Chương 20: Anh là đồ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Hanh chỉ cảm thấy cơn đau nhức xông thẳng đến đỉnh đầu, thế nhưng vẫn không rên lên một tiếng, trái lại còn nở một nụ cười.

"Thầy Lý, tôi biểu diễn thế nào?"

..........

.......................................

Dấu chấm lửng phía trên đủ để đại diện cho tâm tình lúc này của Đông Hách.

Ở trong KTV, lúc nhìn thấy weixin kia của Mẫn Hanh, Đông Hách biết mình đã quan tâm tới Mẫn Hanh. Mình thế mà lại quan tâm đến một hoa hoa công tử, Đông Hách rất giận mình, thế nhưng không thể dằn vặt chính mình, chính vì thế y liền trút giận lên người Mẫn Hanh.

Lúc này, nhìn hành động của Mẫn Hanh, Đông Hách không khỏi hoài nghi đến tột cùng mình đang quan tâm đến cái thứ gì thế này.

Đông Hách nói: "Nói tiếng người."

Mẫn Hanh: "Thầy Quý, tôi sai rồi, em mà không tha thứ cho tôi, tôi sẽ quỳ mãi không đứng lên."

Đông Hách nói: "Sai ở đâu?"

Mẫn Hanh lập tức nói: "Tôi không nên nói em với Tần Thước như vậy, đây là chuyện tư mật của chúng ta."

Đông Hách nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tăm tối khó hiểu. Sắc mặt Mẫn Hanh trắng bệch, mồ hôi trên trán rơi xuống, nhưng mà trong lòng khẩn trương nên nỗi đau đớn đó đã giảm bớt.

Một lát sau, Đông Hách thở dài một hơi: "Anh là đồ ngốc."

Từ trong giọng nói của y Mẫn Hanh nghe được một tia thân mật, trong lòng vui vẻ: "Bảo bối, em tha thứ cho tôi rồi ư?"

"Còn không mau đứng dậy khỏi sầu riêng đi." Đông Hách nói.

Mẫn Hanh đứng lên, chỉ cảm thấy một trận đau buốt, suýt nữa đứng không vững. Đông Hách vội vã đi tới đỡ lấy hắn ngồi xuống sô pha.

Mẫn Hanh nghĩ, quả nhiên là Lương Triết không lừa mình, hiện giờ hắn đã được ở bên cạnh Đông Hách, được ôm Đông Hách ấm áp mềm mại.

Đông Hách bị Mẫn Hanh ôm siết vào ngực, hắn ngửi ngửi cổ y, vẻ mặt mê say.

"Vết thương không đau à?"

"Ngửi được mùi của em là hết đau liền."

Đông Hách ấn đầu gối Mẫn Hanh một cái.

"Shhhh...."

Đông Hách đứng dậy nửa quỳ xuống, nhìn chằm chằm vào đầu gối hắn.

Trên quần tây của Mẫn Hanh có một ít miệng vết thương li ti, còn có chút máu.

Đông Hách vội vã đi lấy hộp thuốc.

"Cởi quần ra." Đông Hách nói.

Hầu kết Mẫn Hanh giật giật, trong đôi mắt toát lên một tia khát vọng: "Bảo bối, em cởi giúp tôi..."

Tay Đông Hách lại muốn đè lên đầu gối hắn, Mẫn Hanh chỉ đành bất đắc dĩ cởi.

Hai chân hắn thon dài, bên trên có một lớp cơ bắp cường tráng mạnh mẽ. Nhưng mà dù vận động thế nào đi nữa thì cũng là da mềm thịt non, vết thương trên gối Mẫn Hanh còn nghiêm trọng hơn Đông Hách tưởng tượng rất nhiều.

Một mảnh bầm đen lít nha lít nhít, còn mấy cái đâm vào trong thịt, thấy cả thịt đỏ.

Trước tiên Đông Hách thay hắn rửa sạch vết thương, sau đó cẩn thận bôi cồn i ốt lên.

"Đau không?" Đông Hách hỏi.

"Người đàn ông của em sao có thể sợ đau được?" Mẫn Hanh nói, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Tay Đông Hách thoáng dùng sức.

"Đau đau, bảo bối, em muốn mưu sát chồng sao." Mẫn Hanh vội vàng nói.

Đông Hách nhìn dáng vẻ giở trò này của hắn, nghĩ hàng này sao có thể là một hoa hoa công tử chứ, rõ ràng là một tên ngốc. Một tấm da đẹp cũng không giấu được nội hàm của tên ngốc này.

Nhìn dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của Mẫn Hanh, Đông Hách lại không nhịn được thở dài một hơi. Xem ra chính mình muốn ngã trong tay tên ngốc này rồi.

Mẫn Hanh đột nhiên ngây dại.

Chỉ thấy Đông Hách bôi cồn xong thì cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi một hồi trên đầu gối hắn.

"Còn đau không?" Giọng của Đông Hách rất dịu dàng.

"Đau! Đau!" Mẫn Hanh vội vàng nói.

Đông Hách lại thổi một cái.

Tim Mẫn Hanh bắt đầu nảy kịch liệt.

"Bảo bối, chỗ này của tôi có hơi đau nè." Mẫn Hanh chỉ vị trí không thể miêu tả của mình.

Đông Hách đột nhiên sà tới, thổi một hơi.

"Shhh..." Mẫn Hanh vốn chỉ muốn chiếm lợi đầu môi, không ngờ tới Đông Hách thật sự làm theo, hít một ngụm khí lạnh theo bản năng.

Sau khi Đông Hách thổi xong thì đứng dậy thu dọn, căn bản không để ý đến hậu sự.

Lần này, Mẫn Hanh đau thật.

Đông Hách thu dọn hộp thuốc xong, đỡ Mẫn Hanh nằm lên giường, bắt đầu vào bếp bận rộn.

Mẫn Hanh cầm điện thoại của Đông Hách mở khóa ra, sau đó giải cứu số điện thoại của mình khỏi danh sách đen, thêm lại weixin Đông Hách, sau đó đổi biệt danh của mình trong weixin của Đông Hách thành "Chồng".

Hắn làm xong những chuyện này, Đông Hách vẫn chưa đi ra.

Mẫn Hanh nhìn màn hình di động Đông Hách, là một bức tranh phong cảnh, nhìn có hơi đơn điệu. Hắn bèn tìm tấm ảnh cơ bụng của mình gửi đầu tiên cho Đông Hách trong album rồi cài làm ảnh nền điện thoại.

Làm xong những chuyện này, Mẫn Hanh mới hài lòng,

Đông Hách làm bữa sáng rồi đặt một chiếc bàn nhỏ lên giường, để đồ ăn lên đó.

"Bảo bối, tôi nhớ em có bệnh sạch sẽ." Mẫn Hanh nói.

Đông Hách đặt cốc sữa đậu nành lên bàn, lại để thêm một cái ống hút.

"Chân của anh bị thương."

Lòng Mẫn Hanh vui rộn rã. Sớm biết quỳ sầu riêng được nhiều phúc lợi thế này, hắn đã nên sớm quỳ. Đông Hách quả thật như biến thành người khác, dịu dàng với hắn cực kỳ.

Ai nói tính tình Đông Hách không tốt? Mẫn Hanh bây giờ vả mặt Mẫn Hanh hôm qua một cái thật tàn nhẫn.

Đông Hách ăn xong trước rồi lấy điện thoại ra, Mẫn Hanh lén lút nhìn y. Đông Hách nhìn hình nền di động, trên mặt cũng không thay đổi gì, chỉ vào weixin trả lời mấy tin nhắn báo công việc, sau khi làm xong thì tắt máy.

Mẫn Hanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dáng vẻ Mẫn Hanh thế này tất nhiên không thể đi làm, còn Đông Hách thì thay đồ muốn đi.

"Buổi trưa tự anh gọi đồ ăn ngoài đi. Tối tôi sẽ về làm cơm." Đông Hách dặn dò.

Mẫn Hanh tựa trên giường, như một chú cún cỡ bự mắt long lanh nhìn Đông Hách: "Buổi tối tan làm xong nhanh về nhé."

Đông Hách gật gật đầu.

Cửa đóng lại.

Mẫn Hanh mở di động của mình ra, hắn vừa vui vẻ lại muốn mua đồ cho bạn tình.

Hắn quá thích Đông Hách, hận không thể đặt những món đồ tốt nhất trước mặt y. Thế nhưng hiện giờ hắn không đi được, lòng lại ngứa ngáy vô cùng, chỉ có thể lướt net.

Mẫn Hanh chọn một đống đồ trên mạng.

Áo sơ mi Versace, đồng hồ Vacheron Constantin...

Mẫn Hanh chọn hết những đồ thích hợp với khí chất Đông Hách nhất, sau đó chụp màn hình gửi cho trợ lý, để trợ lý đi mua.

Trợ lý nhìn đống đồ này của Mẫn Hanh, không khỏi líu lưỡi. Tân hoan mới của ông chủ đúng là không đơn giản. Tất nhiên cũng không phải là giá trị kinh người, mà là công sức mà Mẫn Hanh đã bỏ ra rất nhiều trong đó.

Đông Hách đến công ty.

"Tâm tình thầy Lýkhông tệ nhỉ?" Khúc Tuấn hỏi.

Khóe mắt Đông Hách như mang theo ý cười, lấp lánh tỏa sáng.

"Sáng sớm vừa ra cửa đã gặp một kẻ ngốc, rất buồn cười." Đông Hách nói.

"Ngốc cũng có thể buồn cười sao?"

Vẻ mặt của Đông Hách khi nói tới kẻ ngốc kia có chút không giống, trực giác của Khúc Tuấn không thích hắn ta.

Đông Hách không đáp lời cậu ta.

Khúc Tuần nhìn chăm chăm vào vành tai y. Trên tai Đông Hách có mang một đôi khuyên tai. Đôi khuyên tai này đúng là rất tôn khí chất của y, trong thanh thuần mang theo một tia sáng rựa rỡ. Khúc Tuấn chỉ thấy y mang qua một lần, sau đó không thấy nữa, mà giờ lại đeo...

"Thầy Quý, tối nay em muốn mời anh đi ăn, cảm ơn anh đã chỉ giáo qua thời gian dài như vậy." Khúc Tuấn nói. Thân thể cậu ta hơi căng thẳng, giống như có chút sốt sáng, trong đôi mắt đen láy lộ ra một tia chân thành.

Đông Hách cười cười: "Đêm nay không tiện lắm, tôi phải về nấu cơm."

Khúc Tuấn còn muốn nói thêm nữa, di động Đông Hách vừa lúc có một tin nhắn weixin gửi đến, sáng lên. Khúc Tuấn liếc mắt nhìn, liền thấy được hình nền di động...

Khúc Tuấn nuốt xuống, môi mỏng mím rất chặt.

Đông Hách tan làm xong thì về nhà.

Mẫn Hanh ngồi trên sô pha, TV đang phát, thế nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đông Hách đi tới, thấy Mẫn Hanh đang xem một video y nhảy trước đây.

Đông Hách ngồi xuống cạnh hắn. Mẫn Hanh liền nhào tới, chỉ vào người đang nhảy trong màn hình: "Thầy Quý, người này thật là đẹp, tôi rất thích y."

Đông Hách cũng cười, cười xong thì hôn Mẫn Hanh. Mẫn Hanh muốn hôn trả lại, Đông Hách lại nói: "Anh không được phép nhúc nhích."

Lồng ngực Mẫn Hanh phập phồng, cũng thật sự bất động.

Đông Hách day cắn môi hắn, từng lần từng lần, mang theo sự thân mật.

Đêm đã khuya.

Đông Hách sợ vết thương của hắn bị nhiễm trùng bèn không cho phép y tắm rửa, chỉ dùng khăn mặt lau người thay hắn rồi đỡ lên giường.

Mẫn Hanh nhìn chằm chằm sau gáy Đông Hách.

"Bảo bối, em nhìn tôi này."

Đông Hách quay đầu lại.

"Đầu gối của anh bị thương." Đông Hách nói.

Hai người không làm gì hết, chỉ nhìn nhau trong bóng tối, hô hấp vấn vít. Không có tình dục, nhưng lòng vẫn vui vẻ.

Trong Liệt Diễm có mấy gương mặt mới, đều là những cậu trai non tơ, có thanh thuần, có dương quang, có yêu diễm.

Lương Triết nhớ đến Mẫn Hanh, kể từ ngày từ biệt nơi quán Bar, hình như y không nhìn thấy Mẫn Hanh nữa. Lúc y nhìn thấy Tần Thước bèn hỏi chuyện này.

"Đầu gối Mẫn Hanh bị thương, vẫn luôn nằm trên giường."

Đột nhiên Lương Triết có linh cảm không hề tốt: "Sao mà bị thương?"

"Có người nói bước đi không vững, ngã trên sầu riêng."

Lương Triết: "..."

Bartender bên cạnh Lương Triết: "...."

Bartender câm nín một lát: "Em rút lại lời mình nói ngày đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro