Chương 15: Quan hệ lâu dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khách sạn không tiện tắm rửa, hai người đều mặc quần áo cũ, trên người dấp dính mồ hôi rất không thoải mái.

Đông Hách rất khó chịu, cứ muốn cởi cúc áo trên người ra. Thế nhưng người phía sau lại dính chặt quá, mùi mồ hôi len vào mũi y. Đông Hách không cám thấy phản cảm, trái lại còn thấy có hơi dễ ngửi.

Đông Hách cảm giác thân thể mình nóng lên một chút, lòng y ngưa ngứa, có hơi muốn. Thế nhưng hoàn cảnh nơi đây rõ ràng lại không phù hợp với mong muốn trong lòng y.

Muốn hay không muốn?

Đông Hách giằng co xung đột, cơ mà chưa từng hỏi xem Mẫn Hanh có muốn hay không.

Đèn chưa tắt, Mẫn Hanh nhìn chằm chằm vào vành tai Đông Hách. Hắn lại nghĩ đến đôi khuyên tai kia, nếu như mang theo trên người thì hôm nay nhất định phải khiến cho Đông Hách đeo cho mình nhìn.

Vành tai Đông Hách xinh xắn như ngọc, rất xinh xắn. Vành tai xinh xắn ấy đã biến thành một quả anh đào đỏ mọng, khiến Mẫn Hanh có hơi thèm thuồng. Hắn muốn liếm một cái, ngay lúc hắn đang có ý nghĩ ký quái thì thân dưới đột nhiên bị túm lấy....

Grào grào.

Trong nháy mắt Mẫn Hanh nổ tung.

Hôm sau khi tỉnh lại, Mẫn Hanh liền nhìn thấy trên đầu giường có một người hơi ngồi.

Trời đã sáng rồi, ánh sáng mặt trời chiếu vào khung cửa sổ. Người ấy mặc áo sơ mi mỏng manh, cuộn thành một đoàn, bóng lưng thon gầy, rất sạch sẽ dễ nhìn.

Mẫn Hanh ngủ trần, hắn vươn người ôm lấy y từ đằng sau. Thân thể của thầy Lý nhỏ ghê, hắn hoàn toàn có thể ôm trọn vào ngực.

"Chân còn đau không?" Mẫn Hanh hỏi, nhẹ nhàng xoa xoa chân y.

Đông Hách hơi nhíu mày, hiển nhiên là đau.

Mẫn Hanh cảm thấy y có hơi đáng yêu, lại có phần đau lòng, bèn sán lại gần hôn môi y, một cái tay khác thì xoa chân thật cẩn thận.

Đông Hách hôn đáp lại, không quá mãnh liệt. Nụ hôn ấy chỉ dịu dàng nhè nhẹ, như để xứng với nắng mai sương sớm.

Chờ đến khi hôn xong, Đông Hách tựa vào bả vai Mẫn Hanh thở hổn hển.

Một tay Mẫn Hanh ôm y, một tay thì chống trên giường. Mỗi lần Mẫn Hanh tỉnh lại trời đều đã sáng rõ. Ngoại trừ lúc đi máy bay, hắn chưa từng nhìn thấy ánh nắng ban mai. Hắn cảm thấy cứ yên tĩnh ngồi ngắm cảnh như thế này cũng cảm thấy rất tốt.

"Thích không?" Đông Hách hỏi.

"Cái gì?" Mẫn Hanh nhất thời không phản ứng lại.

"Chuyện tối qua ấy." Đông Hách nói.

Chuyện tối qua không quá kịch liệt, dù sao thì cách âm của khách sạn này không tốt lắm. Hai người họ cực kỳ gắng sức để kiềm chế, thế nhưng Mẫn Hanh vẫn cảm thấy rất tốt.

Đã ăn được thì sẽ muốn ăn rất lâu, rất thích, chỉ cảm thấy ăn không đủ.

Hắn siết chặt vòng ôm thêm một chút, ngả đầu lên vai Đông Hách: "Thầy Lý, càng ngày tôi càng thích em."

"Tôi cũng thích, vậy chúng ta cứ duy trì quan hệ như thế này đi." Đông Hách nói: "Nhưng trong khoảng thời gian ấy, anh không thể lên giường với người khác, bằng không quan hệ của chúng ta sẽ tự động giải trừ."

Đông Hách nghĩ, điểm khác nhau giữa y và Mẫn Hanh chính là y muốn tìm bạn trai, còn Mẫn Hanh chỉ muốn tìm bạn ngủ. Mà bây giờ, y không tìm được người thích hợp, còn Mẫn Hanh cũng cảm thấy ngủ với y rất ngon. Vậy chi bằng bọn họ tìm lấy cái chung, gác lại cái bất đồng để làm một bạn tình lâu dài. Chờ đến khi y tìm được người mình thích hoặc Mẫn Hanh không còn hứng thú với y nữa, hai người có thể tách ra.

Mẫn Hanh không nghĩ được xa như thế. Hắn vốn là một người tận hưởng lạc thú trước mắt, chỉ cảm thấy điều này rất hợp ý mình. Vừa nghĩ tới Đông Hách là một người của mình, hắn liền cảm thấy vui vẻ, không nhịn được hôn hôn cổ người ta, hai tay bắt đầu sờ loạn.

Đông Hách đập tay Mẫn Hanh một cái: "Tôi muốn tắm rửa."

"Tuân lệnh."

Mẫn Hanh lập tức đứng lên làm việc, trước hết hắn đi ra ngoài mua một ít đồ vật để rửa mặt.

Phòng tắm hơi nhỏ, Đông Hách không thể bước đi, nên Mẫn Hanh bèn để trong đó một cái ghế rồi ôm Đông Hách vào. Hắn đặt Đông Hách ngồi lên ghế, cởi quần áo y ra.

Mẫn Hanh sợ nước bắn tung tóe lên người chính mình, bèn cởi luôn quần áo, thuận tiện tắm một cái luôn.

Mẫn Hanh ôm lấy Đông Hách mở vòi sen ra, sau đó xối ướt người cả hai rồi lấy sữa tắm thoa lên. Đông Hách híp mắt, như một chú mèo lười biếng, toàn bộ quá trình chỉ hưởng thụ lấy sự phục vụ của Mẫn Hanh. Đang lúc làm, Mẫn Hanh có hơi muốn, nhưng ngẩng đầu nhìn mặt Đông Hách lại thấy y không có ý, hơn nữa cũng bận tâm đến chân y bèn không làm gì nữa.

Mẫn Hanh lau khô người cho Đông Hách rồi dùng khăn tắm bao lấy, bế ra ngoài đặt lên giường.

Hắn có hơi khó chịu, muốn vào phòng tắm giải quyết.

"Lại đây." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh đến gần, đôi tay khéo léo của Đông Hách liền chui vào...

Mẫn Hanh đứng thẳng, hầu kết lên xuống, hồi lâu sau mới thở một hơi thật dài.

Hắn lại vào phòng tắm một lần, tắm xong thì dính lấy Đông Hách. Rõ ràng không cần phải nói thầm, hắn lại cứ sán lại gần nói bên tai Đông Hách: "Hoạt động truy tìm kho báu của mấy người kia hôm nay kết thúc, chờ thêm một lúc sẽ xuống núi. Tôi đã bảo trợ lý đưa quần áo đến, cũng sắp rồi."

Một lát sau, trợ lý của Mẫn Hanh đến.

Hắn thò đầu ra ngoài nhận lấy đồ. Trợ lý vẫn tò mò muốn nhìn vào bên trong, lại bị Mẫn Hanh đẩy ra rồi sau đó đóng chặt cửa lại.

Trong túi hành lý nhỏ ngoại trừ quần áo, còn có một chiếc hộp nhỏ.

Mẫn Hanh đến trước mặt Đông Hách, quỳ một chân xuống, giơ hộp trước mặt y.

Lòng Đông Hách nảy lên một cái, còn tưởng rằng Mẫn Hanh muốn cầu hôn mình. Trên giường y rất phóng túng, nhưng vẫn rất thận trọng với tình cảm và hôn nhân, mà họ lại vừa mới xác định quan hệ bạn tình.

Chờ đến khi Mẫn Hanh mở hộp ra, hóa ra bên trong không phải là nhẫn, mà là một đôi khuyên tai. Khuyên tai tỏa sáng lấp lanh, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

"Bảo bối, thích không?"

Đông Hách nhận lấy rồi cầm đôi khuyên tai, nói ý nghĩ trong lòng ra: "Tôi còn tưởng là nhẫn cơ."

Mẫn Hanh đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh người Đông Hách, ôm vai y nói: "Tôi cảm thấy nhẫn là một vật cần cẩn trọng, vì thế tôi chưa bao giờ tặng người ta nhẫn cả. Thầy Lý, em muốn kết hôn ư?"

Mẫn Hanh cảm thấy một Gay mà kết hôn là một chuyện vô cùng khó tin. Bọn họ trời sinh đã gay, nên thoát khỏi ràng buộc hôn nhân, thỏa thuê tận hưởng vui thú xác thịt.

Đúng là Đông Hách đang nghĩ tới: "Trong nước không thể đăng ký kết hôn, nhưng mà tôi muốn làm một lễ cưới nho nhỏ kiểu phương Tây, trong một nhà thờ, mời một ít người thân."

Đối tượng trong ảo tưởng trước đây của y chính là Cận Đình, nhưng sau đó đối tượng không còn, y cũng rất ít khi nghĩ đến.

Lúc này Đông Hách lại lấy chuyện này ra để suy nghĩ một chút, trong mắt có một chút khát vọng.

Mẫn Hanh nghe xong, cảm thấy lúc này thầy Lý thật là ngây thơ.

Khi đó, sẽ có một người nắm lấy tay Đông Hách, trên tay hai người cùng mang một kiểu nhẫn, cùng tiến vào nhà thờ. Từ đó về sau sẽ có một người đàn ông khác ở bên cạnh y, hai người cùng rời giường, tay nắm tay cùng nhau dạo phố, cùng nhau ăn cơm, lên giường. Nghĩ đến đây, trong lòng Mẫn Hanh có hơi khó chịu.

Chờ đến khi Đông Hách tìm được người mình thích sẽ không duy trì quan hệ thế này với mình nữa.

Có điều cho đến lúc đó, có lẽ mình sẽ không lưu luyến nữa.

Mẫn Hanh không hề muốn nghĩ sâu về chuyện này.

"Thầy Lý, tôi giúp em đeo khuyên tai lên nhé." Mẫn Hanh nói.

Đây là một chuyện khiến lòng hắn ngứa ngáy đã lâu.

Đông Hách gật gật đầu.

Mẫn Hanh lấy khuyên tai ra đeo lên giúp y.

Da Đông Hách rất đẹp, mà đôi khuyên tai lấp lánh tỏa sáng này rất hợp với khí chất của y, trong sự thanh thuần lại mang theo nét quyến rũ. Mẫn Hanh không nhịn được hôn hôn tai y, hôn thật lâu.

Hai người thay quần áo rồi Mẫn Hanh cõng Đông Hách đi khám bác sĩ.

Bác sĩ đổi thuốc cho Đông Hách, bảo y nghỉ ngơi trên núi mấy ngày thì gần như có thể khôi phục đi bộ bình thường.

Mẫn Hanh thay đổi chỗ ở cho hai người, từ khách sạn nhỏ sang một khách sạn to hơn.

Gian phòng trong khách sạn rất lớn, giường cũng lớn, phòng tắm cũng vậy, còn có một ban công rộng.

Hai người trên núi không có gì để giải trí, bèn luôn lăn lộn trên giường, tựa như phải hoàn toàn bù lại cho khoảng thời gian vô ích lúc trước. Bởi vì vết thương trên chân Đông Hách nên có rất nhiều tư thế không thể thử nghiệm, có điều Mẫn Hanh vẫn hết sức thỏa mãn.

Chuyện này quả thật như một bữa tiệc thịnh soạn vui sướng thỏa thuê, khiến hắn hồi vị rất lâu.

Ngày thứ tư, chân Đông Hách đã tốt hơn rất nhiều, có thể xuống núi được.

Trên đường xuống núi, Mẫn Hanh vẫn nắm lấy tay Đông Hách, chỉ lo y lại dẫm vào vết xe đổ lần trước.

Tay Mẫn Hanh rất to, khô ráo, ấm áp, bao bọc lấy tay Đông Hách.

Đông Hách phát hiện hình như mình có một chút yêu thích hắn.

Thích Mẫn Hanh như vậy, chứ không phải hoa hoa công tử kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro