắt, từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông, từ khi về nước đến kết hôn. Tôi cưỡi ngựa xem hoa, nhớ được vài ký ức mơ hồ. Sự bướng bỉnh của cậu, khi muốn nói lại thôi, lo được lo mất  và còn có ánh mắt của Đông Hách khi nhìn tôi và Viên Viên...

Đều là những chuyện nhỏ nhặt giống như lọc hạt vừng, nhưng hạt vừng khi dính đầy đất làm cho người ta muốn sụp đổ .

Cho nên nhiều năm như vậy, người một mực vẫn luôn dậm chân tại chỗ chính là tôi.

7.

Tôi và Lý Mã Khắc đại khái đã hai tháng chưa nay gặp qua, anh ta giấu ba mẹ bên kia khá tốt, chẳng qua tôi vẫn không trốn thoát được truy vấn của mẹ tôi.

Nhưng bà cũng chỉ coi tôi giống hồi bé, cười đưa tay sờ sờ đầu tôi nói "Lúc ấy mẹ cho con trái tim này mất khoảng chín tháng, đừng để người khác dễ dàng làm tổn thương như vậy."

Mẹ tôi đã nói điều này trước khi tôi và Lý Mã Khắc kết hôn, nhưng tôi không hiểu. Hiện giờ rốt cục cũng hiểu được, nhưng đã đi đến tình trạng không thể cứu vãn.

Viên Viên dường như cũng đột nhiên hiểu chuyện, không còn suốt ngày hỏi ba đi đâu nữa. Bất quá sau đó từ miệng mẹ tôi biết được, Lý Mã Khắc mỗi lần đều chọn thời điểm tôi không có ở nhà đến gặp Viên Viên.

Đáng ghét, vì vậy từ đầu đến cuối anh ta chỉ biết trốn tránh tôi.

Không trả lời chính là đáp án, chạy trốn là câu trả lời, tôi hiểu. Nhưng tôi hết lần này tới lần khác muốn nghe Lý Mã Khắc chính miệng nói ra, cho dù câu trả lời này có không nghe nổi, cũng xin hãy nghiêm túc nốt lần này. Dù sao chỉ đơn phương tham gia đã khiến câu chuyện mất đi ý nghĩa ngay từ đầu.

Công việc khiến tôi cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này nữa, mệt mỏi với bận rộn. Tháng trước quyết định thăng chức vẫn không có tôi, không biết tháng sau trong cột báo cáo tình hình hôn nhân, khi tôi điền vào cột độc thân liệu có khiến cuộc sống của mình tốt hơn không. Đôi khi nghĩ rằng nó thực sự buồn cười, tôi đã đi học nhiều năm như vậy, thức nhiều đêm như vậy, chịu tất cả các loại áp lực, tham gia vào tất cả các loại kỳ thi tàn nhẫn, gặp qua mọi loại người, yêu đương, chia tay, kết hôn, ly hôn, công việc, làm thêm giờ, kết quả khó khăn như vậy mà chỉ trở thành một người bình thường.

Tính ra tôi và Lý Mã Khắc cũng đã hai tháng không gặp mặt, ngoại trừ mấy năm anh ta xuất ngoại, chúng tôi còn chưa có thời gian nào dài như vậy chưa từng gặp mặt, Lý Mã Khắc đã sớm thâm nhập vào cuộc sống của Đông Hách, có đuổi cũng không đi.

Giống như tàn thuốc chạm vào tàn thuốc, rượu mừng đụng vào rượu mừng, dường như là nên như vậy.

Hôm nay sau khi tôi vừa kết thúc tăng ca, nhìn điện thoại di động đã chín giờ, liền xách túi và chìa khóa xe vừa vặn khi đến cửa nhà để xe đã nhìn thấy Lý Mã Khắc.

Anh hình như trông gầy gò, tóc cũng dài hơn, bóng lưng xa lạ đến mức tôi cảm thấy rằng nhìn thấy anh ấy là chuyện của thế kỷ trước. Sau đó Lý Mã Khắc mở miệng gọi tên tôi, Đông Hách. Tôi chỉ muốn cười, dường như trở về thời trung học khi tan học ra trường đứng đợi bạn chỉ mất năm phút. Giống như đó chỉ là cái gai ngắn bị tôi lãng quên trong da thịt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đau một chút, tuyên bố sự tồn tại của nó.

"Đông Hách " sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm.

Tôi không để ý tới anh, Lý Mã Khắc làm sao anh dám cứ như thế nào mà hai tháng cũng không liên lạc với tôi.

Anh có biết nửa đêm tôi nằm mơ thấy anh gửi tin nhắn cho tôi, nhưng tỉnh lại bất kể lật điện thoại thế nào cũng không có bất kỳ tin nhắn mới nào không?

Tôi xoay người định mở cửa xe, chân còn chưa kịp bước vào, cửa xe đã bị anh đóng lại, xoay người đè tôi lên cửa xe, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi và khóe miệng mím chặt, đôi lông mày mòng biển không còn cong nữa, giống như bị tôi làm cho tức giận đến bay không nổi.

Tôi thực sự muốn nói chuyện, chẳng qua là lời nói thoát ra khỏi miệng lại vượt tầm kiểm soát của tôi: "Lý Mã Khắc, anh muốn làm gì!" "

Anh nhìn thẳng vào tôi, đôi môi khép lại, "Tôi có thể hôn em không?" "

Cứu mạng, ai sẽ cùng vợ cũ hôn môi ở bãi đậu xe, quả nhiên là loại chuyện này chỉ có đầu óc Lý Mã Khắc mới có thể nghĩ ra.

Nụ hôn đầu tiên của tôi, Lý Mã Khắc chắc chắn không biết, trong kỳ nghỉ mùa đông lúc tốt nghiệp trung học. Sau tết, anh ấy sẽ bay đến thành phố bên kia đại dương, thành phố vừa vặn đảo lộn với Seoul ngày đêm, tôi luyến tiếc, anh ấy cũng không biết.

Nhút nhát như tôi, không bao giờ dám nói ra nỗi lòng trái tim. Bởi vì mỹ vị ăn một mình mới ngon, đường mật ăn một mình mới ngon, nếu mỹ vị gặp đường mật , thì đều làm mất đi giá trị lẫn nhau.

Lý Mã Khắc nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi, lông mi thật dài bao trùm ánh mắt, theo hô hấp mà chuyển động, thật đáng yêu, trong đầu tôi đều là suy nghĩ này, nhưng cơ thể lại nhanh hơn một bước so với đầu óc. Hôn lên má anh ấy, tôi rất vui vì tôi đã không thoa son dưỡng màu và không để lại dấu vết nào ngày hôm đó.

Giống như những gì tôi thích, nó sẽ luôn luôn luôn giấu ở trong mùa đông.

Chỉ là trước mắt, khí tức của Lý Mã Khắc gần trong gang tấc, nóng đến mức tôi có chút không thở nổi.

''Muốn anh hôn em, nhanh lên"

Lời còn chưa dứt, cơ thể đã bị ràng buộc vào cái ôm mạnh mẽ lại quen thuộc kia, nụ hôn trong tưởng tượng lại rơi vào trán, làm lông mi tôi run rẩy, âm thanh chưa hết đều bao phủ trong cái ôm muộn màng này.

Tôi cũng sửng sốt.

"Đông Hách, tôi tôi vẫn chỉ thích em." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro