08.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn như mọi ngày Minhyung chở Donghyuck đến trường, nhưng lần này có cả Jaemin lẫn Jeno đứng trước cổng vẫy tay về phía chiếc xe của bọn họ, kế bên hai đứa là một cậu nhóc cao tầm cỡ Donghyuck, trông như cả bọn đang chờ cậu đến dù bình thường không hay làm thế.

"Hai đứa bạn em đều đứng chờ dưới này hết, kia là cậu bạn mới à? Mọi hôm tôi không thấy, có chuyện gì thế?"

"Chắc không gì đâu, em đi học đây." Cậu mở cửa xe ra toan bước đi mà không nói thêm gì với anh. Minhyung đưa tay lên mở miệng nói gì đó nhưng Donghyuck đã đi mất, có lẽ cậu vẫn còn ngại vì chuyện tối qua.

"Sao bọn mày đứng đây vậy, không lên lớp à?" Cậu đi tới rồi định bước tiếp vào trường nhưng bị ba đứa bạn chặn lại.

Jaemin đưa mắt nhìn xem xe của ông chú kia đã đi xa chưa rồi mới quay lại nhìn Donghyuck với nụ cười tươi như trúng số.

"Này, nay cúp học một bữa không?"

"Hả?" Mắt chữ O mồm chữ A nhìn bạn thân mình.

"Mày điên à? Nghỉ học thêm thì được chứ cái này là chết cả đám đấy."

"Mày yên tâm, hôm nay bọn tao điều tra kĩ rồi." Jeno nói.

"Điều tra gì?"

"Hôm nay có giáo viên khác dạy thế, nghe đâu dễ lắm không có điểm danh. Cậu xem trong tin nhắn lớp chưa? Khả năng hôm nay nghỉ nửa lớp đấy." Hyun Woo đẩy kính lên nói.

"Cả Hyun Woo cũng cúp à? Nhưng mà nghỉ nhiều thế này nhà trường biết đấy."

"Không sao đâu, đâu phải có mỗi tụi mình nghỉ, kệ đi!"

"Vậy còn Minhyung thì sao? Anh ấy mà biết là chết tao mất." Không hiểu sao bản thân lại vô tình gọi Minhyung là anh dù cậu không muốn kể chuyện tối qua cho bọn bạn biết, sợ ba đứa này sẽ trêu chọc mình.

"Ê Donghyuck, mày vừa gọi ông Minhyung là anh à? Mọi hôm mày gọi bằng chú với cái giọng nghe ghét lắm mà." Jeno thắc mắc nhìn cậu.

"Ờ, có chuyện gì mà nay kêu ngọt xớt thế?"

"Hả, đâu làm gì có, tao gọi anh hồi nào?" Cậu lúng túng trả lời lại để không bị phát hiện.

"Thôi nói chung là cúp học bữa này đi, bốn đứa đi net với đi xăm mình."

"Xăm mình?" Donghyuck tròn mắt nhìn Jaemin. "Sao mày lại đòi xăm mình, với tụi mình còn nhỏ mà."

"Ôi trời đã 18 hết rồi lo gì chứ, mày cũng xăm luôn đấy." Nhóc tóc trắng trề môi nói trong khi đang dựa lưng vào tường.

"Sao tao phải xăm, mày điên à? Chú Minhyung biết thì sao, rồi mẹ tao nữa. Chuyến này về chỉ có nước bị cạo đầu thôi."

"Không sao đâu cứ đi đi." Jaemin đẩy vai Donghyuck đi trước còn cậu theo sau, Jeno thì cầm balo cho người yêu mình, cười mỉm đi kế bên Hyun Woo đang theo sau hai người họ.

___

Cả bốn đứa đều tới được tiệm xăm, do có người quen của Jaemin làm ở đây nên không cần phải kiểm tra tuổi, cả đám cứ thế mà đi vào.

"Jaemin-ssi, sao nay tới đây vậy? Không đi học à?" Một người phụ nữ với các hình xăm kín đầy khắp cả hai tay bước ra cười nói với Jaemin.

"Chị Jess, lâu ngày không gặp nhớ chị lắm đó."

Hai người tiến tới bắt tay nhau chào hỏi như thể họ là anh em với nhau. "À, nay em dẫn mấy đứa bạn tới xăm, chị thấy ổn không?"

Cô đưa mắt nhìn ra sau lưng Jaemin, là ba nhóc con đều mặc đồng phục đi học.

"Không phải chị không xăm được, nhưng mấy đứa đang đi học đấy. Có ổn không vậy?" Cô khoanh tay nói.

"À không sao đâu, xăm chỗ nào kín kín với hình bé là được mà."

"Ừm nếu vậy thì từng đứa vào đi, nay chỉ có mình chị ở tiệm thôi." Jess nói rồi bước qua một cái rèm được dựng ngay lối vào phòng bên trong, Jaemin nháy mắt với đám bạn mình cùng nụ cười tươi rồi bước vào xăm trước.

"Jeno tí có xăm không?" Donghyuck ngồi xuống chiếc ghế dài sát tường sau khi Jeno lắc đầu trả lời lại. Cậu đưa mắt ngó nghiêng hết xung quanh nơi này, tiệm xăm trông cũng không như cậu từng tưởng tượng, cứ nghĩ sẽ là nơi ăn chơi của các dân xã hội đen nhưng hóa ra rất khác biệt, trên tường được trang trí bằng những hình xăm độc lạ trông rất đẹp, không chỉ riêng xăm mà ở đây còn có cả xỏ khuyên. 

Gần cửa vào có gắn hai chiếc loa to treo trên tường được bật nhạc tiếng anh, có vài đoạn nghe khá hay, trong bài có một câu hát mà theo như cậu hiểu qua vài vốn từ vựng được Minhyung chỉ dạy trước đó.

You are my rockstar.

Em là ngôi sao sáng của anh.

Không hiểu sao câu hát cứ như đang được Minhyung hát cho cậu nghe, giọng của nam ca sĩ làm Donghyuck nhớ tới giọng nói trầm ấm của anh tối qua khi anh chỉ bài cho cậu, hay những lúc anh nhẹ nhàng lo lắng quan tâm cậu.

Đang mải mông lung suy nghĩ bỗng có bàn tay tới chạm nhẹ vào vai Lee Donghyuck, là Hyun Woo.

"Cậu vào xăm không? Jaemin ra rồi đấy."

Donghyuck đưa mắt qua nhìn về phía Jaemin bước ra khỏi phòng cùng với một hình xăm nhỏ trên tay.

"Này, bọn mày xem trông ổn không?"

Nhóc tóc trắng vạch tay áo kéo lên cho đám bạn mình xem. Là hình ba chú mèo nhỏ, nhà Na Jaemin đang nuôi ba em mèo Luna, Lucy và Luke, các em mèo dễ thương đến mức cậu coi chúng như con mình, nhân dịp hôm nay đi xăm nên quyết định nhờ chị Jess vẽ cho Jaemin hình ba em mèo nhỏ đang đứng kế nhau.

"Quao nhìn dễ thương thiệt đó." Donghyuck ngắm nhìn từng nét của thợ xăm cũng phải cảm thán vì quá đẹp và nét, không sai một li.

"Donghyuck vào xăm đi." Jaemin nói.

"Ờ... Chị ấy xăm miễn phí luôn à?"

"Đúng rồi, chứ nếu mà lấy tiền hai mình thì chắc không bao giờ đủ."

"Mà Hyun Woo cũng không xăm luôn à?" Donghyuck quay qua hỏi cậu bạn ngồi kế mình.

"Không, tớ cúp chung với các cậu để đi chơi net thôi."

"Donghyuck vào xăm đi để đánh dấu tuổi trẻ." Jeno cười nói bồi thêm vào.

"Đánh dấu gì chứ, thôi được lâu lâu quậy tí chắc không vấn đề gì đâu."

Nói rồi cậu đứng lên cởi áo phao đen bên ngoài rồi quăng xuống ghế, hùng hổ bước qua rèm cửa vào trong phòng để lại đám bạn hú hét cổ vũ Donghyuck như đang bước vào trận đấu bắn súng trong game.

Lee Donghyuck bước vào, màu đèn ở đây khác bên ngoài, có hơi dịu không quá chói, cảm giác khá ấm cúng. Cậu thấy chị Jess đang ngồi trên ghế xoay nhỏ cạnh chiếc ghế dài màu đen, trông cậu cứ như sắp đi khám răng vậy.

"Em xăm tiếp theo à? Mau ngồi lên ghế đi."

Cô đưa tay vỗ lên chiếc ghế dài kia, Donghyuck nghe theo tiến tới rồi từ từ ngồi xuống.

"Em muốn xăm ở đâu?"

Nghe chị hỏi cậu lúng túng vì lúc nãy vẫn chưa nghĩ ra nên xăm hình gì, nhưng trong đầu lại nghĩ tới câu hát ban nãy, nghe câu hát có hơi giống chuyện tình của Minhyung khi anh đang đơn phương với cậu dù cho lúc đó Donghyuck rất ghét anh.

Cậu không nghĩ nhiều liền nói với cô.

"Chị xăm chữ 'you are my rockstar' được không ạ?"

Nếu theo lời bài hát của nam ca sĩ, nó sẽ có nghĩa là ngôi sao sáng của anh. Nhưng với Donghyuck lại mang ý nghĩa anh là ngôi sao sáng của em.

"Được chứ em muốn ở đâu?"

Cậu nghĩ, nếu xăm ở tay như Jaemin thì khả năng cao sẽ bị phát hiện, ở chân thì lại không được, nghĩ mãi một hồi mới nhớ tới một nơi có thể giấu khỏi Minhyung.

"Ở phần eo được không ạ?"

"Ở đấy xăm có hơi đau đấy, em chắc chứ?"

"Chị cứ xăm đi ạ, em chịu đau được." Donghyuck nói xong liền quay qua nhắm mắt lại.

Cô đeo găng tay mới vào, đeo luôn cả khẩu trang rồi chuẩn bị dụng cụ xăm mới sau khi nghe Donghyuck chọn vị trí xăm.

Tiếng máy trên tay cô vang lên, Jess nhúng kim vào mực đen rồi từ từ đưa vào vùng da đã được đi trước một nét chữ mờ quanh eo Donghyuck, cậu dần bắt đầu cảm thấy cơn nhói xuất hiện, cây kim trên tay cô được đi từng đường rõ nét tỉ mỉ, xăm từng chữ thật ngay ngắn kéo dọc xuống eo Donghyuck.

Qua vài phút trôi qua cũng xong, sau khi vệ sinh thật kĩ quanh vùng chữ, Donghyuck nhảy khỏi ghế, cảm ơn chị đã xăm cho mình rồi bước ra khỏi phòng.

"Mày xong rồi à. Xăm cái gì đấy?"

"Có xăm gì đâu, một chú gấu trên cánh tay ấy mà. Tao sợ kim nên xài hình xăm tạm thời cho đẹp thôi."

Đương nhiên cậu sẽ không nói cho bọn bạn mình biết về hình xăm thật sự.

Jaemin bĩu môi nhìn cậu. "Nếu vậy không ai xăm nữa thì thôi đi chơi net đi, cũng gần trưa rồi sẵn tới đấy gọi mì ăn đi chúng mày." Jaemin nói rồi ló đầu vào trong phòng tạm biệt chị Jess sau đó cùng đám bạn rời đi.



___________



Lee Minhyung lái xe tới công ty có hơi trễ dù anh vừa chở Donghyuck đến trường từ sớm, lí do vì anh mãi bận đi vào trung tâm mua sắm, sắm chút đồ để tặng Donghyuck không vì dịp gì, mua đồ nhưng miệng anh cứ bất giác cười khiến người xung quanh cảm thấy người đàn ông này thật kì lạ.

Khi tới công ty tất cả nhân viên cứ nghĩ anh mua để tặng bọn họ nhưng hóa ra không phải, chủ tịch Lee cứ thế mà xách hết tất cả giỏ đồ vừa mua được đem vào phòng, còn có cả thư kí đi theo sau xách phụ thêm vài món. Vì anh định sau khi tan học sẽ chở Donghyuck đến đây rồi cho em một bất ngờ.

Đang vui vẻ nhìn quanh các món đồ được chính tay mình mua thì thư kí lại bước vào thông báo với anh về cuộc họp sắp tới.

"Đối tác tới rồi chủ tịch, chuẩn bị vào phòng họp thôi."

Vì lần này là hợp đồng quan trọng nên cuộc họp e sẽ kéo dài rất lâu, Minhyung thở dài chỉnh lại quần áo rồi bước theo thư kí rời khỏi phòng.

Im Yuna tới trễ như mọi hôm, cô ngạo nghễ không thèm chấm công vào máy mà cứ thế đi thẳng vào chỗ ngồi của mình.

Cô vẫn nhớ rõ như in chuyện tối qua, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô. Yuna mỉm cười đi thẳng tới phòng chủ tịch dù đang có các nhân viên xung quanh quan sát từng hành động của cô ta. Ngay bàn thư kí không thấy ai ngồi, Yuna đi thẳng tới cánh cửa kia, mở hé cửa rồi đưa mắt nhìn vào để kiếm Minhyung nhưng không thấy anh đâu, cô quyết định đi thẳng vào trong ngồi xuống ghế sofa để chờ anh quay lại.

Lí do cô tới phòng anh vì muốn giả vờ xin lỗi làm lành về chuyện tối qua sẵn cầm theo loại bánh Minhyung thích hồi trung học để mong anh có thể bỏ qua cho cô, lôi điện thoại ra bấm, nhắn tin cho anh vài câu để biết cô đang ở đây nhưng lại nghe tiếng tin nhắn trong căn phòng kêu lên, chắc chắn không phải từ điện thoại của cô.

Im Yuna đứng lên đi khắp phòng tìm tiếng điện thoại kia, cố tình nhắn thêm lần nữa vào số anh, chiếc điện thoại trên bàn làm việc sáng lên đồng thời lại phát ra thêm một tiếng 'ting'. Minhyung bỏ quên điện thoại, tật để quên đồ quan trọng của anh vẫn không bỏ được, cô cười tít mắt nghĩ.

Bước tới cầm chiếc điện thoại lên ấn mở nút nguồn, là dòng tin nhắn của cô lúc nãy nhưng bên dưới lại xuất hiện thêm một liên hệ khác cũng vừa nhắn vào máy anh cách đây một phút.



___________



"Donghyuck không chơi tiếp à? Mọi người đang chờ đấy."

"À, chờ tao chút, để tao làm này đã."

Sau khi xăm hình xong cả đám ghé qua tiệm net quen thuộc thuê bốn máy, gọi cả phần ăn và đồ uống cho buổi trưa. Đánh chán chê được vài trận mới hay tin lớp học của cả bọn hôm nay được nghỉ buổi chiều.

Donghyuck thấy tin nhắn trong nhóm chat của lớp nên liền nhắn cho Minhyung để anh tới trường đón mình nhưng mãi từ nãy vẫn chưa thấy bên kia trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro