8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Mã Khắc

"Anh nói gì?" Người trước mắt mơ mơ màng màng, mái tóc trên trán ngổn ngang xù lên thật muốn sờ vào.

Ừm... Thực sự muốn tôi nói lại lần nữa sao.

Tôi phải lặp lại điều đó một lần nữa "Tôi nói, tôi từ trước đến giờ vẫn luôn thích em."

Sếp ban đầu nói rằng chờ hàng mục, này hoàn thành sẽ cho tôi nghỉ nghơi, quả nhiên không thể tin lời của nhà tư bản, hai tháng nay tôi so với lúc trước còn bận rộn hơn, cũng chỉ có thể dành thời gian đi xem Viên Viên, con bé không có gì thay đổi, chỉ là không dính tôi như trước. Mẹ Đông Hách mỗi lần nhìn thấy con bé như vậy đều ngượng ngùng giải thích với tôi, nói đứa nhỏ lớn như vậy cái gì cũng đều không hiểu, ai hay chơi cùng con bé thì nó mới thân.

Tôi chỉ cười và lắc đầu, không sao đâu, đó là lỗi của tôi.

Tôi thực sự nợ Đông Hách và Viên Viên rất nhiều về khoản này, lúc ấy muốn nhận nuôi một đứa con cũng là do tôi, tôi biết là cậu không muốn sinh con, liền đề nghị đi nhận nuôi một đứa xem như thế nào.

Làm thế nào nào để nhận nuôi một đứa con gái đáng yêu như Đông Hách?

Lúc ấy cậu rất hưng phấn, bản thân còn giống như một đứa trẻ chưa lớn "Thật sự có thể sao? Lý Mã Khắc, vậy chúng ta có thể nhận nuôi một đứa con gái không! "

Cậu là con trai cả trong nhà, ừm vậy nên không có nhiều anh chị em. Từ nhỏ mỗi khi nhìn thấy trẻ con ven đường đi qua đều phải đi lên nhéo mặt người ta, véo đến khi mặt mũi đứa trẻ méo xệch chuẩn bị khóc, tôi chỉ kịp kéo tay cậu chạy trước khi ba mẹ chúng đến.

Sau khi có Viên Viên, tôi mới thật sự cảm nhận được sự vất vả khi làm cha mẹ, lúc đó con bé mới vài tháng tuổi, trò yêu thích là phun bong bóng khi uống sữa, khiến tôi cùng Đông Hách chỉ lo con bé bị nghẹn.

Nhưng Đông Hách mới là vất vả nhất đi, nửa đêm lúc Viên Viên khóc trở dậy, tôi vừa mở mắt ra đã bị cậu trấn an tiếp tục ngủ, "Anh, em đi xem một chút, mau nằm đi. "

Sáng hôm sau lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc Viên Viên, tôi không biết đêm nay cậu phải dậy bao nhiêu lần, nhưng trước mắt Đông Hách là cuồng thâm đen xì, kiêu ngạo nói cho tôi biết, cậu ấy nghỉ nghơi không tốt, thật sự không tốt.

Khi đó là vào mùa đông, trong nhà và ngoài trời ở Seoul thực sự là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, bên ngoài lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, trong phòng lại ấm đến mức khiến lòng người ngứa ngáy, tôi nhìn sương giá xinh đẹp ngưng đọng lại trên cửa sổ.

"Đông Hách, em có khỏe không, nếu không hôm nay..." Tôi ân cần mở miệng

Nhưng Đông Hách lại không quan tâm, đứng trước gương chải đầu, chao ôi nhìn em vẫn ổn mà không phải sao?

Anh ơi, không sao đâu.

Lại hùng hổ đi làm, lặp đi lặp lại công việc hàng ngày.

Sương trên cửa sổ sau đó dường như tan đi, không chỉ vào buổi sáng.

Cuối cùng tôi có thể hiểu rõ trái tim tôi đại khái chính là hôm qua cùng bà nội nói chuyện, cùng Đông Hách chiến tranh lạnh hai tháng nay, tôi cũng không dám về nhà, sợ ba mẹ hỏi nên không biết trả lời như thế nào. Hôm qua cũng là bà nội hiếm thấy gọi điện cho tôi, nói muốn Đông Hách cùng Viên Viên về nhà thăm bà.

Tôi nghĩ tôi không có tư cách kia lại làm phiền Đông Hách, chỉ có thể tự mình mang theo hai túi quà lớn, mất tự nhiên nói Đông Hách gần đây công việc bận rộn, Viên Viên thì sang nhà bà ngoại.

Bà nội đảo mắt, không để ý đến câu trả lời của tôi, chỉ quay người vào phòng bếp nói đã làm món chúng tôi thích ăn nhất, rồi còn bảo chúng tôi không có phúc.

Bà ơi, không phải, là cháu không có phúc.

"Cháu cùng Đông Hách khi ấy kết hôn là hòng làm bà yên lòng phải không?"

Trong bữa ăn, bà đột nhiên hỏi tôi, vẻ mặt nghiêm nghị

"Không, làm sao có thể ... Bà nội..."

Làm sao mà bà biết được, tôi nhất thời nghẹn lời.

Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã che giấu rất tốt, kết quả là như thể tất cả mọi người bây giờ đều biết.

Bà giống như là đã đoán trúng, cười khanh khách, "Được rồi, đừng giả vờ, thằng nhóc thúi nhà anh lừa gạt tôi, tôi còn có thể nhìn không ra sao? "

"Nhưng cậu bé Đông Hách kia cũng thích anh lắm đấy, cách nó nhìn anh có thể ứa ra mật..." Bà vừa gắp thức ăn cho tôi vừa nói.

"Mã Khắc, cả đời gặp được người thích mình và ưng ý thật sự rất khó, nhưng ngàn vạn lần đừng vì một chút chuyện nhỏ mà bỏ lỡ lẫn nhau."

Tôi cúi đầu như thể đó không phải là một vấn đề nhỏ.

" Bà nói thật ạ!". Bà nội chỉ hận rèn sắt thành thép, thậm chí còn muốn cầm đũa gõ vào đầu tôi.

"Tôi chỉ biết cái miệng này của anh chả nói được lời nào, giống hệt ông nội anh khi còn trẻ! Nhất định phải là đối phương chủ động trước mới được..."

"Anh không nói, Đông Hách làm sao mà biết được anh thích thằng bé!"

Nghĩ đến đây tôi lắc lắc đầu định làm cho mình tỉnh táo lại, lại nhìn khuôn mặt tròn trịa trước mắt này, thật muốn hung hăng hôn lên vài cái.

"Anh, người anh thích là em? Luôn luôn là em? "

Cậu ngạc nhiên mắt trợn tròn lên, tay cũng bắt đầu không thành thật, dùng sức bám lấy cánh tay tôi, miệng cũng mở thành hình tròn, như vậy chỗ nào cũng tròn trịa, thật đáng yêu.

Phải làm sao bây giờ, hình như Đông Hách vẫn chưa tỉnh táo.

"Thật sao?" Tại sao cậu ấy vẫn còn hỏi.

Cứu mạng, ông trời, vợ ngốc thì làm sao bây giờ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro