Chương 16: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý của Mẫn Hanh lái xe hắn lại đây rồi đỗ trong bãi đỗ ở dưới chân núi.

Mẫn Hanh đi lấy xe còn Đông Hách thì chờ ở ven đường. Trời khá nắng, Mẫn Hanh đi được mấy bước lại quay về kéo y đứng dưới bóng cây.

Da Đông Hách đẹp như vậy, căng bóng như ngọc, nếu như bị cháy nắng sẽ không tốt. Những thứ này đều là của mình, mình phải bảo vệ thật tốt.

Lúc Mẫn Hanh lái xe đến thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đển gần Đông Hách. Ánh mắt của anh ta cứ nhìn Đông Hách chằm chằm, có chút say mê. Mặt Mẫn Hanh liền đen thui.

Hắn không khỏi tăng ga, lúc đến bên cạnh hai người thì phanh cái két.

Người đàn ông kia bị hắn làm hết hồn, kéo cánh tay Mẫn Hanh lui về sau một bước.

"Lái xe sang thì ghê gớm lắm à!" Người kia lẩm bẩm một câu.

"Lái xe sang còn đẹp trai nữa thì ngon chứ sao." Đông Hách như có điều suy nghĩ nói.

Người đàn ông: "...."

Mẫn Hanh xuống xe đi đến trước mặt hai người. Người đàn ông kia dáng dấp không tệ, thế nhưng đứng bên cạnh Mẫn Hanh lại biến thành một người bình thường. Hắn cao mét chín, lại còn là con lai, khuôn mặt thâm thúy. Không so sánh sẽ không có tổn thương, người bình thường đứng bên cạnh hắn đều có vẻ xấu.

Mẫn Hanh kéo tay Đông Hách tới bên cạnh, mở cửa xe, để y ngồi bên cạnh ghế tài xế rồi thắt dây an toàn thay y. Sau đó hắn mới quay về chỗ ngồi, mở máy nghênh ngang rời đi.

Đông Hách yên lặng ngồi trên xe, không nói gì.

Mẫn Hanh nghiêm mặt có hơi tức giận. Một lát sau, hắn lại không kìm được, chờ đến khi đèn xanh đèn đỏ bèn không nhịn được quay sang nhìn Đông Hách.

Đông Hách không có ý giải thích.

Mẫn Hanh không nhịn được hỏi: "Hắn là ai?"

"Không quen, chỉ hỏi đường." Đông Hách một mặt không có vấn đề nói.

"Em cũng chỉ là du khách, hỏi em làm gì? Chỗ đó không phải là có bảo vệ à? Phía sau còn có cả cửa hàng tiện lợi nữa." Mẫn Hanh nói.

Hắn cảm thấy người kia lòng mang ý xấu, nhất định là thấy Đông Hách xinh đẹp nên mới tiến lại gần.

Mẫn Hanh tức giận, quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt như cười như không của Đông Hách.

Lòng Mẫn Hanh nảy lên một cái, cảm thấy cơn giận trong lòng mình thật kỳ quặc: "Tôi chỉ cảm thấy chiêu trò bắt chuyện làm quen của gã ta quá cũ."

Đông Hách không tiếp lời, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Mỗi lần chờ đèn đỏ, Mẫn Hanh vẫn không nhịn được mà lén lút nhìn y. Đông Hách thật là đẹp, ánh mặt trời chiếu trên da y khiến làn da ấy như trong suốt. Lông mi y rất dài, lúc cụp xuống tạo thành bóng râm mờ, môi thì hồng hồng, hơi sưng lên.

Mẫn Hanh mở tấm chắn nắng ra, ngăn ánh nắng chiếu lên mặt y.

Mẫn Hanh lái xe thẳng đến dưới lầu nhà Đông Hách.

Đông Hách đã ngủ thiếp đi, hô hấp nhẹ nhàng.

Mẫn Hanh không đánh thức y, chỉ xuống xe ngồi xổm ở cạnh bồn hoa, hút một điếu thuốc.

Đông Hách không thích mùi thuốc lá, chỉ cần hắn hút thuốc, y sẽ không hôn hắn. Do đó mấy ngày nay hắn đều không hút, có hơi nhơ nhớ, bèn thừa dịp lúc này hút một điếu.

Chờ đến khi hắn hút xong, Đông Hách cũng mờ mịt mở mắt ra.

Mẫn Hanh mở cửa ghế phụ ra muốn bế y lên. Mấy ngày nay hắn bế đã thành quen rồi, nhưng Đông Hách lại đẩy tay hắn tự đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau tiến vào nhà. Khi đứng trong tháng máy, Mẫn Hanh muốn kéo tay Đông Hách đều bị đẩy ra.

Mẫn Hanh căn bản không biết mình đã chọc giận y ở chỗ nào, chỉ có thể dè dặt đi theo sau y.

Hai người tiến vào nhà.

Đông Hách ngồi xuống sô pha, Mẫn Hanh cũng ngồi sát bên cạnh, vắt hết óc muốn nghĩ xem mình đã sai ở đâu, vừa định mở miệng: "Cái đó..."

Đông Hách liền sán lại hôn lên.

Hai người hôn nhau một lúc, thân mật không kẽ hở.

Mẫn Hanh bị hành động của Đông Hách khiến cho đầu óc mơ hồ. Trước thì không để ý đến mình, sau lại không chê mình hút thuốc mà hôn môi, tâm tư của thầy Lý khó đoán ghê ta.

Hai người ngồi trên sô pha cùng xem TV.

Đông Hách xem, cười "Ha ha".

Mẫn Hanh nghiêm túc nhìn một lúc, không thấy chỗ nào đáng cười cả. Gameshow này quay ở trong trường trung học, khách mời đều mặc đồng phục học sinh. Mẫn Hanh nghĩ, Đông Hách mà mặc vào nhất định rất dễ nhìn. Mẫn Hanh nghĩ đến, cùng cười theo.

Đông Hách nhìn hắn, luôn cảm thấy nụ cười của hắn có chút tà ác, một chương trình hay ho bị hắn xem thành AV.

Đông Hách đi làm cơm còn Mẫn Hanh thì rửa rau. Lúc Đông Hách xào rau, Mẫn Hanh liền ôm lấy y từ sau lưng, nhìn y bận rộn. Tay hắn rất không thành thật, kết quả một bữa cơm làm mất vài tiếng, còn hơi cháy sém, trù nghệ của Đông Hách có sai lầm nghiêm trọng.

Đêm nay Mẫn Hanh ngủ trong nhà Đông Hách.

Hai người lặp lại sinh hoạt trong khách sạn.

Hôn môi, làm tình, ôm nhau ngủ.

Lần này rốt cuộc Mẫn Hanh đã được đền bù mong muốn, hoàn thành trải nghiệm chốn ban công. Đây là tòa nhà cao nhất trong khu, ban công ở tầng cao nhất có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh trên trời, có thể nhìn thấy đèn đóm trong thành phố. Đông Hách có hơi kích động, quấn quýt cũng rất chặt.

Mẫn Hanh nằm trên giường. Người trong ngực đã ngủ, nhưng hắn lại ngủ không được.

Hắn không phát hiện mình còn có thể chất thích làm M, rất thích đi theo làm người hầu cho Đông Hách, hầu hạ y.

Sau đó, hắn tìm được một từ văn nghệ, đại khái là hắn ở trong tình huống làm hoàng tử, chỉ coi Đông Hách là công chúa của mình.

Cảm giác này thật là mới mẻ.

Sáng hôm sau, Đông Hách ngồi trên sô pha, Mẫn Hanh thì nửa quỳ nửa ngồi bên người y, đi giày thay y rồi buộc dây giày.

Hai người ăn sáng xong rồi cùng ra ngoài.

Mẫn Hanh lái xe, nhưng Đông Hách lại muốn lái chiếc của mình. Mẫn Hanh bèn xuống xe muốn ngồi xe y, đáng tiếc cửa xe lại đóng chặt, hắn chỉ có thể tự lái xe mình.

Chờ đến khi hắn lái xe ra ngoài, xe Đông Hách đã không còn thấy tăm hơi.

Đông Hách vừa đến công ty đã thu được rất nhiều lời thăm hỏi của đồng nghiệp, Đông Hách đều nhất nhất cảm ơn.

"Lý tổng nhìn có vẻ rất bịp bợm, vậy mà rất có trách nhiệm nhỉ." Vương Minh nói, "Thầy Quý, anh về lúc nào đấy?"

Đông Hách nói: "Ngày hôm qua."

"Một mình anh ở chỗ đó ba ngày có tiện không?" Vương Minh lại hỏi.

"Sống hơi bẩn một tẹo thôi." Đông Hách hàm hồ.

"Lý tổng vứt anh ở một mình trên đó, không bảo trợ lý đi chăm sóc á?" Vương Minh hỏi, ấn tượng tốt vừa nảy sinh lúc nãy lại biến mất.

"Các cậu đang nói chuyện gì vậy?" Hai người đang nói chuyện, một thanh âm liền chen vào.

Mẫn Hanh ngồi xuống giữa hai người.

Mẫn Hanh muốn khoát tay lên vai Đông Hách, lại bị y khẽ tránh ra.

Rốt cuộc Mẫn Hanh cũng suy nghĩ thông một vấn đề. Ấy là chờ đến khi đóng cửa lại, Đông Hách sẽ rất chủ động với hắn, nhưng chỉ cần ra khỏi bất kể là cửa nhà hay là công ty, Đông Hách sẽ giữ thái độ lãnh đạm.

Mẫn Hanh không nói lời nào, chỉ mím mím môi nhìn Đông Hách.

Vương Minh cũng nhận ra được bầu không khí quái dị bèn chọc chọc cánh tay Đông Hách rồi đi ra.

Vương Minh đang muốn ám chỉ Đông Hách rời đi, ai ngờ Đông Hách vẫn cứ ngồi đó. Y đứng xa xa nhìn, chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút quái dị.

"Thầy Quý, tôi vừa đến đã nghe thấy em nói xấu tôi, khiến cho mọi người trong công ty cho rằng tôi bội tình bạc nghĩa." Mẫn Hanh nói, "Thầy Quý, em có thể giải thích một chút không?"

Mẫn Hanh có hơi uất ức, hắn siêng năng chăm chỉ chăm sóc Đông Hách trên giường dưới giường mấy ngày, vậy mà Đông Hách lại không đề cập tới công lao, lại còn muốn xóa bỏ sự tồn tại của mấy ngày đó.

Đông Hách nói: "Cái gọi là bạn tình, chính là bầu bạn trên giường, lại vẫn có khác biệt với bạn đời. Chính vì thế tôi cảm thấy phân rõ ràng sẽ tốt hơn, miễn khiến cho người ta hiểu lầm.

Cố Xước cảm thấy mọi người đều nói mình tuyệt tình, nhưng Đông Hách đây mới thật sự là tuyệt tình. Lúc cần thì nhiệt tình như lửa, dùng xong rồi lại ném qua một bên.

"Hiểu lầm thì sao chứ?" Mẫn Hanh hỏi.

"Nếu như chúng ta cứ thân mật ở bên ngoài, người khác sẽ cho rằng chúng ta là một đôi, như vậy sẽ khiến tôi lỡ mất cơ hội tìm đối tượng hợp ý." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh há miệng, nhưng nhất thời lại không có gì để nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro