07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này chưa hẳn có biến lắm=))) Nhưng chap sau chắc chắn có...

___________






Mây đen dần kéo đến khi ánh nắng vơi đi và màn đêm bắt đầu buông xuống, không khí trở nên lạnh và yên tĩnh hơn. Mọi thứ đều trở nên chậm rãi, như thể thế giới này đang nghỉ ngơi sau một ngày dài. Sau khi rửa chén và dọn dẹp mọi thứ của bữa ăn lúc nãy, Minhyung đi vào phòng mình bước tới bàn làm việc, chuẩn bị ra những vật dụng để tiện cho việc giảng bài nhóc con kia, mở thêm cả điều hòa, vừa định bước ra gọi Donghyuck đang xem phim ngoài phòng khách vào để dạy học cho em thì điện thoại anh hiện lên vài dòng tin nhắn của một liên hệ lạ không tên.

"Anh à, anh đã thật sự nghĩ lại về chuyện chúng mình sáng nay chưa?"

"Từ bao giờ gu của anh là một thằng con trai vậy."

"Anh có nhớ lúc trước mẹ em đã mến anh như nào không?"

Chỉ những dòng không đầu không đuôi này cũng đủ để hiểu người nhắn cho Minhyung là ai, anh nhíu mày tặc lưỡi một cái quyết định trả lời lại liên hệ đang làm phiền mình.

"Sao cô biết số tôi?"

"Em đã biết được cả địa chỉ nhà anh thì đương nhiên tìm ra số anh chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Anh không nhớ những kỉ niệm cũ của chúng mình à?"

"Minhyung, sao anh không trả lời em?"

"..."

"Làm ơn đừng làm phiền tôi nữa.

Nếu không tôi sẽ block số cô và trừ lương tháng sau vì làm phiền cấp trên lúc nửa đêm."

"..."

"Em đang say, không bắt xe được. Anh tới đón em được không?"

"Cô đang bày trò đấy à?"

"Anh đừng quên lời hứa khi xưa chứ? Chính anh đã nói sẽ phụ giúp chăm sóc mẹ em.

Vì bố em không còn nữa, em cũng không dám kể với mẹ về việc anh với em chia tay."

"Vậy cô quên ai là người đã phụ giúp nửa số tiền để giúp cô đi du học cho bằng được rồi quen người khác à?"

"Nhưng mẹ em rất quý mến anh, bà ấy lúc nào cũng mong ngóng đợi anh về nhà chơi.

Anh cứ tới đón em thôi được không? Em không có ý gì khác đâu."

"Chỉ còn anh là người quen duy nhất của em thôi."

"..."

"Gửi địa chỉ đi."

Minhyung thở dài tắt máy, quyết định sẽ làm nhanh gọn vì nể tình mẹ của Yuna chỉ còn mình cô ta chăm sóc, bà ấy mà biết con gái mình là loại người đào mỏ, lừa dối tình cảm người khác chắc sẽ sốc đến không thèm nhìn mặt mất.

Anh bước ra khỏi phòng nhìn Donghyuck từ ngồi trên chiếc ghế dài chuyển sang ngồi hẳn xuống thảm, tiến lại ngồi xuống ghế đưa mắt nhìn mái đầu em đang có một chỏm tóc nhỏ dựng thẳng đứng lên, thoạt đưa tay ra vuốt lại tóc em. Donghyuck thấy có bàn tay chạm vào đầu mình liền quay ngước lên, chỉ thấy chú đang khoác thêm bên ngoài chiếc áo phao đen, mắt chăm chú nhìn mình.

"Giờ này trễ chú định đi đâu vậy?"

Nghe thấy em hỏi mình nhưng không hiểu sao bản thân anh lại không muốn nói ra sự thật, sợ em không thích sẽ suy nghĩ lung tung rồi trách anh, dù gì hai người cũng vừa mới làm lành lại với nhau.

"Tôi ra ngoài chút có tí việc ở công ty, sẽ về sớm với em. Ở nhà nhớ khóa cửa cẩn thận."

Nói rồi anh cúi xuống cụng trán mình với Donghyuck lại với nhau, nhận thấy hành động bất ngờ kia, hai vành tai liền đỏ lên, cậu muốn né tránh nhưng đã bị anh ghì đầu giữ lại. 

Ngay khi vừa chuẩn bị đi, anh liền hôn nhẹ một cái vào trán cậu mà không phải má hay môi, vì chính anh biết rằng nếu tiến triển quá nhanh sẽ khiến Donghyuck chưa chuẩn bị trước mà sẽ cảm thấy không được thoải mái, Minhyung đứng lên rời đi rồi đóng cửa lại để cậu ngồi đó thắc mắc trước hành động của anh.

Địa điểm Im Yuna đưa là một quán bar khá nhộn nhịp và đông người, mãi mới luồn lách qua được đám người đang phấn khích nhảy kia rồi tiến tới quầy bar nơi cô đang nằm gục đầu xuống. Chả nhẽ vì chuyện lúc sáng mà khiến Yuna như người thất tình rồi say xỉn như thế sao.

"Này!" Anh lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn để cô có thể cảm nhận được đang có người kế bên mình. "Tôi tới rồi, mau đứng dậy rồi về lẹ đi."

"Ưm..." Yuna mệt mỏi ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc xoăn dài kia.

"Anh tới rồi à Minhyung? Anh muốn uống... Hức... Gì không?"

"Cô lại làm sao nữa đấy? Về nhanh đi tôi còn việc bận."

Im Yuna không nói nhiều liền nhấc người khỏi ghế, lấy túi xách rồi đi theo anh tới bãi đậu xe, bước chân cô càng ngày càng loạng choạng nhưng vẫn cố vững lại để không bị ngã nhào. 

Minhyung đi trước mở cửa ra rồi trèo thẳng vào xe mà không có ý định giúp cô mở cánh cửa bên kia, Yuna chỉ im lặng rồi tự làm lấy, cô thắt dây an toàn vào.

"Việc bận của anh... Là thằng nhóc kia đúng không?" 

Cô nấc lên nhìn ra khung cảnh bên ngoài hệt như cách Donghyuck làm với anh mỗi lần cậu giận dỗi, nhờ động tác đó anh mới nhớ ra bản thân cần phải mau chóng về sớm, không nên tốn quá nhiều thời gian với người phụ nữ này, chỉ tiếp tục im lặng mà lái xe.

Đi gần tới nhà của Yuna, người bên ghế phụ lại lần nữa lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng ấy.

"Hóa ra anh vẫn còn nhớ địa chỉ nhà em sao?"

"Cô đừng tưởng bở, tôi nhớ không phải vì tôi còn thích cô hay muốn quay lại gì đâu. Mau xuống xe đi." Minhyung thở dài dừng xe lại, một tay anh cầm lấy vô lăng tay còn lại thì dựa lên cửa sổ xe.

"Em cảm ơn." Yuna cúi đầu xuống, cả người bỗng run lên, nước mắt bắt đầu chảy dài xuống cằm.

"Em rốt cuộc vẫn chưa thể hiểu được... Em biết em sai vì đã bỏ rơi anh để rồi đi với người khác mà không nói lời nào nhưng... Em biết lỗi rồi, anh vẫn thích thằng nhóc kia thật sao? Thật sự không còn chút tình cảm nào với em à?" Cô nói, bàn tay nắm lấy tay anh.

"Buông tôi ra! Cô đừng nhiều lời nữa mà mau..."

Chưa kịp dứt lời Im Yuna đưa tay kéo lấy mặt anh quay về phía mình rồi bất ngờ hôn lên môi anh, Minhyung bị xoay qua như vậy liền lấy tay mình đẩy cô ra, khuôn mặt sửng sốt nhìn thẳng vào người phụ nữ kia.

"Cô đang làm cái trò gì vậy hả!" Anh đưa tay lên chùi qua lại môi của mình, giọng nói tức giận quát lên.

"Em... Em xin lỗi, em nghĩ cách này sẽ mong anh nghĩ lại về tình cảm của em."

"Đúng là điên thật mà! Chính tôi đã nói cả đời này tôi sẽ chỉ yêu mỗi mình em ấy thôi, không bao giờ chứa chấp cho một người kinh tởm như cô đâu. Im Yuna, nghe cho rõ lời tôi nói, tôi làm việc này không phải vì cô, tôi làm vì chính người mẹ tội nghiệp của cô đang mơ mộng lầm tưởng về người con gái hoàn hảo của mình!"

"Việc cô làm vừa rồi đã tới giới hạn của tôi, mau xuống xe đi. MAU!"

Cô ta bất ngờ vì anh quát nhưng đã cười mỉm trong lòng một chút, giả vờ với khuôn mặt ngây thơ buồn bã kia rồi mở cửa bước xuống khỏi xe anh. Lee Minhyung không chớp mắt nhìn cô rồi quay đầu xe đạp ga thật mạnh rời đi khỏi nơi đó.





___________





Trên đường về anh cứ bất giác lấy tay chùi đi vết son của người phụ nữ kia trên môi mình, đôi lông mày cứ thế mà nhăn lại, nếu Donghyuck nhìn thấy thì không biết phải giải thích thế nào, chiếc xe từ từ được đỗ vào gara, vẻ mặt anh vẫn căng thẳng và bực tức chuyện lúc nãy.

Nghe tiếng mở cửa Donghyuck liền quay đầu lại rồi đứng dậy khỏi ghế nhìn chú mình bước vào.

"Chú về rồi, sao chú đi lâu thế? Bảo về sớm mà... Ơ, chú làm gì vậy?"

Minhyung không nói lời nào chỉ đi thẳng về phía em để Donghyuck phải từ từ lùi bước cho tới khi lưng chạm vào quầy bếp phía sau, không nói không rằng liền ôm lấy má em rồi cúi xuống hôn lên, ngấu nghiến đôi môi kia, bất ngờ trước hành động của anh làm cả người Donghyuck như đông cứng lại, hai mắt mở to, cố đưa hai tay đẩy anh ra nhưng không được, trong miệng chỉ có thể kêu những tiếng ú ớ không rõ nghĩa.

"Ưm... A, khoan... Chú đang làm gì vậy? Mau buông e-em ra... Ha." Tay giơ lên đấm vào lưng anh nhưng không đủ lực để khiến người kia dừng lại.

Càng nói anh càng hôn sâu hơn vào môi cậu, đầu lưỡi mềm kia quấn lấy chiếc lưỡi đang run rẩy muốn trốn tránh mà mút vào thật sâu không một kẻ hở, hai tay em lúc này không còn sức đẩy hay đấm anh nên đành chịu thua chuyển qua nắm lấy áo anh, cơ thể dần hết không khí mà mềm nhũn tựa vào người Minhyung, mãi được một lúc anh mới chịu thả đôi môi sưng tấy kia ra.

Từ phía trên nhìn xuống thấy bé con đang há miệng thở hổn hển nhìn anh, hai bên tai đỏ như muốn rỉ ra máu, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh.

'Ôi trời ơi, đây là nụ hôn đầu của cậu.' Donghyuck nghĩ rồi ngơ mặt ra, cứ thế mà ngước mắt nhìn chú mình.

"Tôi xin lỗi, tôi định sẽ từ từ để em tự làm quen dần nhưng hình như có hơi quá..."

"Em..."

"Vào phòng tôi đi, sắp trễ giờ ngủ rồi, còn phải giảng nhiều bài cho em lắm." Anh không để nhóc con nói tiếp mà ngại ngùng lách qua người em vào phòng mình trước.

Donghyuck đứng đưa hai tay ra sau dựa vào quầy bếp, trong đầu không còn nghĩ gì khác ngoài nụ hôn bất chợt lúc nãy, hóa ra hôn nhau là như vậy sao... Không phải cậu chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có người yêu nhưng lúc đấy cậu không nghĩ tới cái gọi là hôn nhau giữa mình với người yêu.

Vô thức đưa tay lên sờ đôi môi vừa được Minhyung hôn lấy, một cảm giác ấm nóng vẫn còn vương vấn quanh môi dù nụ hôn đã kết thúc được mấy phút trước, cả khuôn mặt ửng đỏ lên, tim vẫn đang đập thình thịch nhưng đã dần chậm rãi bình thường lại so với lúc nãy, cậu thầm nghĩ, tuy Minhyung có khuôn miệng mỏng nhưng khi áp vào môi mình cảm giác khá... Thoải mái.

Người lớn giảng bài, người nhỏ lâu lâu lại gật đầu nhưng không nói lời nào, mãi gần nửa đêm mới bắt đầu đóng sách vở lại kết thúc việc giảng dạy cho Donghyuck. Anh dọn dẹp dụng cụ học tập xung quanh nhưng trong đầu cứ nghĩ tới chuyện vừa rồi, hành động lúc nãy của anh có hơi bốc đồng nên vẫn cảm thấy có lỗi với Donghyuck.

"Tôi xin lỗi chuyện vừa rồi..."

"Sao chú cứ xin lỗi quài vậy? Lúc nãy chú đã nói rồi mà." Nhóc con cắt ngang lời anh.

"Lúc nãy có hơi bất ngờ thật, em không biết lí do vì sao khiến chú lại đột ngột hôn em như thế, nhưng chính em cũng đã nói thích chú Minhyung rồi nên chú đừng áy náy. Em thật sự rất thích chú, em rất muốn được chú chở đi học, đưa đi chơi, giảng bài cho em, quan tâm yêu thương em."

"Tôi..."

"Lời nói của em bây giờ đều là thật lòng, không phải em làm vậy để trêu chọc chú. Đã bao lâu rồi nhỉ?" Cậu ngừng lại chút rồi nói tiếp.

"Đã bao lâu rồi em mới nhận ra chú quan trọng như thế nào đối với em."

Vì quá ngại ngùng nên Donghyuck đã đứng lên khỏi ghế nói với anh một câu ngủ ngon ngay sau đó rồi cầm sách vở chạy biến về phòng mình để lại Minhyung vẫn đang ngồi yên nhìn theo em, miệng anh bất giác cười thành tiếng, tháo kính ra, đưa tay lên vò nhẹ tóc mình.

"Quả nhiên em ấy vẫn đáng yêu như ngày nào."





___________

Cả nhà đã đọc bbl của haechan chưa=(((( thương em sao cho hết đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro