chapter 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước bồn rửa mặt Lee Donghyuck rửa tay mất mười phút, Lee Minhyung hỏi mình có thích anh không, cả Na Jaemin cũng hỏi vấn đề này, đối với chuyện đó Lee Donghyuck cũng không biết đáp án chỉ có thể trốn tránh.

Ngẩng đầu bỗng nhiên phát hiện trong gương chiếu ra một bóng người khả nghi, thoáng lắc mình tránh đi: "Là cậu?"

"Học trưởng nhớ rõ em sao?" HaeKi đánh lén thất bại đột nhiên lộ ra hưng phấn tươi cười.

"Nhớ rõ, cậu trộm máy ghi âm của tôi để phát hại Lee Minhyung thiếu chút nữa thân bại danh liệt tôi còn chưa tính sổ với cậu thì sao có thể quên được?" Lee Donghyuck xiết chặt nắm đấm, là thằng này, đầu sỏ của mọi tỗi lỗi chính là nó, không phải vì nó thì hết thảy mọi chuyện hiện tại cũng sẽ không phát sinh, đều là nó hại.

"Lee Minhyung, lại là Lee Minhyung, học trưởng vì sao không nhìn thấy em? Em thích anh, em cũng thích anh! Vì sao ngươi có thể chấp nhận anh ta lại không thể chấp nhận em?" Vừa nói HaeKi liền như phát cuồng xông lên ôm lấy Lee Donghyuck.

"Buông ra, thằng điên này." Lee Donghyuck thúc khuỷu tay về phía sau, HaeKi ăn đau nhưng vẫn không buông tay, miệng sát lại gần muốn hôn cậu. Lee Donghyuck lông tơ dựng đứng, ghê tởm nói không nên lời, từ trong gương thấy cây cột phía sau liền hung hăng đẩy thẳng về phía sau.

HaeKi bị đụng đầu vào cột đá rốt cuộc buông lỏng, Lee Donghyuck nhân cơ hội thúc khuỷu tay vào vị trí khi nãy thêm lần nữa rồi thoát ra, tóm lấy đám tóc dài của Hà Kim ấn vào tường: "Mày muốn so với anh ấy? Mày lấy cái gì để so với anh ấy? Đến một đầu ngón tay của anh ấy mày cũng không so nổi!"

"Thằng đó chỉ là được nhà anh thu dưỡng, chung với anh nhiều hơn vài năm sao? Còn lại những mặt khác có chỗ nào tốt? Chỗ nào hấp dẫn anh? Anh nói em nhất định cũng có thể làm được." HaeKi bị ghì trên tường vẫn chưa từ bỏ ý định vươn tay muốn đụng vào Lee Donghyuck, bị Lee Donghyuck bẻ ngoặt tay ra sau lưng.

"Không cần, mày không phải anh ấy, mày có sửa thế nào cũng không trở thành anh ấy được, đừng có lại gần tao cũng đừng bước tới chỗ anh ấy, mày khiến tao ghê tởm."

Tranh đấu trong buồng vệ sinh khiến bảo vệ chú ý, nghe tin đuổi tới còn có Na Jaemin cùng Lee Jeno, vừa thấy HaeKi, Lee Jeno đã vén tay áo lên tiến tới vung tay đánh thẳng một quyền ngay chính giữa hạ phúc: "Tiệc tối ngày đó có phải mày kê đơn Na Jaemin khiến cậu ấy bị đau bụng không?"

"Tôi không có......"

"Còn không thừa nhận." Lại thêm một quyền, Lee Jeno cũng không phải Lee Donghyuck, một quyền đi xuống đánh cho Haeki đứng không vững, ôm bụng khuỵu xuống.

"Được rồi được rồi, đừng đem người đánh tàn phế cậu cũng sẽ gặp rắc rối đó." Na Jaemin nhanh chóng đi lên ngăn Lee Jeno lại.

"Nhưng nó hại cậu..."

"Không phải không phải." Na Jaemin đem Lee Jeno kéo đến bên người thấp giọng nói,"Sau đó tôi nhớ lại hôm ấy tôi uống trà giảm béo."

"Cậu uống giảm trà béo làm gì?"

"Còn không phải tại cậu, chê tôi béo." Nói đến chuyện này Na Jaemin liền tủi thân, mình tuy không có cơ bắp đầy mình giống Lee Jeno, nhưng ít ra không có thịt thừa, nhưng ngày đó Lee Jeno tự dưng sau khi lên giường nhéo ngực mình nói quá lớn, mình là con trai làm gì có ngực, không phải là biện pháp ẩn dụ nói mình béo sao? Mới nhất thời não rút đi mua trà giảm béo, kết quả cả buổi chiều phải vào WC, nhưng sau đó cảm thấy rất xấu hổ nên không thể mặt dày nói cho Lee Jeno, không nghĩ tới anh vẫn ghi tạc trong lòng.

"Tôi đâu có chê cậu béo?" Lee Jeno không hiểu ra sao.

"Không phải là lần đó......"

Bảo vệ hỏi rõ ràng trạng huống đem Haeki đuổi ra ngoài, tiện thể cắt đứt luôn màn ân ái của hai người.

Về nhà thì đã khuya, Lee Donghae ngồi ở phòng khách làm việc, sau khi Lee Donghyuck trở về ông chỉ nhìn hắn một cái nói tiếng ngủ sớm đi rồi về phòng.

Lee Donghyuck không về phòng mình mà dường như bị dẫn dụ đưa chân đến trước phòng Lee Minhyung, mở cửa ra, bên trong không có một bóng người, cảm giác bất an dần dần lan rộng, Lee Donghyuck đi vào phòng rốt cuộc phát hiện chỗ không đúng: khung ảnh mẹ của Lee Minhyung không thấy đâu.

Khung ảnh kia Lee Minhyung đã mang đến ngay từ ngày đầu đến nhà họ Lee, vài năm nay vẫn đặt ở trong phòng Lee Minhyung chưa bao giờ xê dịch, hôm nay lại không thấy.

"Tôi cam đoan về sau sẽ không dây dưa với cậu nữa, cậu có thể yên tâm, sáng mai tôi sẽ chuyển về nhà bác tôi." thanh âm Lee Minhyung vang lên bên tai, hắn thật sự chuyển đi?

Sợ hãi bao phủ, Lee Donghyuck xoay người mở cửa chạy đi.

Nghe được tiếng cửa phòng mở Lee Donghae từ trong phòng đi ra, Donghyuck nó, chẳng lẽ cũng......

Tiếng cửa bị gõ bang bang rung động đánh vỡ sự yên tĩnh ban đêm.

Bác gái Minhyung khoác thêm quần áo đi ra từ bên trong mắt mèo thấy Lee Donghyuck liền vội mở cửa: "Donghyuck muộn như vậy sao lại đến đây?"

"Lee Minhyung đâu ạ?" Lee Donghyuck lập tức hướng phòng Lee Minyong đi.

Cửa lại bị khóa trái từ bên trong.

"Lee Minhyung, Lee Minhyung, anh đi ra, theo em trở về." Lee Donghyuck vặn tay nắm cửa dù biết không mở được nhưng vẫn không chịu buông tay.

Phía bên trong không có thanh âm nào vang lên.

"Lee Minhyung anh ra đi, em biết anh ở bên trong anh đi ra đi, theo em trở về, đừng chuyển đi, đừng đi......" Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

"Cậu đi đi, ngày mai tôi sẽ về đem đồ đạc chuyển ra." Lee Minhyung rốt cuộc lên tiếng.

"Đừng, em sai rồi, em có lỗi với anh, em nói không biết suy nghĩ, những lời này không phải thực lòng, em chỉ, chỉ..." Lee Donghyuck đột nhiên thất thanh khóc rống, "Đừng chuyển đi, em xin anh, đừng đi."

"Minhyung, con đi ra cùng Donghyuck nói chuyện đàng hoàng đi." Bác gái Minhyung khuyên nhủ.

Một lúc lâu sau, bên trong rốt cuộc truyền đến tiếng vang, cửa bị mở ra, Lee Donghyuck không để ý có người bên ngoài ở đây gắt gao ôm lấy anh không chịu buông tay.

"Minyong, con sang phòng chúng ta ngủ, để cho bọn họ nói chuyện với nhau." Bác Minhyung gọi Lee Minyong ra, để hai người một chỗ.

Lee Donghyuck ôm lấy Lee Minhyung thật lâu, Lee Minhyung vẫn đứng không nhúc nhích tùy ý cậu ôm.

Thấy Lee Minhyung không phản ứng, Lee Donghyuck ôm lất mặt anh hôn lên.

"Lee thiếu gia bị con trai hôn đến nghiện sao? Cậu không sợ tôi đem cậu lên giường hả?" Đột nhiên Lee Minhyung xoay người đem Lee Donghyuck áp đảo trên giường.

Lee Minhyung rõ ràng cảm giác được động tác Lee Donghyuck cứng đờ, hơi hơi phát run, buông cậu ra: "Không có can đảm thì đừng trêu chọc, cậu đi đi, tôi không có hứng thú."

"Lee Minhyung......" Lee Donghyuck giữ chặt ống tay áo Lee Minhyung,"Theo em trở về được không?"

"Không phải cậu vẫn chờ mong tôi rời đi sao?"

"Không phải, em không có."

Lee Minhyung đem ống tay áo rút ra: "Cậu không muốn tôi rời đi thì cũng chỉ là do ý muốn khống chế cùng chiếm hữu gây nên thôi, không yêu tôi thì đừng tiếp tục trêu chọc tôi." Mở ra cửa phòng rời đi,"Cậu ngủ trong phòng này tôi ngủ phòng khách, buổi sáng ngày mai mời cậu rời đi."

Sáng sớm không đợi Lee Minhyung gọi cậu rời giường Lee Donghyuck đã rời đi, mang theo khung ảnh mẹ của Lee Minhyung.

Qua một chút buổi sáng Lee Minhyung liến đến lớp học của Lee Donghyuck tìm cậu để lấy lại khung ảnh thì được báo cậu không lên lớp, đành phải đợi tan học trở về nhà Lee.

"Minhyung cháu cuối cùng cũng chịu trở về, Donghyuck nhốt mình trong phòng chúa cả ngày không chịu đi ra, không ăn cũng không uống, như thế này là sao?" Nhìn thấy Lee Minhyung Kim như thể nhìn thấy cứu tinh liền kéo anh đến trước cửa phòng,"Donghyuck, Donghyuck, Minhyung trở lại rồi cháu mở cửa ra đi."

"Bác gạt cháu, anh ấy không trở về, vì sao không nghe thấy thanh âm của anh ấy?" giọng Lee Donghyuck mang theo thanh âm nghẹn ngào truyền đến.

"Bác không có lừa cháu, cậu ấy thật sự trở lại." Kim đem Lee Minhyung đẩy lên phía trước ý bảo anh nói chuyện.

Lee Minhyung gõ cửa: "Lee Donghyuck, là tôi."

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập thanh âm Lee Donghyuck nháy mắt kéo gần: "Lee Minhyung anh..."

"Đem khung ảnh mẹ tôi trả lại đây."

Cửa phòng vừa hé ra một khe nhỏ liền rầm một cái đóng sập lại: "Em không! Anh vẫn muốn đi, anh đáp ứng em không đi em mới trả cho anh!"

"Cậu đừng cố tình gây sự được không?" Lee Minhyung phá cửa.

"Trước kia em cố tình gây sự, em biết em sai rồi, anh tha thứ cho em, tha thứ cho em được không? Đừng đi, em nhất định sẽ sửa, chỉ cần anh không đi......" tiếng Lee Donghyuck khóc dần dần càng lúc càng nức nở.

"Để làm cái gì chứ? Tôi rời đi đối với tất cả mọi người là chuyện tốt."

"Không tốt! Một chút cũng không tốt!"

"Nó còn ở bên trong?" thanh âm Lee Donghae từ phía sau truyền đến.

"Ba! Ba bảo Lee Minhyung đừng đi, không muốn để anh ấy đi!" Nghe được thanh âm Lee Donghae Lee Donghyuck liền hô lên.

"Nó muốn đi cũng là do con ép, mau ra đây, còn ra thể thống gì nữa." Tối hôm qua Lee Donghae còn tự vấn bản thân có phải quá mức nghiêm khắc quá mức hà khắc đối với Lee Donghyuck không, nghĩ muốn bù đắp cho cậu, nhưng hôm nay Lee Donghyuck lại lần nữa khiêu chiến điểm mấu chốt của ông, càng làm ra mấy chuyện kỳ cục hơn.

"Con không ra, trừ phi anh ấy không đi!" Lee Donghyuck đè ép giọng mình xuống.

"Không muốn ra thì đừng ra nữa, ba xem con có thể kiên trì được mấy ngày!" Lee Donghae giận dữ, mình đến cùng đối với cậu rất hà khắc hay quá dung túng mới có thể nuôi cậu thành ra như bây giờ vô pháp vô thiên, mang theo thái độ chết cũng không hối cải? Đem Kim kéo ra, không cho bà khuyên nữa.

"Minhyung hôm nay con ở lại đi, sắc trời cũng không sớm, trở về bác không yên lòng."

"Không được đâu ạ, Minyong còn ở tiểu khu bên ngoài chờ con."

"Con... thực sự muốn quan hệ của chúng ta trở nên xa lạ như vậy sao?"

"Là con không tốt, cô phụ sự ưu ái của chú Lee."

Lee Donghae vẫy tay: "Không phải do con sai, là chú và Donghyuck có lỗi với con, con đi đi, thừa dịp trời còn chưa quá muộn mau đi đi."

"Chú Lee giữ gìn sức khỏe ạ."

Con cái tổn thương chính mình, đau lòng cuối cùng vẫn là cha mẹ. Chạng vạng ngày hôm sau Lee Donghae rốt cuộc ngồi không được, Lee Donghyuck vẫn không chịu đi ra, đã ở bên trong không ăn không uống hai ngày hai đêm.

Gọi người tới phá khóa lại phát hiện bên trong bị thứ gì đó chẹn không đẩy ra được, may mắn phòng Lee Minhyung ở lầu một, cưa đứt chấn song đập vỡ thủy tinh từ cửa sổ nhảy vào được.

Lee Donghyuck té xỉu trên giường Lee Minhyung, Lee Donghae sợ hãi không nhẹ, vội vàng ôm lấy Lee Donghyuck đưa đi bệnh viện.

"Thân thể quá mệt mỏi, thêm mất nước nghiêm trọng khiến cho bệnh nhân tạm thời bị choáng......" Sau khi bác sĩ chẩn đoán không có gì trở ngại Lee Donghae mới yên lòng, bảo Kim trở về nghỉ ngơi còn mình bồi ở bên giường.

"Ba..." Nửa đêm Lee Donghyuck tỉnh lại,"Lee Minhyung đâu?"

"Donghyuck." Lee Donghae cầm tay Lee Donghyuck,"Nó hẳn là có cuộc sống riêng của mình, chúng ta buông tha nó có được không?"

Lee Donghyuck khóc không thành tiếng, vươn tay nhổ ống tiêm trên mu bàn tay đi: "Con không! Chúng ta nuôi anh ấy nhiều năm như vậy, mẹ con còn vì anh ấy mà chết, anh ấy dựa vào cái gì nói đi là đi? Con không muốn anh ấy sống mà không có con, con không cho phép!"

"Con tỉnh táo lại đi? Nó rời đi hoàn toàn là vì con, con cố gắng ép buộc nó ở lại sẽ chỉ làm nó càng thêm thống khổ, đừng thương tổn nó nữa, nó không nợ chúng ta bất cứ điều gì." Lee Donghae bắt lấy Lee Donghyuck muốn đem cậu lắc tỉnh.

"Ba, con van cầu ba, van cầu ba khuyên anh ấy trở về được không?" Lee Donghyuck đột nhiên vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt Lee Donghae "Anh ấy luôn nghe lời ba nói, ba khuyên anh ấy trở về được không? Van cầu ba, cầu xin ba...."

Lee Donghyuck ôm lấy đùi mình khóc rống cầu xin khiến Lee Donghae kinh hãi, cậu đối Lee Minhyung đã cố chấp tới phát bệnh. Nói yêu, hẳn là không phải, yêu một người tuyệt đối sẽ không nói ra những lời tổn thương như vậy; nói không yêu, vì sao cố tình không rời khỏi anh được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro