Chương 14: Nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Hanh trải qua mấy ngày này có hơi vô vị. Hắn như đột nhiên mất hết hứng thú với rất nhiều thứ, cả ngày cứ ngơ ngơ ngác ngác, hết ăn lại ngủ, thậm chí ngay cả hứng để phịch cũng phai nhạt.

Mỗi tháng đều có mấy ngày kiểu này, Mẫn Hanh cảm thấy mấy ngày đó của mình đã đến rồi, quả thật buồn muốn chết.

Trải qua một tháng huấn luyện, hình thái, thanh nhạc và kiến thức cơ bản về vũ đạo của nhóm HT đã được huấn luyện gần đủ rồi. Bộ phận hành chính của công ty đã lên một kế hoạch đi du lịch cho đoàn đội này, địa điểm du lịch là một ngọn núi cao ở bên cạnh thành phố, có tiết mục tìm kho báu trên núi, nhằm để giúp thúc đẩy sự hợp tác nhóm. Mẫn Hanh làm người phụ trách của đoàn đội, cũng là leader của lần này.

Lúc Mẫn Hanh nhìn thấy kế hoạch, phản ứng đầu tiên chính là có thể nhìn thấy Đông Hách rồi. Hắn hơi hài lòng, nhưng khi nghĩ đến còn có nhiều người khác, sự hài lòng ấy lại giảm đi rất nhiều.

Có điều tốt xấu gì trong lòng hắn vẫn có chút hy vọng, không hề biến mất.

Dựa theo kế hoạch, công ty sẽ điều xe buýt đến mấy địa điểm cố định để đón người. Xe bus có 33 ghế thì đoàn đội có 32 người.

Ngày đó, Mẫn Hanh rời giường rất sớm, mặc một bộ đồ thể thao. Tỉ lệ vóc người của hắn rất đẹp, mặc đồ thể thao vẫn cực đẹp trai. Hắn đứng trước gương sờ tóc mình một hồi, không nhịn được huýt sáo, đẹp trai bỏ mẹ.

Lúc Mẫn Hanh lên xe thì trên xe vẫn chưa có ai, hắn cố ý chọn chỗ ngồi phía trước, ngồi ở bên ngoài.

Đông Hách là người cuối cùng lên xe. Chờ khi y lên, chỉ có bên cạnh Mẫn Hanh và Vương Minh là còn ghế trống. Khi Đông Hách đi đến gần hắn, Mẫn Hanh mới làm như giật mình nhận ra cạnh mình còn có ghế trống, bèn lùi vào bên trong.

"Thầy Lý, đến ngồi cạnh tôi này!" Vương Minh hưng phẫn vỗ vỗ ghế cạnh mình nói.

Đông Hách chỉ ngừng một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mẫn Hanh:....

Ghế mình ngồi ấm chỗ cứ lãng phí như vậy.

Cảm giác này cứ như mình đã làm ấm giường nửa buổi, lúc làm ấm giường còn phải đề phòng khách không mời đến đoạt giường ngủ. Rốt cuộc cũng chờ được đến khi chủ nhân của cái giường đến, ai ngờ đối phương vốn không muốn leo lên.

Xe chạy hai tiếng, cỏ hơi tẻ nhạt.

Ghế bên cạnh Mẫn Hanh vẫn để trống, một tay hắn khoát lên phần tựa, cơ thể hơi nghiêng về sau. Lấy góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Đông Hách ngồi chênh chếch ở đối diện.

Hắn vừa nhìn một cái, lông mày không khỏi nhíu lại.

Vương Minh vẫn ghé vào bên tai Đông Hách nói gì đó, trên mặt Đông Hách thì mang nụ cười nhẹ, thỉnh thoảng đáp vài tiếng.

Đã lâu lắm rồi thầy Lý không nở nụ cười như vậy với mình, có điều nghĩ đến việc nhất định Vương Minh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Đông Hách đỏ mặt gọi "Anh hai", tâm lý Mẫn Hanh lại hơi cân bằng một chút.

Đông Hách ngồi ngay ngắn, bên hông thắt dây an toàn, hơi ngẩng lên một chút là có thể nhìn thấy Mẫn Hanh.

Y thuộc chòm Xử Nữ, có hơi mắc bệnh sạch sẽ, còn cả chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ nữa. Thấy dáng ngồi uể oải xiêu vẹo của Mẫn Hanh, Quý Chước có hơi khó chịu.

Đông Hách rất muốn đi tới kéo cánh tay Mẫn Hanh bắt hắn ngồi thẳng lại, lại nghĩ đến cánh tay mạnh mẽ của Mẫn Hanh, y không khỏi nghĩ đến nhiều thứ hơn, ví như Mẫn Hanh dùng cách tay tráng kiện ấy siết chặt eo mình bắt mình gọi "Anh hai"....

Khoảng thời gian này y đúng là có hơi nhung nhớ Mẫn Hanh, nhung nhớ cánh tay mạnh mẽ và bờ ngực nóng rẫy của hắn, còn cả... Chỉ là y đã quyết định, không muốn dây dưa với Mẫn Hanh nữa, thế nào cũng có một vài thứ phải bỏ qua.

Sau hai giờ, xe bus đã đến chân núi.

Trước hết họ cần phải leo lên 1990 bậc thang, sau đó mới đi tìm kho báu.

Mẫn Hanh dẫn đầu, đi ở trước nhất. Thể lực của Vương Minh không tốt, lôi kéo Đông Hách đi sau cùng. Cự ly cách nhau một trước một sau như này khiến Mẫn Hanh không thể nào nhìn thấy Đông Hách nữa.

Điều này càng củng cố quyết tâm sau lần du lịch này phải tìm Vương Minh để nói chuyện của Mẫn Hanh — Đồng nghiệp với nhau không thể tách thành nhóm nhỏ, phải phát triển quan hệ, phải quen biết càng nhiều người.

"Thầy Lý!"

Vương Minh đột nhiên kêu lên một tiếng. Y có hơi choáng váng, vốn Vương Minh đang nói chuyện với Đông Hách, chớp mắt một cái, người bên cạnh đã không thấy đâu. Đông Hách đạp hụt chân, ngã thẳng xuống vài bậc thang.

Vương Minh vội vã xuống kéo y, thế nhưng một bóng người càng nhanh hơn đã xẹt qua người mình, xông lại đỡ Đông Hách đang ngã trên đất.

"Thầy Lý, anh không sao chứ?!" Vương Minh khẩn trơng hỏi, muốn đi kéo Đông Hách, lại bị một cái tay cản lại.

Cách mỗi đoạn bậc thang đều có đệm bảo vệ, Đông Hách lại bị ngã xuống bốn, năm bậc thang. Lúc rơi xuống, y co lại thành một đoàn theo bản năng để bảo vệ đầu của mình.

Thân thể Đông Hách được Mẫn Hanh ôm chặt vào lòng. Cả người y đau nhức, cũng không biết vết thương nằm ở đâu. Chờ đến khi cơn đau giảm bớt đi, y mới nói: "Bị trặc chân rồi."

Trặc chân thì tất nhiên không thể đi được.

Nhưng từ chỗ họ đến chân núi rất xa, chỉ có thể tiếp tục leo thêm mấy chục mét mới đến một chỗ trị liệu nhỏ ở sườn núi.

Đông Hách bị Mẫn Hanh ôm chặt vào ngực có hơi khó chịu. Chuyện thân mật hơn họ cũng đã từng làm, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, có rất nhiều người nhìn. Da mặt Đông Hách rất mỏng, y đẩy tay Mẫn Hanh một cái: "Lý tổng, anh đỡ tôi đi là được."

Mẫn Hanh không để ý đến y, trái lại còn ôm chặt hơn.

Lúc này Đông Hách mới phát hiện Mẫn Hanh có gì đó không đúng, Y quay đầu lại nhìn thì thấy Mẫn Hanh mím môi thật chặt, đôi mắt lạnh lùng, như đang tự giận dỗi gì đó.

Mặc dù không biết rốt cuộc là hắn tức giận vì cái gì,

Bậc thang có hơi dốc, Đông Hách không đẩy hắn ra được, chỉ đành vươn tay ôm cổ Mẫn Hanh.

Mẫn Hanh bế Đông Hách leo hết 100 bậc thang còn lại.

Thể lực hắn rất tốt, ôm một người 65kg leo 100 bậc thang mà hô hấp chỉ hơi dồn dập một chút, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, ngoài ra không có phản ứng gì khác.

Mẫn Hanh ôm Đông Hách đến phòng y tế, Bên trong đó chỉ có một bác sĩ tầm năm sáu mươi tuổi. Ông kiểm tra khắp cả người Đông Hách một lượt, cuối cùng đưa ra kết luận, chỉ bị thương ở chân.

"Trặc chân khá là nghiêm trọng đấy, tôi sẽ cho cậu một ít thuốc trị thương. Có điều hai ngày nay tốt nhất là không bước đi, bằng không vết thương nặng hơn sẽ không tốt.'

Cơn giận kia của Mẫn Hanh như giảm bớt một chút.

"Anh đang giận ai vậy?" Đông Hách hiếu kỳ hỏi.

"Tôi đang tự giận mình!" Mẫn Hanh cả giận nói.

Đông Hách: "...."

Cũng không biết Mẫn Hanh tức cái gì, hay là sợ hãi. Khi thấy Đông Hách ngã xuống, nhịp tim hắn gần như đình chỉ. Hắn nghĩ, nếu như người ngã xuống là mình thì tốt, Đông Hách da mềm thịt non như vậy, còn mình thì da dày thịt béo, chẳng sợ ngã.

Bác sĩ nói không thể bước đi, Đông Hách cũng không dám. Chân này của y còn phải nhảy, nếu như lưu lại di chứng....

Giữa sườn núi này có vài khách sạn, nhưng gần đây lượng du khách khá lớn, cuối cùng Mẫn Hanh chỉ tìm được một căn phòng trống.

Đương nhiên, những điều này là do Mẫn Hanh nói. Đông Hách chờ trong phòng cứu thương, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu du khách qua đêm ở đây.

Đông Hách giơ tay ra muốn hắn đỡ mình, Mẫn Hanh lại trực tiếp bế y lên.

Căn phòng trong khách sạn rất hẹp, gồm một phòng vệ sinh và phòng tắm. Giường cũng nhỏ, rõ ràng là giường đơn. Chỗ tốt duy nhất chính là rất sạch sẽ.

Mẫn Hanh đặt Đông Hách lên giường, y nhắm mắt lại yên lặng nằm một lúc.

Những người khác đều đến thăm Đông Hách, Đông Hách liền vội vàng nói không có chuyện gì, để họ tiếp tục hoạt động. Những người khác đi rồi, trong phòng chỉ còn dư lại mình Mẫn Hanh.

"Lý tổng, hay là anh cũng đi tham gia hoạt động đi." Đông Hách nói, y không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến hoạt động của đoàn.

Mẫn Hanh mím môi không nói lời nào, chờ những người khác đi hết rồi, hắn mới đến cầm tay Đông Hách nói: "Đi tìm kho báu? Bảo bối của tôi ở đây rồi, còn đi tìm gì nữa?"

Đông Hách không nói thêm gì nữa.

Tâm tình của y có hơi phức tạp, vừa không muốn mọi người vì mình mà ảnh hưởng đến hành trình, lại muốn có người ở lại bầu bạn với mình.

Chân bị thương, làm gì cũng không tiện, mà lại phải qua đêm một mình. Ngẫm lại có chút thê thảm.

Hơn nữa y và Mẫn Hanh đã có quan hệ xác thịt, hai người ở chung với nhau cũng khá dễ chịu.

Bụng Đông Hách ê ẩm, muốn đi nhà vệ sinh. Y nhìn Mẫn Hanh rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh.

Mẫn Hanh nhanh chóng hiểu được ý y, bèn đưa một bình nước khoáng rỗng đến.

Đông Hách đạp một cước.

Mẫn Hanh thuận thế ôm chân y đặt vào ngực, bắt đầu cười lớn.

Chân Đông Hách rất đẹp, lại tinh xảo, là một đôi chân để khiêu vũ. Cổ chân y có một vùng bầm tím, thoa một tầng thuốc có mùi, vẻ đẹp ấy cũng hỏng đi ít nhiều, nhưng Mẫn Hanh vẫn rất thích.

Buổi tối lúc ngủ, Đông Hách nằm trên giường.

Mẫn Hanh trải áo khoác của mình lên đất, làm bộ muốn trải chăn đệm ngả ra đất nghỉ, trải hồi lâu vẫn không đi ngủ.

"Ngủ trên giường đi." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh vui vẻ rạo rực nằm trên giường. Hai người đàn ông cùng ngủ trên một chiếc giường nhỏ có hơi chật chội. Nhưng Mẫn Hanh rất thích cảm giác này, tốt nhất là chật thêm một tí, để Đông Hách nằm trên người mình.

Đông Hách xoay người lại đưa lưng về phía Mẫn Hanh. Mẫn Hanh vòng hai tay ôm lấy eo y, lồng ngực áp sát vào lưng: "Thầy Lý, tôi rất nhớ em."

Mẫn Hanh nhìn cái gáy mịn màng như bông của y, nỗi buồn mấy ngày liên tiếp rốt cuộc cũng đã được quét sạch sành sanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro