9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9.

Đông Hách

"Thật sao?" Tôi hoàn toàn sững sờ.

Tôi đã từng tưởng tượng vô số kết cục giữa chúng tôi, không gì khác gì chính là ly hôn rồi trở thành người xa lạ đã từng quen, tôi còn thần kinh cười hề hề hỏi Viên Viên có muốn theo mình hay không, nhưng duy nhất không nghĩ chúng tôi còn có kết cục như này.

Chia tay gần hai tháng, mỗi ngày tôi đều gõ đi gõ lại một tin nhắn rồi cuối cùng lại xóa đi không gửi, trước đây tôi nghĩ rằng giao tiếp là rất quan trọng, bởi vì tôi tin rằng một số điều nói ra sẽ thay đổi. Bây giờ ngẫm lại, nói hay không cũng không có gì khác nhau.

Một số điều sẽ thay đổi. Ban đầu Lý Mã Khắc không mấy để tâm đến những lời nói có thể chạm đến trái tim, hiện tại xem ra chính bản thân mình lại bị chê cười.

Lúc còn trẻ cũng không phải chưa từng nằm mơ mình sẽ yêu Lý Mã Khắc đến chết đi sống lại, nghĩ đến có chút buồn cười, mua một cuổn sổ nhỏ từng nét từng nét chữ, đem mình trở thành nữ chính ghi lại khoảnh khắc lần đầu gặp nam chính.

Sau đó lại phát hiện, dưới ngòi bút của tôi tất cả nam chính đều chỉ có một cái tên, Lý Mã Khắc.

Tôi vẫn luôn biết không phải tất cả những thầm mến đều có thể nhìn thấy ánh mặt trời, cuộc sống trung học cũng không thoải mái tự do như trong tiểu thuyết, cố gắng học tập để theo kịp bước chân của Lý Mã Khắc kỳ thật không dễ dàng như vậy, cùng một lớp với anh ấy đã là nỗ lực lớn nhất mà tôi có thể làm vào thời điểm đó, về phần đuổi kịp đó là một chuyện khác.

Sau đó, những năm anh ấy ở phía bên kia đại dương, ngay cả khi ở trên mạng dù Lý Mã Khắc dù chỉ để lại cho tôi một like hay một bình luận, trong đầu tôi có thể nghĩ ra một màn kịch lớn. Đi trên đường vô tình gặp với một người rất giống anh, tôi đều sẽ xoay người lấy gương ra soi, có bao nhiêu chờ mong là anh nhưng cũng sợ đó thật sự là anh.

Nếu biết rằng cuộc gặp ở quán cà phê là lần cuối cùng phải chi tôi sẽ ăn mặc đẹp một chút.

Tôi oán hận nghĩ, hôm đó không xịt mùi nước hoa mà Lý Mã Khắc thích, cũng không đeo sợi dây chuyền yêu thích mà anh đã từng tặng.

Bây giờ ngẫm lại thời trung học buổi tối tự học thời gian đẹp nhất, dường như có thể gói lại hết thế giới sắc màu đẹp đẽ vứt qua khung cửa sổ nhỏ, rồi sau đó thuận tiện quay sau lén nhìn Lý Mã Khắc một cái.

Cho nên Lý Mã Khắc biết rõ tôi lúc ấy đang nhìn anh, phải không?

"Đương nhiên, bởi vì anh cũng đang nhìn em." Lý Mã Khắc trước mặt trong mắt một mảnh trong veo, vô cùng nghiêm túc.

Tôi dường như đột nhiên cảm thấy nước mắt không ngừng như hồng thủy vỡ đê, cũng không biết chính bản thân mình khóc vì cái gì, khi còn nhỏ mẹ tôi thường nói với tôi khóc không thể giải quyết vấn đề vì vậy đừng khóc.

Lý Mã Khắc cũng không khóc nhiều, thỉnh thoảng khi khóc sẽ ngẩng đầu lên, giống như làm vậy nước mắt có thể trở về.

Tôi không giống, khóc đến không thở nổi, giống như đem ủy khuất cùng bất an bấy lâu nay khóc một lần cho đã, đấm ngực anh "Lý Mã Khắc anh là đồ tồi! Kẻ tồi tệ nhất trên thế gian! "

Lý Mã Khắc chỉ có thể ôm chặt tôi, vỗ đầu tôi từng chút một, trấn an tôi như khi còn bé "Đúng, anh là đồ tồi "

"Vì vậy, em có thể tha thứ cho tôi? Đông Hách. "

Tôi quay đầu bắt gặp được đôi mắt trong veo đấy, cũng nhìn thấy anh đang liếm đôi môi khô khốc, vân vê ngón tay.

Lý Mã Khắc hồi hộp khiến cho âm cuối cũng đang run rẩy.

Tôi lại nhếch miệng cười với mặt đầy nước mắt nước mũi bộ dáng nhất định rất xấu xí, nhưng mặc kệ cả đời này đều dựa vào Lý Mã Khắc.

Kiếp sau cũng vậy.

"Cho nên bây giờ chúng ta hôn nhau đi?" Tôi cũng liếm liếm môi mặt thì đỏ như con tôm luộc chín ở nhà.

Lý Mã Khắc tựa vào cổ tôi, lắc đầu "Hay là đi đón Viên Viên trước đi! "

Ôi, đồ hèn này, tôi thật sự rất muốn phẫn nộ !

Ngẫm lại suy nghĩ nhiều năm như vậy bây giờ chúng tôi mới hiểu tình yêu là gì.

Đối với tôi, tình yêu có thể là anh ấy luôn tràn đầy năng lượng đứng xếp hàng ở trong căn teen mà không hề phô trương hoặc là đứng trong trái tim tôi, đứng ở tuổi mười sáu, mười bảy của tôi.

Chỉ là không phải tất cả thích cùng yêu đều có thể tùy tiện nói ra, lúc ấy mười sáu mười bảy tuổi không nói ra nỗi lòng, rốt cục hôm nay cũng nhận được câu trả lời miễn mãn.

Vậy tình yêu đối với Lý Mã Khắc là gì?

Tôi đột nhiên hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chân thành của anh,chỉ sợ nhận được câu trả lời mà tôi không muốn.

Lý Mã Khắc cũng nhìn tôi, và tôi vô thức nắm lấy tay anh .

"Viên Viên, là Viên Viên."

Tôi nghe Lý Mã Khắc nói, đuôi mắt lại không khống chế được mà khẽ nhếch lên. 

--------------------------

Vậy là hoàn rồi, tạm biệt Lý Mã Khắc, Lý Đông Hách và Viên Viên thui, thôi thì gặp Lý Mã Khắc, Lý Đông Hách ở fic Chỉ là người yêu cũ thôi nàooooo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro