Chương 19: Quỳ sầu riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Hanh muốn theo sau, Đông Hách bèn quay đầu lại lườm hắn một cái, trên mặt không vui.

"Đừng tới đây, đứng đó."

Chân Mẫn Hanh rụt lại. Đông Hách vẽ một vòng tròn vô hình dưới chân hắn, hắn chẳng dám thò ra nửa bước.

Mẫn Hanh cao một mét chín, hơn nữa gương mặt cực kỳ đẹp trai, bất kể đứng chỗ nào cũng đều tạo thành một bức phong cảnh mỹ lệ, rất hút mắt.

Thế nhưng hiện giờ hắn đứng giữa phòng khách cứng đờ, hoàn toàn như một tên ngốc bự con.

Mẫn Hanh trơ mắt nhìn Đông Hách bận rộn đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo làm bữa sáng.

Mẫn Hanh biết tình cảnh của mình rất lúng tung, lựa chọn tốt nhất của hắn chính là rời khỏi chỗ này, thế nhưng có một loại cảm giác cực kỳ không cam tâm đã chống đỡ giúp hắn.

Không thể đi. Nếu đi rồi sẽ có một số việc không giống như cũ.

Đến khi Đông Hách bưng bữa sáng ra, Mẫn Hanh liền rưng rưng nhìn y.

Đông Hách như vốn không để ý tới ánh mắt của hắn, chỉ chuyên tâm ăn sáng. Đông Hách mặc một cái áo ngủ tơ tằm, ưu nhã ăn bữa sáng, nhìn rất vui tai vui mắt. Ánh mắt của Mẫn Hanh rơi vào đùi Đông Hách, áo ngủ này khiến y để lộ một cái chân, áo ngủ chỉ che được tới bắp đùi. Chân của y vừa đẹp và dài, sờ...

Grào.

Ánh mắt của Mẫn Hanh chuyển lên bữa sáng, mắt thấy bữa sáng sắp ăn xong rồi, Mẫn Hanh vội vã ho một tiếng.

Rốt cuộc Đông Hách cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn: "Lý tổng à, hóa ra anh vẫn ở đây hả."

Mẫn Hanh: "...."

Thầy Lý rất biết chơi, hắn cũng sắp bị chơi chết rồi.

Hiển nhiên là thầy Lý không dự định buông tha hắn.

"Đông Hách, tôi đói bụng rồi." Mẫn Hanh nói.

"Anh đói bụng thì ra ngoài mà ăn cơm đi, đứng chỗ này làm gì?" Đông Hách nhẹ nhàng nói.

Mẫn Hanh không đứng mà ngồi xổm xuống, dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên đất, trong lòng có chút tủi thân.

Sau khi ăn xong Đông Hách thay quần áo rồi ra cửa, nhốt Mẫn Hanh trong nhà. Toàn bộ căn nhà trống rỗng, chỉ còn dư lại một người. Mẫn Hanh vào nhà bếp, phát hiện thật sự không có bữa sáng của hắn. Hắn chỉ đành ra ngoài kiếm ăn.

Sau khi rời khỏi đây, hắn không vào được nữa.

Tối đến, hắn gõ cửa rất lâu cũng không được mở cửa, mà gọi điện thoại Đông Hách cũng không nhận.

Giờ này hôm trước, hắn đang ôm Đông Hách chơi đùa trong phòng bếp. Hai chân Đông Hách quặp lấy eo hắn, chiếc eo nhỏ kia vặn vẹo phóng đãng vô cùng. Mà bây giờ hắn chỉ có thể ngồi trên mặt đất lạnh lẽo nhìn cánh cửa lặng ngắt, đói bụng.

Không có so sánh sẽ không có thương tổn.

Mẫn Hanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, cơn giận tích tụ lên bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Thước.

Gần đây Tần Thước đang lo không có ai chơi cùng, nhận được tin nhắn này bèn lập tức thu thập một phen, vui vẻ đến dự tiệc, hoàn toàn không biết đây là một bữa Hồng môn yến.

Hai người hẹn nhau trong ghế lô ở quán bar.

Tần Thước đi vào liền nhìn thấy một đôi mắt âm trầm đang nhìn mình chằm chằm.

Bản năng gã đã nhận ra nguy hiểm bèn muốn lùi ra ngoài, ai ngờ lại bị một cái tay nắm lấy lôi thẳng vào.

"Mẫn Hanh, mày muốn làm gì?"

"Tao xem mày có dâm hay không dâm."

"Dâm cái đ*t con mẹ mày ấy!"

Sau khi đánh một trận với Tần Thước, tâm tình Mẫn Hanh hơi khá hơn một chút.

Hai người ngồi xuống trước quầy bar, quần áo tán loạn, trên mặt có vết thương, căn bản không ai dám đến gần.

Tần Thước vỗ bả vai hắn một cái, chạm ly vào ly Mẫn Hanh rồi dùng gương mặt sưng vù kia nhìn hắn: "Lý thiếu, dáng vẻ mày như đang tổn thương vậy, chia tay người tình bé nhỏ rồi à?"

"Vốn có ở bên nhau đâu, chỉ là quan hệ lên giường thôi, hiện giờ tan vỡ rồi." Mẫn Hanh nói.

"Tan vỡ cũng tốt, ảnh lần trước tao gửi mày thế nào? Thằng bé kia mới mười tám, vừa thành niên không lâu, vẫn còn non tơ."

"Chính nó nói à?"

"Ừm hửm."

"Chính cậu ta nói mày tin ngay?"

"Vì thế muốn dùng gậy kim cô thử xem đó, thử một lần là biết." Tần Thước lấy cùi chỏ đụng eo hắn, mặt đầy ám muội nói.

Đây chính là đề tài thông thường lúc trước bọn họ hay nói với nhau.

Mẫn Hanh như tìm về được trạng thái hồi trước, ấy là vui chơi với cuộc đời, không nói chuyện tình cảm. Trên giường nhu tình mật ý, xuống giường không quen biết nhau.

Mẫn Hanh nghĩ, nếu không thì coi như xong đi, giải tán thì giải tán. Đông Hách có gì tốt chứ, tính tình kém cỏi, tâm cơ lại thâm sâu, ở trước mặt y, mình cứ như thằng ngốc ấy. Ngoại trừ chịch thích thì bên ngoài hình như chẳng còn ưu điểm gì hết.

Lương Triết ngồi ở quần bar chuyển rượu, vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến đó liền tán thành nói với Mẫn Hanh: "Lý thiếu, dáng vẻ mày mới tới quán bar cứ như bị câu hồn ấy. Tao đã nói với mày Đông Hách chính là hồ ly tinh, mày mà hãm vào, cẩn thận không lại biến thành Cận Đình thứ hai."

Trên người Đông Hách mặc một chiếc sơ mi chỉ đủ che mông, ôm gối ngồi trên sô pha xem TV. Chờ đến khi xem xong gameshow, Đông Hách như nhớ tới cái gì, bèn đột nhiên đi về phía cửa, mở ra.

Ngoài cửa không một bóng người.

Môi Đông Hách không khỏi nhếch lên. Người quen y đều biết đây chính là biểu hiện khi tâm tình của y không tốt.

Đông Hách cầm điện thoại lên, mở những tin nhắn chat với Mẫn Hanh.

"Bảo bối, tôi sai rồi."

"Thầy Lý, tôi đói quá à."

"Bảo bối, tha thứ cho tôi đi."

"Bảo bối, rất muốn ôm em cùng ngủ."

Tin nhắn cuối cùng là hai tiếng trước.

Đông Hách trực tiếp kéo weixin Mẫn Hanh vào danh sách đen.

Mẫn Hanh uống một ít rượu rồi về nhà, luôn cảm thấy ít đi gì đó. Mẫn Hanh yên lặng mà đọc khuyết điểm của Đông Hách lại một lần.

Tính khí kém, thế nhưng vẫn kém thật đáng yêu.

Tâm cơ sâu, thế nhưng dáng vẻ ngạo kiều kia rất là thích.

Ngoại trừ chịch giỏi ra, Đông Hách còn có thể khiêu vũ, biết nấu ăn...

Mẫn Hanh lấy di động ra gửi một tin nhắn thoại cho Đông Hách: "Thầy Lý trừ mặt đẹp ra thì cả người đều là ưu điểm vừa đáng yêu vừa ngạo kiều tôi không muốn chia tay em chút nào hết."

Hắn gần như không ngừng để nói cho xong câu này.

Trả lời hắn là một dấu "!" màu đỏ.

Mẫn Hanh tỉnh rượu ngay lập tức.

Lúc trước Đông Hách không nhận điện thoại của hắn, nhưng cũng không chặn weixin. Giờ đã bị chặn rồi, chỉ có thể nói rõ ràng cơn tức giận của Đông Hách càng tăng thêm.

Tức giận đến một mức độ, bọn họ sẽ triệt để chia tay.

Buổi tối, Lương Triết đang ôm chàng vợ yêu chuẩn bị làm ít chuyện thẹn thùng, điện thoại Mẫn Hanh lại gọi đến.

"Lương Triết, hỏi mày một chuyện, nếu như vợ mày giận rồi thì mày dỗ thế nào?"

Lương Triết: "...." Vừa rồi còn khoác lác mình lợi hại hơn Cận Đình, giờ đã xưng tội với mình.

"Ôm ngủ một giấc, ngủ xong em ấy tinh thần thoải mái sẽ tha thứ cho mày."

"Vậy nếu vợ mày không cho mày lại gần thì sao?" Mẫn Hanh tiếp tục hỏi.

"Quỳ bàn phím quỳ sầu riêng, quỳ đến khi ẻm tha thứ cho mày, rồi mày lại gần ngủ em ấy." Lương Triết lại nói

"Vậy nếu vợ mày..."

Lương Triết nhìn chàng vợ ngoan ngoãn đang vùi trong ngực mình, không khỏi có chút tức giận: "Mẫn Hanh, đừng lấy vợ tao làm ví dụ, vợ tao mới không như thế đâu."

Người trong ngực cười hi hi quấn tới, Lương Triết tên đã lắp vào cung, bèn vội vàng cúp máy.

Sau một trận đại chiến, Lương Triết nói: "Nãy anh quên nói cho Mẫn Hanh, sầu riêng kia không thể quỳ thật, chỉ cần có ý là được, còn nếu quỳ thật có mà đau chết."

Giọng người trong ngực biếng nhác: "Mẫn Hanh sẽ ngu thế à?"

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Đông Hách mở cửa, đã nhìn thấy Mẫn Hanh cầm theo hai quả sầu riêng đứng ngoài cửa. Đông Hách đứng ở cửa, Mẫn Hanh còn nâng sầu riêng quơ quơ trước mặt y.

Mẫn Hanh đi thẳng vào.

Chân mày Đông Hách hơi nhíu lại. Thế mà Mẫn Hanh lại muốn dùng sầu riêng đến lấy lòng mình. Đông Hách ghét nhất là mùi sầu riêng, nếu như Mẫn Hanh dám lột sầu riêng đặt trước mặt y...

"Thầy Lý, ngồi đi." Mẫn Hanh chỉ vào sô pha nói.

Đông Hách lạnh mặt ngồi trên sô pha, căn bản không biết hắn muốn làm gì.

Mẫn Hanh lấy hai quả sầu riêng trong túi ra, đặt trước mặt Đông Hách.

"Thầy Lý, nhìn kỹ nhẽ, tôi sẽ biểu diễn cho em xem một đoạn xiếc."

Mẫn Hanh nói xong liền phi thẳng đến quỳ xuống sầu riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro