Ngoại truyện (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đông Hách phát hiện Lý Mã Khắc rất giống ông già. Buổi sáng tỉnh dậy sẽ véo má cậu để dạy dỗ, đã bảo em đừng vứt quần áo lung tung, bây giờ loạn cào cào lên không tìm thấy rồi. Lý Đông Hách thần trí mơ màng càu nhàu, anh giống chủ nhân đang dạy dỗ mèo nhỏ trong cái video nào đấy quá, hàm ý là nói gì cũng vô ích. Lý Mã Khắc bật cười, cao giọng hỏi cậu, em là mèo nhỏ à?

Lý Đông Hách nằm lăn lộn trên giường, hết đấm vào chăn đệm rồi lại lẩm bẩm, là mèo nhỏ thì tốt, không cần phải đi làm nữa—Ngày nào em cũng ở nhà ngồi đợi anh về.

Lý Mã Khắc trèo lên giường hôn chụt vào một bên má cậu.

Nói ra mọi chuyện quá đột ngột, chính xác hơn là Lý Đông Hách quá đột ngột. Lý Mã Khắc vừa bước được chân trước qua cửa, điện thoại đã nhảy ra tin nhắn của Lý Đông Hách, hỏi hầm đỗ xe nhà anh ở đâu thế. Lý Mã Khắc cảm thấy rất thú vị, cố tình trêu cậu: anh không biết, anh không lái xe. Quả nhiên Lý Đông Hách trả lời bằng vài cái emoji lườm khinh bỉ.

Khoảng mười phút sau, Lý Đông Hách lên lầu, rõ ràng là lần đầu tiên đến đây, nhưng cứ như về nhà mình. Từ lúc vào cửa đã tự giác đứng cúi gập người chỗ bậc thềm để tìm dép đi trong nhà, ống quần thẳng đứng có vài vết nhăn ở đầu gối, phía sau cổ tất đen bao bọc mắt cá chân nhỏ nhắn. Lý Đông Hách vừa vịn tay vào tường cởi giày, vừa giống như người chồng đi làm cả ngày về nói vọng vào trong nhà, anh ơi, phí đỗ xe ở đây bao nhiêu vậy?

Lý Mã Khắc đứng dậy khỏi ghế sofa liền nhìn thấy Lý Đông Hách đang dang rộng hai tay cợt nhả bắt chước anh: "Anh không biết, anh không lái xe."

"Tìm thấy chỗ đỗ xe rồi à?"

"Ung~" Đôi mắt của Lý Đông Hách đảo quanh, quan sát xung quanh đây. Căn hộ của Lý Mã Khắc không to bằng của Lý Đông Hách, nhưng cũng đủ cho một người ở.

"Hầm để xe rất trống, cảm giác không mua một chỗ sẽ rất đáng tiếc." Lý Đông Hách nói.

"Nghe có vẻ sau này sẽ đến thường xuyên nhỉ."

"Ừm, hơn nữa nếu em không dùng thì cho thuê cũng được. Gần đây đang xây một khu trung tâm phức hợp, chắc tương lai sẽ có nhiều người chuyển đến đây." Lý Đông Hách nghiêm túc giải thích, "Giống bên chỗ em ở, mới đầu bố em không mua chỗ để xe, bây giờ mua đắt muốn xỉu. Em nghĩ đa phần người bên đó đều đã đi làm, ngày nào mọi người cũng về giờ xêm xêm nhau, nên ngày nào cũng phải tìm chỗ để xe."

Lý Mã Khắc vừa muốn cười vừa muốn thở dài, "Hôm nào anh giúp em hỏi ban quản lý."

"Đừng có hôm nào, ngày mai luôn đi." Lý Đông Hách thúc giục.

Cậu đi tới cũng ngồi xuống sofa, trên tivi đang chiếu bộ phim cậu xem lúc tám giờ hôm qua, đúng cảnh Alpha gặp tai nạn ô tô trên đường. Lý Đông Hách tức cảnh sinh tình, không thèm quay đầu đã hỏi Lý Mã Khắc, "Khi nào anh học lái xe?"

Lông mày của Lý Mã Khắc nhướng cao tít, "Cứ phải hỏi lúc này mới được hả?"

"Tự dưng nhớ ra."

"Bố anh còn không giục anh. Với cả, anh thấy phương tiện công cộng cũng rất tiện."

"Đừng mà, anh thế này, hình như cũng không xem dự báo thời tiết đúng không, ra ngoài không mang ô, lỡ trái gió trở trời thì sao?"

"Không tìm thấy chỗ để xe thì sao?"

"Ôi," Lý Đông Hách không hề tức giận, thậm chí còn sáp lại gần ôm cánh tay Lý Mã Khắc làm nũng, "Nếu thế này, thì ngày nào em cũng sẽ phải đón anh tan làm."

Lý Mã Khắc nhìn khuôn mặt tròn trịa tựa vào cánh tay mình rất đáng yêu, đưa tay gãi gãi cằm cậu, "Thế càng không cần học nữa."

"Cái này, hơi phiền đó, nên nhân lúc em chưa quăng anh xuống trời mưa—mau học cách tự cứu đi." Lý Đông Hách cười khúc khích.

"Khi nào em thấy phiền?"

"Ngày mai." Lý Đông Hách nhìn trái ngó phải, vui vẻ hôn lên mặt Lý Mã Khắc, ria mép lờ mờ lén chạm vào đầu môi cậu, cảm giác hơi ngứa.

/

Lý Đông Hách đến để phá đám, đầu tiên là tự mở cửa tủ quần áo của Lý Mã Khắc, em chọn bừa một bộ đồ ngủ nha, sau đó vứt áo khoác lên giường anh, không đằng hắng gì đã lao thẳng vào phòng tắm. Lý Mã Khắc đang chuẩn bị dọn dẹp phòng ngủ thì nghe thấy tiếng động lớn vọng ra từ phía nhà tắm. Anh hơi lo lắng đi tới, hỏi Lý Đông Hách sao thế. Giọng nói của người kia truyền từ bên trong ra—Ựa, không sao, va trúng đầu thôi.

"Em cẩn thận chút..." Lý Mã Khắc hơi bất lực gõ cửa, nhắc nhở cậu, "Sàn nhà trơn, em trải thảm chống trượt đi, ở bên phải em ấy."

Hình như thật sự rất đau, Lý Mã Khắc dựa vào cửa có thể nghe thấy tiếng Lý Đông Hách hít thở liên tục. "Đau lắm à? Có cần anh giúp em không?"

Giọng Lý Đông Hách lập tức cao lên vài tone, "Không cần!"

Lý Mã Khắc biết cậu đang làm trò gì, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng ngoài cửa đợi một lúc, cuối cùng giọng nói ù ù của Lý Đông Hách vang lên từ bên trong—"Hay là anh vào đi." Nên, Lý Mã Khắc đẩy cửa thò đầu vào, bên trong có mùi như một loại dầu thơm nào đó.

Lý Đông Hách đang nửa ngồi nửa quỳ trong phòng, hơi nóng xung quanh cánh cửa biến thành sương trắng bao phủ, có giọt nước trượt nước trượt xuống. "Anh, anh đỡ em đứng lên với, chân em run quá." Lý Đông Hách cúi đầu nói.

Lý Mã Khắc không cầm khăn tắm theo, trực tiếp đẩy cửa vào, xoạch—hai tay luồn xuống dưới nách Lý Đông Hách, nhấc người đang khỏa thân đứng dậy. Lý Đông Hách ngẩng đầu sửng sốt nhìn anh, trong mắt không biết là hơi nước hay là đang khóc, giọng nói run rẩy: "Khăn tắm của em đâu?"

Trên người Lý Đông Hách nóng như bàn ủi, đến chỗ tiếp xúc với tay Lý Mã Khắc còn có cảm giác dính dính, giống như một loại bánh lava mới ra lò—lava? Cắn một miếng thì sốt sẽ chảy ra à? Lý Mã Khắc ngửi thấy mùi xô thơm sôi sục, anh nghĩ ngợi lung tung. Lý Đông Hách thấy Lý Mã Khắc không nói gì, hơi hơi hoảng loạn, đôi môi trong mắt Lý Mã Khắc cũng dính dính đóng rồi mở, "Anh nghe em giải thích đã, đây không phải kế hoạch của em, vừa nãy em—"

Còn chưa nói xong, Lý Mã Khắc đã hôn cậu. Anh vừa từ ngoài cửa vào nên rất lạnh, khiến Lý Đông Hách run rẩy, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh. Lý Mã Khắc mặc quần áo ngủ làm bằng chất liệu rất mỏng và trơn, mùi nước xả vải tỏa ra từ người và quần áo anh, tay của Lý Đông Hách trượt dài trên đó, cậu đổi tay sờ lên vành tai anh. Nụ hôn của Lý Mã Khắc rất mát, rất thơm, rất trong lành, Lý Đông Hách được tin tức tố của anh xoa dịu.

Lý Đông Hách khỏa thân thấy hơi lạnh, dứt khoát đưa một tay ra bật vòi hoa sen, nước nóng xối xuống đỉnh đầu, thấm ướt tóc và quần áo Lý Mã Khắc. Dòng nước lăn xuống lông mi của Lý Mã Khắc, cơ thể của anh cũng bắt đầu nóng lên, anh ôm chặt eo Lý Đông Hách, tiếp tục hôn cậu. Phần tóc mái vừa khô chưa lâu của anh lại ướt đẫm chọc vào mắt Lý Đông Hách, cậu quay đầu muốn tránh, Lý Mã Khắc thuận thế hôn xuống cổ cậu.

Cả người Lý Đông Hách mềm nhũn như muốn chảy ra, bị nước xối xuống không mở nổi mắt, cam chịu dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên Lý Mã Khắc. Nhưng cậu vẫn thấy ngại khi lõa thể đứng trước mặt người kia, cậu vừa lúng túng ngẩng đầu để Lý Mã Khắc hôn vào cổ mình, vừa dùng ngón tay mềm mại muốn cởi cúc áo ngủ của Lý Mã Khắc. Kết quả bộ quần áo ngủ ướt đẫm dính chặt vào người anh, chỉ để lộ ra bờ vai trắng hồng, nước trên xương quai xanh thấm vào quần áo rồi tan biến, Lý Đông Hách cố gắng mở mắt ra, bất chợt máu xộc thẳng lên não.

Tuyến thể sau gáy cậu đột nhiên đập dữ dội, hơi nước nóng hổi khiến hốc mắt Lý Đông Hách đỏ bừng, cậu bắt đầu thở gấp. Lý Mã Khắc nhận thấy có gì đó không ổn liền buông cậu ra, tay phải vặn nhỏ vòi nước, sau đó quay qua đỡ mặt cậu, "... em sao thế?"

Cuối cùng Lý Đông Hách không nhịn nổi nữa mà bắt đầu khóc oa oa, vừa khóc vừa điên cuồng hôn lên mặt anh: "Hấp dẫn... huhu, hấp dẫn quá... không chịu nổi nữa..."

Lý Mã Khắc dường như đang cười, tự giác đáp lại nụ hon của cậu, nghe thấy cậu lẩm bẩm, hiu, không phải em muốn khóc đâu, ựa, em không kiềm chế được... Khi Lý Mã Khắc chạm vào phần dưới cơ thể cậu, cậu lập tức hét lên, đôi chân đã xụi lơ, lại trượt khỏi cánh tay Lý Mã Khắc. Lý Mã Khắc khụy xuống đỡ lấy cậu, anh bật cười lẩm bẩm: "Bảo sao vừa rồi..." Lý Đông Hách yếu ớt đấm lên người anh, bị Lý Mã Khắc sờ soạng sướng muốn chết, nhưng mồm miệng vẫn không chịu thua, "Anh, sao anh không khóc... anh, không phải cũng, ôi, cũng đang trong kỳ dịch cảm à..." nói xong còn muốn cào ngón tay vào vai đối phương để trả đũa, kết quả ngón tay bị bắt lấy rồi hôn xuống. Cảm giác nụ hôn này có thể hôn đến hộp sọ, Lý Đông Hách rên rỉ ngại ngùng xuất tinh. Lúc nhận thức được còn chửi thêm hai câu.

Lý Mã Khắc vừa khen cậu đáng yêu vừa hôn cậu, tay cũng không an phận mà tiếp tục sờ xuống dưới. Lý Đông Hách cũng sờ xuống phía dưới của Lý Mã Khắc, nhận được một tiếng thở dài của anh đúng như ý nguyện. Lý Đông Hách dựa vào Mã Khắc run rẩy mở miệng, "Em... phải nói trước, em không muốn, không muốn, dùng miệng." Lý Mã Khắc ậm ừ, không biết là nghe vào hay nghe không vào.

"Đánh dấu... cũng, cũng được," Lý Đông Hách nói, vuốt loạn tóc Lý Mã Khắc, dường như còn ngửi thấy mùi nhãn hiệu dầu gội gần đây mình rất thích, tại sao tin tức tố của người này vẫn thay đổi, có vẻ Lý Mã Khắc hết sức tập trung khai phá phần hạ thể của cậu nên không để ý. "Bỏ đi... tùy anh đó." Cậu hôn lên đỉnh đầu Lý Mã Khắc.

Không biết Lý Mã Khắc học từ đâu, sau khi cẩn thận mở rộng liền xoay người Lý Đông Hách lại, ấn cậu lên tường sau đó bắt đầu động tác đưa đẩy. Lý Đông Hách đối mặt với bức tường lạnh lẽo, rùng mình không kiềm được tiếng hét. Háng của Lý Mã Khắc va vào còn vang ra tiếng bạch bạch, lẫn lộn với tiếng dịch gì đó rất nhớp nháp, Lý Đông Hách xấu hổ đến mức lấy hai tay che mắt, rõ ràng cũng không thể nhìn thấy. Khi cậu làm động tác này liền bị người ta dùng tay giữ cằm, ép xoay đầu lại—Lúc làm tình, Lý Mã Khắc rất mạnh mẽ, nhưng khi hôn lại rất dịu dàng, đầu tiên là hôn chụt một cái, nhân lúc Lý Đông Hách lấy hơi liền đưa lưỡi sục vào khoang miệng cậu. Phía dưới chuyển động chậm rãi ra ra vào vào, môi bị người ra vừa mút vừa day, nước mắt của Lý Đông Hách bị kích thích rơi xuống không ngừng, hòa lẫn với dòng nước lăn xuống xương quai xanh của Lý Mã Khắc.

Làm trong phòng tắm vẫn chưa đủ, Lý Mã Khắc dùng khăn tắm lau khô người Lý Đông Hách sau đó ôm cậu ra phòng ngủ, anh nhìn cậu ngã xuống giường, cuộn tròn như quả bóng nhỏ, liền tiến đến ôm chặt lấy cậu, hôn cậu vài cái. Sau đó từ từ dang rộng đôi chân của Lý Đông Hách giống như bông hoa sắp nở. Lý Đông Hách mơ màng chạm vào khuôn mặt Lý Mã Khắc, anh lại một lần nữa tiến vào miệng huyệt vừa mềm vừa nóng. Lý Đông Hách hếch cằm lên thở dài, vòng eo cũng cong lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, sau đó hai tay của cậu được Lý Mã Khắc nâng cao rồi ấn xuống giường.

Lý Mã Khắc làm như phát hiện ra kỳ quan thiên nhiên thế giới, anh hôn lên vùng nách mịn màng sạch sẽ của Lý Đông Hách, Lý Đông Hách thấy ngứa ngáy liền muốn trốn nhưng bị Lý Mã Khắc bắt lại, "Sao chỗ này của em không mọc lông?"

"Ôi..." Lý Đông Hách được Lý Mã Khắc hôn đến mức vui sướng rộn ràng, xấu hổ đáp, "Cái gì không mọc... em cạo đấy."

"Thật à?"

Đã là lúc nào rồi còn hỏi câu này, Lý Đông Hách bực bội lườm anh, "... Thì vốn đã không nhiều rồi."

Mới vừa nãy thôi, họ còn trần như nhộng đứng đối diện nhau trong phòng tắm, mà bây giờ Lý Mã Khắc đã làm như lần đầu tiên nhìn thấy, sau đó liền cởi chiếc khăn quấn quanh ngực cậu, hôn hôn ngửi ngửi, Lý Đông Hách chỉ đành kéo anh lên hôn môi. Nhưng Lý Mã Khắc vẫn vừa xoa nắn vừa đánh giá: "Tròn tròn, rất dễ thương." Nói xong thân dưới lại dùng lực ép Lý Đông Hách phải duỗi thẳng eo, cậu than ngắn thở dài, bị Lý Mã Khắc hôn khắp người liền vặn vẹo muốn tránh.

"Đcm, anh hư quá..." Lý Đông Hách nghiên răng nghiến lợi nói. Tình dục vẫn đang cuộn trào trong cơ thể, có lẽ do kỳ phát tình, Lý Đông Hách luôn muốn nói mấy câu từ tận đáy lòng, nhưng nói ra chắc chắn sẽ bị Lý Mã Khắc cười suốt đời, nên lúc đến đầu môi toàn bộ đều biến thành chửi bới.

Lý Mã Khắc không quan tâm, vừa mút vừa cắn núm vú nhô ra, miệng lẩm bẩm, "Ồ? Nếu thế này thì em phải mặc áo ngực mới được nha". Lý Đông Hách nghĩ mình đã sắp cắn rách môi, nếu không chắc chắn chưa nghe anh nói xong câu này cậu đã xuất tinh, thật sự quá mất mặt.

"Cơ thể em rất mềm, rất nghe lời," Lý Đông Hách cảm giác Lý Mã Khắc đã mụ mị đầu óc, "Hồi trước em làm với ai chưa?"

"Ưm... ưm!" Lý Đông Hách nói xong liền bị đỉnh đến điểm G, "Hồi trước đã làm với, với một tên hư hỏng."

"À," Lý Mã Khắc bật cười tiến lại gần, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng, "Thế chẳng phải em vu khống sao."

Đột nhiên Lý Đông Hách thấy trong tim cùng lúc dâng lên cảm giác vừa đắng vừa ngọt, vươn tay kéo anh lại gần sau đó hôn môi.

/

Sau khi hành sự xong, Lý Đông Hách kiệt sức, nhưng Lý Mã Khắc lại đột nhiên ôm cậu vào lòng, cố gắng vùi thật sâu vào hõm cổ cậu. Lúc này Lý Đông Hách mới phát hiện Lý Mã Khắc đang khóc, khuôn mặt ngẩng lên đỏ bừng bừng, giống như mèo con. Cậu nghĩ chắc mình cũng đoán được một nửa nguyên nhân, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn cười liền hỏi anh, thế làm sao. Lý Mã Khắc giống như bạn nhỏ dùng tay áo lau nước mắt, khóc nức nở đáp: "Nói ra không khéo bị cười suốt đời mất..."

Lý Đông Hách không biết làm gì, chỉ đành xoa xoa đầu anh sau đó kéo anh ôm vào lòng mình. Miệng còn dỗ dành được rồi, được rồi, em không hỏi nữa, không hỏi nữa.

Lý Mã Khắc nằm trong lòng cậu lẩm bẩm, "Sao tự dưng khóc xong lại đối xử tốt với anh thế..." Lý Đông Hách vừa muốn trả lời liền nghe thấy nửa câu sau của anh, "Đông Hách tốt thật, thực sự rất thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#markhyuck