chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba đồng ý với con, nhưng con cũng phải hứa với ba không được quấn lấy thằng bé nữa, không được hòa bình ở chung cũng không đối chọi gay gắt, coi như nó chỉ là một khách trọ trong nhà mà thôi."

"Ba..."

"Đồng ý không?"

"Con hứa với ba, con hứa với ba, chỉ cần ba khiến anh ấy trở về......."

Ba ngày sau khi Lee Donghyuck về nhà quả nhiên nhìn thấy Lee Minhyung, anh cơm nước xong giúp Kim thu dọn bát đũa rồi yên lặng trở về phòng, trong lúc đó không nói một câu nào, cũng chưa từng liếc mắt nhìn Lee Donghyuck lấy một cái. Lee Donghyuck không biết ba nói với anh cái gì, dùng biện pháp gì khuyên anh trở về, song chút chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh trở lại, không rời đi.

Lee Donghyuck theo như ước định lúc trước không quấn lấy Lee Minhyung muốn anh tha thứ cho mình nữa, cũng không cố ý tìm anh gây phiền toái. Chỉ là thường thường sau khi Lee Minhyung ngủ sẽ có tiếng tay nắm cửa chuyển động. Lần đầu tiên Lee Minhyung bị thanh âm mở cửa đánh thức đã nhìn thấy Lee Donghyuck đi vào phòng mình, anh liền lớn tiếng quát kêu cậu rời đi, nhưng Lee Donghyuck lại giống như không nghe thấy, chỉ ngồi bên giường thẫn thờ nhìn anh, yên lặng nửa giờ sau liền tự mình rời đi.

Sau này trước khi ngủ Lee Minhyung đem cửa phòng khóa trái, nhưng mỗi đêm vẫn có thể nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động, cậu không mở cửa được liền ở ngoài cửa khóc, sau đó vài lần Lee Minhyung và Lee Donghae phát giác Lee Donghyuck không thích hợp, Lee Donghae nói bóng nói gió hỏi qua vài lần Lee Donghyuck đều không có ấn tượng gì với những chuyện xảy ra vào buổi tối, Lee Donghae không thể không dẫn cậu đi bệnh viện, bác sĩ nói là áp lực tâm lý quá lớn tạo thành hiện tượng mộng du, bảo gia đình không cần rất lo lắng, kê đơn thuốc, cũng dặn nên cùng cậu tâm sự nhiều một chút giúp giảm bớt áp lực.

Lee Donghae biết áp lực của Lee Donghyuck đại khái chỉ có Lee Minhyung, trong lòng càng thêm lo lắng, may mà theo thời gian trôi qua, một tháng sau Lee Donghyuck rốt cuộc không còn mộng du nữa.

Cứ như vậy hai người bình an vô sự trải qua một năm, rất nhanh kết thúc kỳ thi đại học, tiến vào đại học.

Lee Minhyung không học ở tỉnh khác mà là lựa chọn G đại, Lee Donghyuck không ngoài dự liệu thi đậu G, vào đại học sau Lee Minhyung, cậu cũng sửa tác phong kiêu căng hồi cao trung, ngoại trừ không thoái thác được việc đại biểu cho tân sinh viên phát biểu một bài còn các hoạt động khác đều không tham gia, ngay cả thành tích dự thi cũng chỉ duy trì ở mức có thể giành được học bổng.

Có vài người đã được định trước không phải phàm nhân, minh chứng là Lee Minhyung đã cố gắng thu mình khiêm tốn vẫn bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, chuyện này cũng đem hai năm bình thản mà hai người cố duy trì đánh vỡ, khiến Lee Donghyuck lại bùng nổ.

Lee Donghae cố ý để Lee Minhyung vào công ty hỗ trợ, trong kỳ nghỉ hè năm nhất an bài anh và Lee Donghyuck cùng nhau đến công ty thực tập, nhưng lại phân cho hai bộ phận khác nhau. Lee Donghyuck được sắp xếp thực tập tại phân xưởng phổ thông với sản phẩm và quy trình cơ bản nhất của công ty, Lee Minhyung được an bài tại bộ phận tài vụ, anh học tài chính chuyên nghiệp cũng coi như cũng phù hợp.

Bị chủ nhiệm phân xưởng ủy thác đến bộ phận tài vụ đưa tư liệu Lee Donghyuck vào phòng thì thấy Lee Minhyung ngồi phía trước, một chàng trai trẻ tuổi đứng phía sau, không biết là vừa sinh viên tốt nghiệp hay là người thực tập cùng. Chàng trai khom lưng di chuột hai người đối diện với máy tính không biết đang thảo luận cái gì, từ góc độ Lee Donghyuck xem qua giống như anh ta đem Lee Minhyung ôm vào trong lòng.

"Donghyuck thực tập ở dưới đó thế nào?" Giám đốc tài chính hỏi.

"Cháu đang từ từ học tập, còn có rất nhiều thứ chưa biết cần học hỏi thêm ạ." Lee Donghyuck thu hồi ánh mắt.

"Ừ, từ từ học, tổng giám đốc Lee cũng muốn cho cháu trước tiên ở phía dưới rèn luyện."

"Đây là tư liệu kế toán Oh muốn, xin hỏi vị nào là kế toán Oh." Lee Donghyuck giơ lên tư liệu trong tay.

"Một trong hai chàng trai bên kia kìa." Giám đốc chỉ về phía cậu trai đang cùng Lee Minhyung nói chuyện.

"Bên này." Oh Hongji thẳng người dậy phất phất tay.

Lee Donghyuck đi đến trước mặt Oh Hongji đem tư liệu đưa lên: "Anh xem có phải tư liệu này không, nếu không phải tôi sẽ đem đi đổi."

Oh Hongji xem qua tư liệu một lần: "Đúng là cái này rồi, cám ơn."

"Không có gì." Lee Donghyuck lộ ra mỉm cười,"Mà kế toán Oh đang dạy Lee Minhyung cái gì vậy? Thấy hai người thảo luận rất nghiêm túc."

"Không có gì, chỉ là phương pháp sử dụng một số phần mềm tài chính." Oh Hongji cười cười.

"Phải không?"

Lee Minhyung nhìn về phía Lee Donghyuck không hiểu đã quyết tâm coi nhau là không khí sao còn hỏi đến nhau làm gì.

"Tôi đi trước đây, không quấy rầy mọi người, bái bai."

"Bye, có thời gian đến đây ngồi chút."

Buổi tối tan tầm mãi không thấy bóng dáng Lee Minhyung, Lee Donghyuck kiềm chế không được đi lên tìm anh, đã thấy anh cùng Oh Hongji vừa nói vừa cười từ trong thang máy đi ra, cảm thấy không vui liền đi lên trước: "Đi thôi, cùng nhau trở về."

Đây là lần đầu tiên trong suốt hai năm Lee Donghyuck chủ động tìm mình nói chuyện, Lee Minhyung vẫn không muốn phản ứng lại, nhưng ngại có ngoại nhân đang ở đây, sợ bị người khác nhìn ra quan hệ ác liệt của hai người đành phải trả lời: "Tôi và kế toán Oh cùng nhau ăn cơm chiều, buổi tối không quay về nhà ăn cơm."

"Em cũng phải đi."

"Lee thiếu nể mặt như vậy tôi mừng còn không kịp." Không đợi Lee Minhyung trả lời Oh Hongji giành trước nói.

Trong gian phòng ăn riêng Oh Hongji rất ân cần đối với Lee Minhyung.

"Không nghĩ tới kế toán Oh là người săn sóc như vậy, cũng múc cho tôi chút canh đi." Lee Donghyuck đem bát đẩy đến trước mặt Oh Hongji.

Oh Hongji cười cười tiếp nhận bát: "Tôi cũng vừa định lấy cho cậu."

Lee Donghyuck cười lạnh một tiếng.

"Tôi đi vệ sinh." Lee Minhyung đứng dậy.

"Vừa lúc tôi cũng muốn, đi cùng nhau đi." Oh Hongji đem canh đưa cho Lee Donghyuck đuổi theo Lee Minhyung.

"Làm như người hầu không bằng lúc nào cũng theo đuôi như vậy, đến đi WC cũng phải đi cùng." Lee Donghyuck nói thầm, lập tức nhớ tới lúc trước ở buồng vệ sinh bị Haeki tập kích, không yên lòng cũng đi theo.

"Cậu thích tôi ở điểm nào?" Vừa mới đến phòng vệ sinh đã thấy Lee Minhyung chống hai tay vào tường đem Oh Hongji giam cầm, đầu Lee Donghyuck oanh một cái như bị thiêu cháy, muốn xông lên tách hai người ra.

"Nếu là vì quan hệ với chú Lee, tôi nghĩ cậu đánh sai chủ ý rồi, tôi và chú Lee không thân chẳng quen, tôi ngay đến con nuôi cũng không phải, chỉ là một kẻ nghèo khó ông thấy đáng thương nên giúp đỡ thôi." Những lời kế tiếp của Lee Minhyung đem lý trí Lee Donghyuck kéo về, trốn ở một bên.

Hai tay Oh Hongji vòng lên cổ Lee Minhyung, cười đến câu dẫn: "Cậu tự coi nhẹ mình quá rồi, cho dù không có hào quang của nhà họ Lee thì tự thân cậu cũng là vật sáng, nếu tôi muốn trèo cao nhà họ Lee không bằng trực tiếp đi tìm Lee Donghyuck."

"A." Lee Minhyung kéo xuống cánh tay đang ôm lấy mình của Oh Hongji lùi lại,"Những lời này nếu cậu nói sớm hai năm có lẽ tôi sẽ cảm động, đáng tiếc...... Hiện tại tôi đã có người mình thích."

Người yêu? Lee Minhyung không phải vẫn thích mình sao? Hai năm nay anh chưa từng kết giao bạn gái hay bạn trai, thậm chí đến gần gũi với người khác cũng rất ít, sao có thể có người yêu được. Lee Donghyuck trong lòng nở hoa, anh ấy còn thích mình, nhất định như vậy!

"Nam hay nữ?" Oh Hongji chưa từ bỏ ý định.

"Không liên quan tới cậu."

"Loại người như chúng ta đã định trước sẽ không thích con gái."

"Hửm? Cậu xác định tôi với cậu là một loại người?"

"Không xác định thì tôi đã không ra tay với cậu, nếu không phải nữ thì chính là nam, chẳng lẽ......"

"Đủ, tôi đã nói không liên quan tới cậu." Lee Minhyung đánh gãy lời Oh Hongji nói.

"Cậu không chịu nói với tôi, cậu chột dạ, cậu thật sự thích......"

"Kế toán Oh uống nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt." Lee Minhyung xoay người rời đi, Lee Donghyuck vội vàng chạy về chỗ ngồi.

"Đi thôi." Lee Minhyung lấy áo khoác rồi kéo Lee Donghyuck rời đi.

"Oh Hongji đâu? Không nói với anh ta một tiếng sao?"

"Không cần."

Lee Donghyuck nhếch môi tùy ý Lee Minhyung lôi kéo ra khỏi nhà hàng.

Vừa ra khỏi nhà hàng Lee Minhyung liền đem Lee Donghyuck buông ra đi đến ven đường đi ngăn đón xe taxi, đáng tiếc liên tục mấy chiếc xe đi ngang qua đều đã có khách.

"Chúng ta đi bộ về đi, dù sao cách nhà không xa." Lee Donghyuck đề nghị.

Lee Minhyung kì  nhìn cậu một cái nhưng không nói ra lời dị nghị, từ bỏ việc đón xe đi về phía trước, Lee Donghyuck vội vàng vắt chân đuổi theo.

Lee Minhyung đi vừa nhanh vừa vội dường như không muốn ở cùng Lee Donghyuck thêm một giây nào, Lee Donghyuck cũng không giận, mặc kệ anh đi nhanh như thế nào cũng đều nhịp theo chân anh mà bước.

Lúc vung tay sát qua mu bàn tay Lee Minhyung, dường như có một luồng điện truyền đến trong lòng Lee Donghyuck, Lee Donghyuck bất động thanh sắc nhích lại gần bên người Lee Minhyung, chờ mong anh có thể giống trong TV yên lặng bắt lấy tay mình. Nhưng cậu đã thất vọng, Lee Minhyung chỉ là hướng sang bên cạnh nhường đường, kéo rộng khoảng cách giữa hai người.

Lee Donghyuck cho rằng anh không được tự nhiên, trong lòng vẫn tồn tại khúc mắc vì chuyện trước kia nên nhất thời vẫn không thể nhận sự thân cận của mình. Nhưng mà không sao, chỉ cần anh còn thích mình, mình có thể chậm rãi dây dưa, dây dưa đến khi anh mềm lòng, dây dưa đến khi anh chấp nhận.

Cả một đêm Lee Donghyuck đều vì phát hiện trong lúc vô ý của mình mà vui vẻ không thôi.

Ngày tháng dường như trôi qua một cách dễ chịu hơn, nghỉ hè đảo mắt liền chấm dứt, năm hai lặng yên tiến đến.

Năm hai vừa bắt đầu, ở trường đã tung ra một tin tức lớn: nữ thần được công nhận của G đại – Beom Yuri vốn kiêu ngạo nay đã có người yêu rồi, bạn trai chính là người trước đó cô theo đuổi suốt một năm – Lee Minhyung.

Tin tức Beom Yuri cưa đổ được Lee Minhyung cũng không sai, tại buổi tiệc chào tân sinh viện Beom Yuri coi như trước mặt toàn thể sinh viên giáo viên thổ lộ, sau đó triển khai việc theo đuổi một cách oanh liệt oanh liệt. Chính là chuyện này khiến Lee Minhyung vốn một lòng muốn thu mình lại trở thành đề tài tâm điểm của mọi người. Mới đầu Lee Donghyuck còn lo lắng sợ Lee Minhyung coi trọng cô, chung quy thường nói nữ theo đuổi nam còn cách một tầng sa. Đáng tiếc tầng sa của Beom Yuri này là tầng sa bằng sắt, Lee Minhyung không có phản ứng gì, lúc này Lee Donghyuck mới dần dần yên lòng.

Một năm sau, đám con trai theo đuổi Beom Yuri càng ngày càng nhiều, nữ sinh hướng Lee Minhyung thổ lộ cũng không thiếu. Thậm chí còn có người đánh cược xem Beom Yuri cưa đổ được Lee Minhyung trước hay sẽ bị người khác truy mất trước. Các học sinh vẫn chăm chú theo dõi nhân vật trung tâm của đề tài tám chuyện này, làm không biết mệt.

Hiện tại hai người đột nhiên cùng nhau show ân ái, có người thở dài không ngừng, có người vui như mở cờ, có người xem trọng cũng có người chê bai, nhưng người khiếp sợ nhất chính là Lee Donghyuck. Giống như sét đánh giữa trời quang, đánh đến đến hồn phi phách tán.

Anh cùng Beom Yuri kết giao? Người anh từng nói thích lúc trước cũng là Beom Yuri?

Không đâu, đây không phải sự thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro