06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này bị bí nên viết có hơi xàm=)))))

___________






"Tớ thấy lâu lâu mất top một cũng có sao đâu."

Dứt lời hai đứa bạn ngồi trước mặt Donghyuck liền cười rộ lên như được mùa làm cho cậu phải nhăn mặt chán ghét mấy đứa bạn này.

"Ê nay mấy giờ mày về?" Nhóc Jaemin hỏi.

"Tí nữa là đi rồi nè, mệt ghê phải gọi ông chú đó tới đón."

"Trời ơi, thôi về làm hòa nhau đi, mày nhớ lời bọn tao nói hôm qua chứ?"

"Lời gì vậy?" Hyun Woo quay qua hỏi vì hôm qua cậu bạn này đã lên lầu trước, không ở dưới lầu nghe được cuộc nói chuyện.

"À, vụ thằng này với chú nó á mà."

"Chú?"

"Là cái ông hay tới trường đón nó đó, ông chú đó thích thằng này mà."

"Vãi, một ông chú thích Donghyuck luôn à?" Hyun Woo bất ngờ la lên vì sốc. "Không phải mấy người đó thường hay biến thái lắm hả?"

"Ôi trời không phải, hai người đó là hàng xóm với nhau, thằng Donghyuck kể là ông đó thích nó từ năm nó 14 tuổi rồi. Cái này mới ghê nè, xin phép với cả bố mẹ để cho tìm hiểu nhau luôn rồi đó, lãng mạn xỉu." Jaemin hớn hở kể cho cậu bạn mới kia nghe.

"Quào, Donghyuck ghê vậy sao?"

"Ghê gì chứ? Mà Hyun Woo có người yêu chưa? Cậu nhìn hai đứa Jeno Jaemin vậy thôi chứ đang yêu nhau đó." Donghyuck hỏi.

"Hai người này thì tớ biết, tớ thì... Ừm cũng có bạn gái rồi."

Ba nhóc ngồi ở bàn ăn bất ngờ đồng loạt 'Ồ' lên một tiếng.

"Dữ trời, vậy tính ra còn mày độc thân à." Jeno chỉ tay về Donghyuck.

"Gì chứ kệ tao đi, độc thân cũng được vậy."

Ba đứa kia vẫn còn cười nói trêu chọc cậu, Donghyuck quyết định bỏ mặc bọn nó lại rồi quay về phòng dọn đồ. Nhưng Jaemin tối qua nói không sai, nghĩ lại thì chính mình cũng có hơi ghen và khó chịu, lúc trên xe tới nhà Jaemin cậu còn quát chú mình, không nghĩ nhiều liền gọi điện thoại để chú tới đón mình sẵn xin lỗi chú về chuyện hôm qua.

Lee Minhyung lúc này vừa ra khỏi phòng sau khi nói chuyện với Yuna, điện thoại trong tay liền kêu lên, tên liên hệ gọi tới là 'Nhóc con đáng yêu', anh không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhanh chóng bắt máy.

"Alo, chú ơi chú tới đón em về đi."

"Về sớm thế, em không ở lại chơi thêm chút nữa à."

"Không! Em muốn về bây giờ."

"Ừm tôi biết rồi, tới liền."

"Khoan đã, không phải bây giờ chú đang trong giờ làm à?"

"Chỉ cần em muốn, với tôi lúc nào cũng rảnh hết."

Nói rồi anh cúp máy rồi đi tới thang máy xuống thẳng bãi đậu lấy xe, Donghyuck phía bên kia nghe anh bảo thế trong lòng cũng có hơi rung rinh, 'Chỉ cần em muốn' câu này nghe có hơi sến nhưng nếu như cậu nói mình muốn full bộ PC mới không biết liệu chú có cho không.





___________





Tiếng chuông cửa kêu lên, người ra mở là Jaemin, nhóc tóc trắng thấy ông chú nhà Donghyuck tới cười tươi chào hỏi.

"Con chào chú, chú tới đưa Donghyuck về ạ?"

"Ừm, vừa nãy nhóc con mới gọi tới."

"Chú đợi xíu nhé." Jaemin để cửa mở rồi chạy lên phòng kiếm bạn mình.

"Lee Donghyuck, ông chú đó tới rồi kìa."

"Hả gì lẹ vậy."

"Mà mày nhớ lời tao nói hôm qua không? Nếu ông chú đó thích mày và mày cũng đang thích ổng thì tiến tới thử xem."

"Ê lỡ như chỉ là cảm xúc nhất thời thì sao, sao mày chắc chắn giữ vậy."

"Vậy mày có thích được ông ấy đón không?" Jaemin khoanh tay đứng hỏi bạn mình.

"Thích."

"Thích đồ ăn ông ấy nấu không?"

"Cái đấy chưa biết, mà hình như ông chú đó nấu không ổn lắm..."

"Vậy thôi bỏ qua, thế mày thích được ngồi gần nói chuyện với ông ấy không?"

"Thì... Cũng có."

"Thế mày có chịu được việc lỡ như ông ấy có bạn gái không?"

"Hả hỏi câu gì kì vậy?"

"Trả lời đi, mấu chốt đấy."

"Thì... Không biết, thôi tao về trước đây!" Nói tới đây mặt cậu đỏ bừng lên, xách đồ vụt qua người Jaemin không để cho bạn mình hỏi tiếp nữa.

"Ê tao chưa hỏi xong mà."

"Mày hỏi kì vãi! Thôi tao về đây, bye."

"Ê ê." Donghyuck mang dép vào rồi đóng sầm cửa, để lại bạn mình đang vẫy tay gọi cậu.

Minhyung đang đứng dựa vào cửa xe, hai tay đút vào túi quần, mắt thì đưa lên nhìn về phía trước. Lúc này không hiểu sao nhìn anh rất... Đẹp trai, tuy không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy chú mình mặc đồ công sở nhưng vẻ bề ngoài của chú khi diện lên những bộ âu phục ấy lại toát ra khí chất quyền lực, chắc là nhiều cô đang thèm được nhìn thấy cảnh này lắm.

Lee Donghyuck đi tới không nói gì mà lướt qua anh, mở cửa bên ghế phụ rồi ngồi hẳn vào, anh thấy cậu thình lình bước ngang qua mình mà chưa kịp nói gì cũng quay người lại mở cửa ghế lái. Lần này Donghyuck đã tự kéo dây an toàn rồi cài vào để trách Minhyung không nhoài người về phía mình như lần trước, chiếc xe dần bắt đầu lăn bánh rời khỏi.

"Em đã ăn uống gì chưa?" Anh phá tan bầu không khí im lặng của cả hai.

"Chưa."

"Em hết giận tôi rồi à?" Minhyung quay qua nhìn nhóc con.

"Chưa."

"Cho dù em còn giận thì tối nay vẫn phải qua phòng tôi để làm bài tập đấy."

Đi mãi mới về tới nhà, định sẽ nghỉ ở chỗ làm chiều nay để có thể nói chuyện rõ lại với em, lần này cũng muốn bày tỏ lại với Donghyuck về tình cảm của mình, nếu em ấy vẫn không thích Minhyung vậy bản thân anh chỉ còn cách khiến cho nhóc con kia dần dần hiểu ra được đoạn tình cảm mấy năm nay của mình.

"Em lên cất hết đồ rồi tắm rửa đi, để tôi đặt đồ ăn về." Vừa nói tay vừa xoay chìa khóa, khi bước vào anh luôn có thói quen để em vào trước rồi mới tới mình.

Ngay lúc vừa tháo áo khoác lẫn cà vạt, Donghyuck bất ngờ đứng lại ngay bậc thềm trước cửa rồi nhìn anh.

"Chuyện lúc tối qua... Đúng là em có thấy một vết son trên cổ áo chú, em đã muốn hỏi nhưng nghĩ lại cũng chẳng phải chuyện của mình, vì lúc đó chú vừa đi uống rượu về."

Chẳng hiểu lúc này tự dưng bản thân lại muốn khóc, tay nắm chặt lấy vạt áo mình vò qua lại, giọng nói có hơi run run, đầu cúi xuống không dám ngước lên nhìn anh.

"Chỉ là... Chú không nói em biết trước nên hôm đấy em đã ở trường đứng chờ rất lâu, em cứ nghĩ chú quên nhắn nên mới về thẳng nhà, vậy mà chú lại..."

"Donghyuck à..."

"Quả nhiên Jaemin nói không sai. Đúng, em hỏi việc chú có bạn gái chưa là vì... Vì trong lòng em khó chịu, bản thân em không chịu được việc khi có một người phụ nữ hoặc một cô xinh đẹp nào đó tiếp cận chú."

"Em nghĩ bản thân mình đã thích chú mất rồi." Hai tai cậu liền nhuốm một màu đỏ hồng.

"Hả? Donghyuck, em nói gì cơ?" Anh hỏi lại cậu lần nữa để chắc chắn rằng mình không nghe lầm. Không ngờ tới việc Donghyuck sẽ bày tỏ chứ không phải anh, nghe nhóc con nói thích mình mà trong đầu vẫn chưa tiêu hóa xong.

"Em không biết nữa, có thể sẽ không tin nhưng em thật sự thích chú rồi." Cậu điềm tĩnh lại nói với anh rồi quay người bỏ chạy nhanh vào phòng để Minhyung phải đuổi theo nhưng không kịp.

"Donghyuck, Lee Donghyuck, em mau mở cửa ra đi." Đưa tay lên gõ liên tục.

"Không!"

"Tôi cũng không biết phải làm gì khi em bất ngờ nói thích tôi, nhưng nếu như đấy là cảm xúc thật lòng của em tôi vui lắm, không nghĩ tới ngày cũng được em đáp trả lại tình cảm ấy."

Anh dựa đầu vào cửa, miệng bất giác cười, mau chóng đứng thẳng dậy nhìn về phía căn phòng đang có bé con có thể vì xấu hổ nên chưa dám ra kia. "Tôi đặt đồ ăn nhé, chừng nào em xong thì cứ ra." Rồi mỉm cười quay người rời đi.

Donghyuck trong phòng dựa lưng vào cửa thở hồng hộc, cả người dần nóng lên sau cuộc nói chuyện vừa rồi, lúc này cậu chạy vào nhà tắm nhìn gương mới biết khuôn mặt mình đã đỏ lên như trái cà chua, cúi xuống mở vòi đưa tay hứng nước tạt vào mặt để tỉnh táo lại chút.

"Thằng Jaemin này công nhận nó nói đúng thật, mình thích ông chú đó thật rồi."

Tuy đã nói hết những suy tư trong lòng nhưng sao lại thấy chưa thoải mái nhỉ, Donghyuck bàng hoàng nhận ra một tí nữa bản thân sẽ phải ngồi trong phòng của Minhyung để được ông chú đó giảng các bài tập trên trường. 'Quao, đúng là điên thiệt rồi, sao mình dại dột thế vậy trời.' Cậu vừa cắn móng tay vừa suy tính nên làm gì tiếp theo.

Đồ ăn vừa được ship về, là đùi gà chiên các loại vị khác nhau, anh dọn dẹp mọi thứ ngay ngắn ra khỏi bàn ăn rồi mới về phòng thay bộ âu phục kia ra, Donghyuck đi ra với mái tóc đã được sấy khô, trên người mặc bộ pijama đen với tay áo ngắn và quần ngắn vì chính cậu hay có thói quen chọn mua những chiếc quần ngắn mặc cho thoải mái. Bước tới bàn thấy Minhyung đang ngồi chờ nên cậu cũng tiến tới kéo ghế ngồi xuống mà quên bẵng đi chuyện ban nãy. Ra là món đùi gà chiên, khoái khẩu của cậu, vừa định cầm lên ăn thì thấy Minhyung đứng lên xách ghế từ ngồi đối diện sang ngồi kế bên Donghyuck, ngỡ ngàng đưa mắt nhìn hành động của anh.

"Chú làm gì vậy?"

"Làm gì là làm gì? Tôi ngồi kế bên thế này để tiện đút em ăn."

"Hả? Đút ăn gì chứ. Này! Em đã 18 tuổi rồi đấy."

"Vậy thì ngồi thế này để dễ nói chuyện."

"Nói gì chứ? Em đâu còn gì để nói."

"Nhưng tôi thì có." Anh dứt khoát trả lời lại cậu.

"Cứ nghĩ em sẽ phũ đoạn tình cảm của tôi, ai ngờ đâu em cuối cùng cũng nói thích tôi, lời của em là thật lòng sao, hay em đang cá cược gì đó với đám bạn của mình." Miệng nói nghi ngờ em nhưng tay lại đưa lên sờ lấy mái tóc mềm mại kia.

"Là thật lòng đó! Mà cá cược gì chứ? Chú coi em là loại người như vậy sao?"

"Tôi giỡn thôi, tôi biết bé con của chú Minhyung đây không bao giờ làm những chuyện như thế." Nói rồi anh nghiêng người dựa vào vai cậu khiến cho Donghyuck nhột liền muốn né ra.

"Ai là bé con của chú chứ? Mau đi ra coi."

Anh đưa tay vòng qua người em rồi nhấc nhóc con kia lên để em ngồi vào lòng mình.

"Nè chú làm gì vậy? Mau thả em xuống, em đói em muốn ăn." Cậu cố gắng dùng cả sức lực dồn vào hai tay để đẩy ông chú đang có dấu hiệu rụt mặt vào cổ mình hít lấy hít để.

"Em ngồi yên xíu đi, người em thơm quá."

Má cậu đỏ hây hây lên vì nhột và cũng vì hành động bất thình lình của anh, cơ thể dần run rẩy, cố đẩy mãi nhưng chỉ nhận lại là một cái ôm siết chặt.

"Em không hiểu cảm giác khi người tôi thích suốt mấy năm cuối cùng tới tận bây giờ mới nói thích tôi đâu, tôi vui lắm."

"Em... Chỉ nói thích chứ đâu nói yêu chú." Cậu ngại ngùng đưa tay gãi má nhìn xuống người đang dụi mặt vào cổ mình.

"Thích là yêu rồi, em đừng chối." Minhyung sau khi được ôm thỏa thích bé con mới chịu thả ra cho em về lại chỗ cũ, tay còn đưa lên nựng má em một cái.

"Vậy sao từ lúc đầu em lại bảo không thích tôi?"

Cậu không trả lời liền mà đưa tay cầm miếng đùi gà lên cắn một cái rồi nhai, Minhyung để ý em mỗi khi ăn thứ gì đó ngon đầu lại hơi lắc một chút rồi chu đôi môi chúm chím kia ra, lúc nhai thì nhai đều hai bên khiến cho má mềm phồng ra trông rõ yêu. Chính anh cũng không cưỡng lại nổi mà đưa tay bẹo má em thêm cái nữa rồi xoa mái tóc kia rối lên như một chú gấu với bộ lông bù xù, miệng khen em đáng yêu dễ thương.

"Vì... Nhìn chú lúc đó có chút đáng ghét tại lúc nào cũng bắt em học, cứ luôn miệng nói thích em nên em nhức đầu, còn chuyện lúc tối qua là tại chú đi với cô nào đó nên có vết son trên áo..." Cậu nhai xong ủ rũ nói với anh rồi bĩu môi một cái.

"Chuyện đấy tôi chưa kịp giải thích thì em đã bỏ chạy đi mất, nhìn em lúc đấy giận đến nỗi chẳng muốn nhìn mặt tôi." Anh nói rồi để cậu dựa vào lòng mình.

"Mà tại sao em lại ghét tôi chuyện bắt em học? Em có biết bản thân mình đang ở độ tuổi năm cuối cấp rồi không? Làm sao em vào được trường đại học như mẹ em muốn đây?" Anh nhéo mũi nhóc con đến khi nào em la oai oái mới chịu buông ra.

"Chú lúc nào cũng nhắc mẹ em, có hôm chú còn méc mẹ chuyện em trốn học thế là bị cả hai người la." Vừa nói vừa đưa tay xoa lấy chiếc mũi vì bị nhéo mà đỏ ửng lên.





___________

Chap sau có biến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro